Phạm Thị mấy ngày nay cảm thấy trong người không được khỏe, nàng cứ luôn cảm thấy buồn nôn thầm nghĩ không lẽ là có rồi, nàng không dám tung tin bừa bãi, phải biết nguyên cơ hiện đang mang thai tám tháng nếu có chuyện gì không may đều tính lên đầu nàng.

Phạm Thị thông minh dự định đợi chờ thời gian thích hợp rồi báo tin vui.

______________________________

Lại là một đêm qua đi, sáng sớm lại tiến đến.

Nguyệt Hoa lại lần nữa tỉnh lại khi Phúc Đảm đã không còn nữa, nàng lười nhác mà duỗi cái eo lười , cũng không sai người vào, liền tiếp tục lười nhác mà tiếp tục nằm, không hề có ý định rời giường tính toán.

Đều nói mang thai nữ nhân thích ngủ, Nguyệt Hoa cũng không ngoại lệ, nàng đôi lúc chỉ là trộm lười, muốn ở trên giường nhiều cọ xát một lúc thôi, lúc này Nguyệt Hoa mơ màng nhắm mắt, thiếu chút nữa liền ngủ quên rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đem Nguyệt Hoa cơn buồn ngủ biến mất nàng chợt bừng tỉnh, nghe thanh âm Nguyệt Hoa liền biết đúng là Trịnh ma ma đến gọi nàng thức dậy.

Nguyệt Hoa thanh tỉnh trở lại , không có lại cọ xát đi xuống lập tức ngồi dậy.

Nghe được trong phòng tiếng vang, Trịnh ma ma bình thường ôn hòa mặt giờ phút này gắt gao banh: "Nguyên cơ, người tỉnh?"

Nguyệt Hoa lười biếng nói: "Vào đi.

"

Nghe được Nguyệt Hoa thanh âm, Trịnh ma ma liền mở cửa đi vào trong phòng hầu hạ vừa mới rời giường Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa an tĩnh ngồi yên cho Trịnh ma ma, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh vây quanh mình, người lau mặt, người đưa nàng dụng cụ súc miệng, rồi người cho nàng thay đổi quần áo.

Nguyệt Hoa bất đắc dĩ thở dài, từ lúc mang thai vào tháng thứ tám thì bọn họ đã bắt đầu kỹ lưỡng như vậy, không cho nàng tự thân vận động nữa, sợ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng, Nguyệt Hoa nói bao nhiêu bọn họ cũng kiên quyết với ý định này, nàng hết cách chỉ đành yên lặng chờ bọn họ muốn làm gì thì làm.

Nguyệt Hoa ngồi trước bàn trang điểm, ánh nhìn vào trong gương thấy một khuôn mặt lạ, nàng hỏi: "Nàng ta là ai thế, người mới đến à?"

Trịnh ma ma lúc này mới nhìn thấy được cung nữ kia, bà banh mặt hỏi nàng ta: "Nguyên cơ hỏi sao không trả lời.

"

Cung nữ kia hoảng sợ quỳ gối xuống đất, cúi đầu xuống nói: "Bẩm Nguyên cơ, nô tì là cung nữ mới được chuyển đến ạ!"

Tiểu Quỳnh thấy nàng ta cũng vội nói: "Nàng ta là Tiểu Hồng là cung nữ quét sân, đến chính viện chúng ta được sáu tháng rồi đó Nguyên cơ.

"

Nguyệt Hoa gật đầu nói: "A, ta nhớ trong chính viện không có danh sách gì tuyển cung nhân vào viện, Tiểu Hồng đúng không, ai sắp xếp ngươi vào đây làm việc?"

Tiểu Hồng bị hỏi cả người run rẩy nàng lo sợ nói: "Dạ, là Lê Tức công công mang nô tì đến, công công nói Nguyên cơ đang mang thai con trai trưởng, bên chính viện thiếu người hầu hạ nên nô tì tự đề cử mình vào đây làm việc.

Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiểu Hồng, nàng muốn xem nàng ta có nói thật hay không, chắc có tật giật mình Tiểu Hồng bị Nguyệt Hoa nhìn đến cả người phát hoảng, nàng ta cứ cúi đầu run lẩy bẩy, Nguyệt Hoa còn chưa mở miệng nàng ta đã dập đầu cầu xin trước: "Nguyên cơ tha mạng nô tì biết lỗi rồi, nguyên cơ tha mạng".

Nàng ta như phát điên chạy vào người Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa giật mình đứng bật dậy, nàng lùi ra sau mấy bước, đám cung nữ trong phủ hốt hoảng chạy đến, may mắn Trịnh ma ma phòng bị đứng trước che trước người Nguyệt Hoa, bà tát một cái vào mặt Tiểu Hồng mắng: "Tiểu tiện nhân muốn hãm hại Nguyên cơ à, người đâu đem ả ta lôi ra ngoài nhanh lên.

Tiểu Hồng bị bà tát cho đầu óc quay mòng mòng, nàng bị mấy người kia lôi ra ngoài trên đường còn vùng vẫy, miệng lẩm bẩm: "Tha nô tì đi, nô tì không có hại người, làm ơn tha cho nô tì đi".

Nguyệt Hoa hoảng sợ che bụng mình lại, Thúy Liễu nhanh tay đỡ nàng ngồi lên giường, Trịnh ma ma lấy quạt, quạt cho Nguyệt Hoa bình tĩnh lại: "Nguyên cơ người không sao chứ, người có cần truyền thái y đến đây không?"

Nguyệt Hoa hít vào thở ra cứ như vậy lặp lại vài lần, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại nói: "Không cần lúc nãy làm ta sợ phát khiếp, nàng ta bị điên rồi à, ta còn chưa nói cái gì mà.

"

Trịnh ma ma thở dài nói: "Nguyên cơ rõ ràng có người muốn hại ngài nha, nàng ta bất quá chỉ là một quân cờ thí mà thôi.

"

Nguyệt Hoa không cho là đúng phải biết Phúc Đảm cho người phòng bị rất chu toàn, không thể nào xảy ra sơ sót được, còn về phần Tiểu Hồng nói không chừng hoảng sợ quá nổi lên bệnh điên thì sao?.

Trịnh ma ma biết nàng không tin bà cố ý nhấn mạnh nói: "Nguyên cơ, ngài phải biết rằng này hoài thai sinh con, đều nói bảy sống tám không sống.

Hiện giờ tiểu chủ tử ở ngài trong bụng vừa vặn mãn tám tháng, đây chính là cái nguy hiểm thời gian.

"

Vừa nghe như vậy, Nguyệt Hoa mới hoàn toàn minh bạch, nàng đưa tay sờ hài tử trong bụng mình, cắn răng nói: "Là kẻ nào dám hại ta, Trịnh ma ma đem Tiểu Hồng đi tra xét kỹ một chút, ta muốn biết ai to gan như vậy dám lẻn vào đây hại ta cùng hài tử chưa chào đời, nhất định phải nghiêm trị bọn họ.

"

Trịnh ma ma: "Dạ", bà vừa đứng lên chưa kịp đi ra ngoài, bên ngoài cung nữ đã chạy vào báo: "Nguyên cơ, Tiểu Hồng đâm đầu vào tường chết rồi ạ!"

Nguyệt Hoa nhăn mày nói: "Đã chết, coi như xong các ngươi lôi nàng ta đi chôn cất đi, sai người kiểm tra phòng nàng ta xem trong phòng nàng ta giấu thứ gì?.

Trịnh ma ma người đi thanh tẩy một chút chính viện một lần nữa, thấy người nào khả nghi thì đem ngay vào hình phòng tra xét đi, đừng để lại cái gì không sạch sẽ ở chỗ của ta.

"

Trịnh ma ma: "Dạ", bà cùng mấy cung nữ đi nhanh ra ngoài.

Nguyệt Hoa lúc này cảm thấy bụng mình đau quá, nàng xoa nhẹ bụng mình trấn an nói: "Con ngoan mẫu thân xin lỗi, mẫu thân tuyệt đối không tha cho mấy người đó đâu, con yên tĩnh một chút nha, mẫu thân mệt mỏi".

Hài tử trong bụng giống như nghe hiểu lời Nguyệt Hoa nói dường như, trở nên yên tĩnh nằm trong bụng nàng.

Nguyệt Hoa cảm nhận được hài tử trong bụng đã an tĩnh, nàng lúc này mới yên lòng nằm trở lại trên giường nghỉ ngơi.