“Công chúa Spiana!”

“Hoàng tử!”

Hai người gặp nhau là nhanh chóng lao thẳng vào nhau, ôm nhau thắm thiết. Hai người vô tư ném ra cả tá thức ăn cho chó khiến Nobita cảm thấy bản thân có thể mắc nghẹn, Peko và công chúa Spiana ôm nhau thật chặt, siết chặt cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận tiếng đập từng trái tim… cho nhau những nhớ nhung khi xa nhau mà không cần lời nói, chỉ có tự mà ngầm hiểu.

Ôm công chúa Spiana, Peko nói ra lời chôn sâu nơi đáy lòng:

“Ta đã không thể bảo vệ được nàng! Ta xin lỗi!”

Spiana lại không trách cứ gì Peko, ngược lại, nàng hạnh phúc mà gì chặt người con trai yêu dấu mà tràn ra giọt nước mắt hạnh phúc:

“Không đâu! Chàng đã giữ đúng lời hứa rồi! Đừng tự trách bản thân nữa!”

Nói xong, nước mắt đã không thể giữ lại mà như vỡ đê, nước mắt òa ra thấm ướt vai Peko, nàng tận đáy lòng mà nói:

“Ta thật hạnh phúc khi chàng đã quay trở lại.”

Được một người con gái luôn chờ đợi bản thân như thế, Peko lại còn có thể trông mong điều gì? Chỉ là ôm thật chặt người con gái trong lòng và tự hứa sẽ mãi không bao giờ để nàng lại rơi một giọt lệ.

Nobita nhìn hai người và cảm thấy bản thân mãi mãi chẳng thể nào được như vậy, cảm thấy bản thân thật là kẻ tệ hại á.

Cứ biết tốt nhất vẫn là hai người lưỡng tình tương duyệt là quá đủ, nhưng cái tâm hắn lại luôn khiến hắn “cảm nắng” suốt, không biết tự lúc nào hắn đã cảm thấy bản thân bị vướng bận không chỉ một hai đầu sợi tơ tình, hắn không có dũng khí cắt đứt chúng, lại càng không muốn chặt đi chúng, bởi thế mà ai hắn cũng như gần như xa, hắn cảm thấy bản thân thực sự chưa đủ khả năng chịu bất kì trách nhiệm gì, làm thế lại quá thiệt thòi cho những người con gái yêu hắn.

Chacha là thế, cô bé Hima cũng thế, cả chị Lot, em gái Raper, Krimvà còn Shizuka… a a a… đau đầu chết đi được! Hắn sợ. Hắn sợ bản thân nếu dám làm gì hơn sẽ khiến họ gắn liền với hắn không cách nào dứt được, hắn sợ hắn sẽ làm khổ cả đời họ, hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn càng không tìm ra giải pháp, thế là hắn cứ mặc cho thời gian trả lời tất cả vậy.

Nobita bị đánh gãy cái mối suy nghĩ vẩn vơ của bản thân bởi tiếng kêu nho nhỏ của Shizuka:

“Hai người họ thật lãng mạn…”

Nói xong, Shizuka như có như không mà liếc sang Nobita, cảm thấy ánh mắt Shizuka, Nobita ho lên khụ khụ hai tiếng mà nói:

“Chúng ta có vẻ nên về vương thành đi! Người dân xứ Bauwanko hẳn là muốn chúc mừng vị vua mới của vương quốc trở lại trị vì đấy!”

Sau đó dẫn đầu mà gắn chong chóng tre chạy mất, liếc nhìn bóng hình bay xa Nobita, Shizuka hai má phình lên, tàn nhẫn mà dày xéo đám cỏ dưới chân, miệng thì lẩm bẩm:

“Đồ ngốc Nobita, đồ ngốc Nobita, chết đi, chết đi…”

Bay được xa xa Nobita lau một trận đại hãn, vỗ vỗ lồng ngực:

“Còn may mình nhanh trí…”

…………………………………………

Người dân Bauwanko hôm nay rất vui mừng, những người bị bắt đi đã được trở lại quê hương, ngôi nhà của mình tiếp tục sinh hoạt mà không cần phải bị bắt ép làm vũ khí chiến tranh nữa.

Bên cạnh đó còn tiện thể làm lễ mừng đám cưới giữa hai người yêu nhau số khổ là Peko và Spiana, nhiều chuyện vui mừng khiến tại đây đâu đâu cũng thấy khuôn mặt đầy vui sướng của người dân.

Nobita và các bạn cũng vui mừng tương tự, bởi vì đây cũng là lúc Nobita và các bạn chia tay với nhóm bạn đến từ tương lai, Doraemon tương lai cùn “hào phóng” đưa tặng Doraemon một cánh cửa thần kì mới tinh giúp mọi người về nhà nữa, dĩ nhiên Nobita biết Doraemon thực ra mà nói sẽ vẫn cứ phải mua cánh cửa mới thôi, chẳng qua thấy cậu ấy đang một mặt sung sướng ôm cánh cửa thần kì mới mà vuốt ve Nobita không nhẫn tâm đánh vỡ á.

…………………………

Tiễn đưa mọi người trở về tương lai, Nobita tương lai ngược lại muốn ở lại, bảo rằng có chút chuyện cần làm lúc này đã, sẽ trở lại tương lai sau, bởi thế cả đám cùng nhau tham dự bữa tiệc lớn mà Peko chuẩn bị riêng cho mọi người.

“Mọi người xin hãy ăn thoải mái đi ạ! Mọi người xứng đáng được nhận sự khoản đãi tối cao của vương quốc chúng tôi.”

Nhìn bàn thức ăn đầy đủ mĩ vị, cả đám Doraemon, Nobita cũng chỉ có thể hô một tiếng “Itadakimasu” rồi nhanh chóng tranh dành thức ăn đi.

Không nói chứ Nobita bọn họ bị nhịn đói cả tối qua, lại phải vận động nhiều nữa nên bây giờ ai cũng đói nhăn răng, mấy người ăn phải nói là “phong quyển tàn vân”.

Nobita từ khi học được “khí” thì tuy không biến thành “đại vị vương” như Songoku, nhưng cũng ăn uống không phải ít, chí ít cũng gấp năm lần người trưởng thàng bình thường, nên bàn ăn không mấy chốc mà hết sạch.

Nobita bọn họ thì ăn uống thả cửa, chẳng có lo lắng gì cả, chỉ khổ mấy tên đồng đảng của lão Daburanda khổ bức làm người hầu rửa bát cho sấp mặt.

Ăn uống xong xuôi, Shizuka quay qua Peko xấu hổ nói:

“Ano… Cho hỏi tại đây có…”

Peko lại không có Shizuka xấu hổ cái gì, sống chung một thời gian, cậu ta thừa biết cái tính ưa tắm rửa của cô bé rồi nên cười nói:

“Bồn tắm chứ gì. Tớ đã sai người chuẩn bị tốt! Cậu cứ đi ra là có người dẫn đi.”

Nghe đến đây, Shizuka là một mặt hạnh phúc chạy ngay đi, tắm đối với Shizuka vẫn là điều quan trọng nhất, còn việc gì khác để sau tính. Cô bé tung tăng chạy đi tắm mà không biết hai ánh mắt tràn đầy “đen tối” đang như vô tình mà hữu ý liếc nhìn phương hướng bản thân.

Đang có âm mưu dùng “Khí tức cảm ứng” để “Cảnh giới” đề phòng Shizuka khi tắm rửa có thể bị kẻ xấu uy hiếp Nobita bỗng nhận thấy có ánh mắt cũng như bản thân hướng Shizuka liếc mắt.

Có cảm giác máu nóng sục lên đầu, tên nào dám to gan vụng trộm nhìn Shizuka của hắn đi tắm kia chứ? Tên đó phải chịu sự tức giận của Thần Nobiita ta….

Quay qua hai mắt lớn trừng hai mắt nhỏ, bốn mắt trừng trừng nhau… Hóa ra Nobita tương lai, Nobita cảm giác như ăn giấm chính bản thân vậy, nhưng nói cho cùng “hắn là hắn nhưng lại không là hắn”.

Chính xác hơn đó chính là, dẫu tên Nobiat kia vẫn là hắn, nhưng hắn quyết không cho “hắn” nhìn được Shizuka dù chỉ một chút, thế là Nobita quay qua dùng “tinh thần uy áp” đè lên chống lại với Nobita tương lai. Hai tên ngốc cứ thế nhìn nhau lưu luyến khiến ngồn cạnh Doraemon nghi ngờ Nobita có bệnh tự luyến đam mê???

Sau này Nobita không thể không ân hận, chỉ vì hai tên chính mình của tương lai và quá khứ đấu nhau mà mất đi cơ hội “tận hưởng” cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ á… Ngẫm lại mà đau a… Nobita sau khi ngẫm lại vẫn là một mặt “nước mắt lưng tròng” á.

……………………

Đi xuống phòng tắm, Shizuka không kịp chờ đợi mà cởi phăng quần áo, để lộ ra cả cơ thể không mảnh vải che thân, nước da bóng loáng không một vết sẹo, làn da tinh tế tỉ mỉ của nữ nhân Phương Đông, tóc ngang vai xõa ra khiến cô bé lại có cái vẻ đẹp khác thường, thay vì là ngây thơ hồn nhiên, Shizuka bây giờ lại có vẻ đẹp đầy quyến rũ…

Tuy… Ngực vẫn chưa có. Cơ mà không thể nào phủ nhận cô đã có một tiền đề cho vẻ đẹp “hại nước hại dân”… và dĩ nhiên tên xấu số nào đó không có “diễm phúc” ngắm nhìn khung cảnh “non nước hữu tình” này.

Lao đến giữa đường, Shizuka hoảng hốt lên khi phát hiện căn phòng này không chỉ mỗi bản thân, đứng bên kia là một hàng người hầu. Shizuka chỉ có thể luống cuống hét lên rồi ngồi sụp xuống.

Mấy người hầu kia lại không coi là việc gì quan trọng, vẫn tận chức tận trách giới thiệu công việc của bản thân:

“Tì nữ là người lo nước tắm.”

“Thần lo phần xà bông.”

“Thần chọn các phần nước.”

“Thần Mát-xa.”

“Thần lo phần dầu tắm.”

“Thần là người thoa phấn.”

Shizuka một mặt đỏ bừng mà hét lên:

“Tôi chỉ muốn tắm một mình thôi!!!”

………………………….

Mưa tán mây tan, trên đất nước Bauwanko lại tận hưởng thái bình, Thần Bauwanko lại tiếp tục ngủ say thủ hộ vùng đất này, trước khi ngủ say, ông ta còn đối với Nobita gật đầu một cái, coi bộ ông ấy biết mình a…

Nhưng Nobita cũng không nghĩ nhiều, dẫu sao kho báu thật sự của ông vẫn đang trong tay hắn, hắn cảm thấy đã đủ. Chia tay với Peko, mọi người tràn đầykhông nỡ, dẫu mới chỉ cùng nhau sống mấy ngày, lại cùng nhau đi cuộc hành trình không phải quá dài nhưng tràn đầy mạo hiểm, Peko và Nobita bọn họ đã thiết lập một tình hữu nghị bền chặt.

Nhưng bữa tiệc nào thì cũng phải tàn, Peko còn phải về làm vua của cậu ta, Nobita và mọi người cũng phải về mà khổ bức làm bài tập hè, ai cũ phải cố gắng vì tương lai của bản thân cả.

Đứng dưới chân tượng thần Bauwanko, Peko quay về cả nhóm tạm biệt:

“Mọi người! Thực sự cảm ơn các bạn rất nhiều. Tên tuổi các cậu sẽ được lịch sử vương quốc này khắc ghi mãi mãi.”

Lại mang ra một hũ sứ, Peko mở ra lộ ra vật bên trong:

“Để cảm tạ, mong các bạn có thể nhận một phần kho báu của vương quốc Bauwanko.”

Suneo hai mắt sáng rực lên, nhưung chưa kịp nói gì Jaian đã một mặt nghiêm túc, “quân tử” mà nói:

“Chúng tớ làm việc này không hề mong được trả ơn.”

Suneo nghe vậy, tuy là tiếc nuối, nhưng lại không thể nói ngược lại Jaian nên một mặt đau lòng nhắm mắt nói:

“Xin hãy cứ giữ đó làm kho báu hoàng gia đi!”

Nobita lại là một mặt không thể chấp nhận, thực ra mà nói thì báu vật như vàng hay kim cương chỉ có giá trị bởi nó có thị trường.

Nói chính xác hơn chính những người muốn sở hữu nó khiến nó trở thành đắt giá, có nghĩa là nếu sống ttrong một nơi khắp nơi đều không cảm thấy kim cương là đáng giá thì nó cũng chỉ là cục đá hơi cứng, rất đẹp khong hơn không kém.

Bauwanko là một quốc gia tách biệt, tại đây ngoài nó ra không tồn tại ngoại quốc nhân, bởi vậy họ quan tâm nhiều nhất đó là lương thực có đầy đủ cung cấp cả đất nước không, nước dùng sinh hoạt có đầy đủ sạch sẽ..vv..vv.. chứ kim cương trong mắt họ cũng chỉ là chút đồ trang sức không hơn không kém, dẫu sao kim cương lại không phải lương thực, không ăn no được.

Mỗi khi vương quốc gặp nạn mất mùa thì cũng không thể dùng kim cương đổi được lương thực cứu tế, lại cũng không thể dùng nó đổi vật liệu xây dựng đất nước, tóm lại một điều Jaian và Suneo hoàn toàn là suy nghĩ trẻ con mà từ chối việc tốt này.

Tại đây kim cương không đầy đủ đáng giá, nhưng ngoài kia hàng tá người được xưng “đại gia” có thể chèn vỡ đầu chảy máu chỉ để ném tiền mua mấy tảng đá ăn không được mà còn chê cứng đó. Chúng ta có thể dùng khoản tiền đó mua vật liệu hay tài nguyên bên ngoài chuyển cho Peko xây dựng vương quốc giàu đẹp hơn á…

Thở dài một hơi, Nobita cũng không tiện nhắc lại, bắt tay với Peko,Nobita nhìn và nói:

“Tớ sẽ còn trở lại! Hãy là một vị vua anh minh nhé Peko!”