Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 129: Ngoại truyện Chuyện ở tiên giới (Ba)

Đan Hi sống một mình Thái Bạch Đại Lục suốt tám ngàn năm, linh khí ở đại lục đó không phù hợp cho nhân loại tu tiên, người có thể phi thăng đã phi thăng cả rồi, khi nhân tu cuối cùng chết trong tay Ma Tộc, phàm nhân trên Thái Bạch Đại Lục không còn có linh căn nữa.

Yêu thú ở Thái Bạch đại lục không thể phi thăng, Ma Tộc cũng không thể.

Ma tộc không giống các tu sĩ ma đạo trong giới nhân tu, ít nhất còn biết lễ nghĩa liêm sỉ, ma tộc và con người vốn không cùng một loài, bọn họ là mặt u ám của thế gian, thậm chí còn xem yêu thú và phàm nhân là thức ăn.

Tiên ma đại chiến, không chỉ là thần tiên và đại ma, nhân tu, yêu thú, ma tộc đều bị kéo vào, Bạch Hổ còn lại trên nhân gian đều chết cả, khi các chư tiên khai phá dị giới để đồng quy vu tận với Ma Tộc, một lực lượng mạnh mẽ tách Đan Hi và Minh Yên ra, khi tỉnh lại, hai giới đã tách rời.

Chu tước bay khắp Thái Bạch Đại Lục, tìm suốt trăm năm cũng không có tin tức của thanh long.

Ma tộc vốn đã chia năm xẻ bảy, các ma đầu tự xưng hùng, làm xằng làm vậy, bắt cóc yêu thú, tàn sát phàm nhân.

Vài đại yêu tìm đến chu tước, hy vọng hắn xuất hiện chủ trì đại cục. Đan Hi vốn không muốn nhận trọng trách này, nhưng một câu của Sơn Ưng làm hắn động lòng.

“Nghe nói ngài đang tìm người, nếu ngài làm yêu vương, thì chắc chắn việc tìm kiếm sẽ dễ hơn nhiều.”

Đôi mắt phượng lạnh lùng cuối cùng cũng gợn sóng, Đan Hi đứng lên, hóa thành phượng hoàng lửa dài mấy trượng, xông vào các ma tộc họp thành nhóm bao vây càn quét yêu thú.

Chu tước là thần thú thượng cổ, Tường Thụy Thiên Hỏa của bản thân là khắc tinh mạnh nhất của ma tộc. Một mình Đan Hi giết chết ba ngàn ma tộc, hoàn toàn xứng đáng trở thành yêu vương.

Yêu tộc tìm thêm vài trăm năm, vẫn không có tin tức của Thanh Long, đến lúc này Đan Hi mới từ bỏ, biết mình và Minh Yên đã bị ngăn cách ra hai thế giới.

Phượng hoàng lửa diễm lệ, ngày ngày chao lượn trên Thái Bạch Sơn, hy vọng tìm được đường về. Nhưng cửa Huyền Tẫn có hai phía trái phải, từ Thái Bạch Đại Lục căn bản không có cách mở cửa.

“Mẫu thân, chúng ta đến Thái Bạch Sơn làm gì?” Một hài đồng phàm nhân tò mò hỏi mẫu thân, hai người ngồi trên xe ngựa, bôn ba gần ngàn dặm, nhưng không biết tại sao.

“Nghe nói Thái Bạch Sơn có thần phượng hiển linh, sắp đến ngày huynh trưởng con thi hội, đến bái thần tiên là chuyện tốt.” Nữ tử bên cạnh thành kính nói.

Trên Thái Bạch Đại Lục có một truyền thuyết, ngày bảy tháng bảy hằng năm trên Thái Bạch Sơn sẽ có thần phượng khiêu vũ, ai có duyên được gặp, cả năm đều sẽ bình an suôn sẻ.

Ma chủ xuất thế, oanh liệt giết các ma đầu, thống nhất ma tộc. Tuy phàm nhân vô dụng, nhưng lại liên quan đến cân bằng của thiên đạo.

Ma chủ giao ước với Đan Hi, không quấy rối các phàm nhân không thể tu tiên, thường thấy ma tộc đi trên đường, nên phàm nhân cứ nghĩ là người ngoại quốc, đã không còn thấy lạ từ lâu. Cho nên phàm nhân trên Thái Bạch Đại Lục sinh sôi nảy nở ngàn năm, không còn nhớ đến các tiên nhân bay đầy trời trước đây nữa, cho rằng tất cả chỉ là truyền thuyết, thần linh duy nhất có thể thấy được chính là con phượng hoàng kia.

Xe ngựa dừng dưới chân núi, đứa bé theo mẫu thân và gia đinh thong thả lên núi, dừng lại trên sân rộng lưng chừng núi, đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, mọi người trải khăn sạch ra đất, xếp thức ăn muốn hiến cho phượng hoàng ra, lẳng lặng chờ.

Màn đêm buông xuống, đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn sao giăng đầy trời, “Mẫu thân, sao năm nào phượng hoàng cũng đến đây?”

“Người xưa nói, vì người phượng hoàng yêu bị ngọn núi cao này ngăn cách, chỉ vào ngày bảy tháng bảy hằng năm mới được gặp nhau một lần.” Giọng nói nhẹ nhàng của người mẹ kể lại truyền thuyết mỹ lệ về phượng hoàng, truyền thuyết này được truyền từ đời này sang đời kia, nghe nói ngàn năm trước, một tiều phu nghe được tiếng hót của phượng hoàng trên núi, nhờ đó mới biết người bị chia cắt với ái nhân.

Truyền thuyết của phàm nhân luôn đẹp đẽ, bọn họ nghĩ mỗi năm phượng hoàng đến là để gặp mặt ái nhân, còn cố chấp cho là ngày bảy tháng bảy.

Đứa bé nghe kể chuyện, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao cao, tất cả núi đều có thể đi sang sườn bên kia, chỉ có Thái Bạch Sơn này là vĩnh viễn không thể vượt qua. Ánh sáng rực rỡ từ chân trời bay đến, lượn tròn trên đỉnh núi.

“Phượng hoàng! Phượng hoàng!” Đứa bé hô lên, chỉ tay lên trời kêu to, bị mẫu thân kéo lại, bảo nó mau cúi đầu.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, chỉ có đứa bé kia mở to mắt.

Phượng hoàng rực rỡ, quanh thân ngàn dòng khí lành, nhảy múa trên đỉnh núi tuyết, là điệu “Cầu Hoàng Vũ” truyền lại từ thượng cổ, đẹp đến độ người ta không thể rời mắt, đứa bé cứ ngơ ngác nhìn.

Phượng hoàng phượng hoàng, đậu cành ngô đồng, lưu luyến Thái Bạch mãi không đi, không chốn dừng chân.

“Chíp…” Tiếng phượng hót trong trẻo vang vọng giữa nhân gian, chốc lát sau cũng biến mất cùng luồng sáng kia.

“Đứa nhỏ này, sao không dập đầu!” Mẫu thân đứng lên, thấy con mình ngơ ngác nhìn lên không trung, tức giận đánh nó một cái.

“Mẫu thân, con cảm thấy, phượng hoàng vẫn chưa gặp được ái nhân.” Đứa nhỏ mở to mắt, nghiêm túc nói.

“Nói lung tung, nếu không gặp thì sao phượng hoàng còn nhảy múa đẹp như vậy, người xưa nói, đó điệu Phượng Cầu Hoàng.”

“Nhưng mà…” Đứa nhỏ quay đầu nhìn núi tuyết cô tịch, nhưng mà, tiếng phượng kêu tha thiết như thế, đâu phải reo vui, mà là cô đơn than khóc.

Năm này qua năm khác, người đến Thái Huyền Sơn bái tế thay đổi lớp lớp, phượng hoàng lại vẫn là phượng hoàng ngày xưa.

“Cửa giới không thể mở ra nữa đâu, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như thế.” Ma chủ nhìn người ngây ngẩn đặt tay lên cửa đá, thở dài, “Tuổi thọ ngươi cũng sắp hết rồi, thay vì vô vọng chờ ở đây, không bằng cùng ta nghiên cứu xem làm cách nào để đến ma giới.”

Đan Hi quay đầu lại, liếc hắn một cái, “Thứ hạ đẳng, làm sao hiểu được tâm trạng của bổn tọa.”

Nghe thấy mấy chữ “thứ hạ đẳng”, ma chủ lập tức nổi giận. Chu tước luôn cảm thấy ma tộc cái gì cũng ăn chẳng khác gì sâu bọ, là loài hạ đẳng, lần nào gặp hắn cũng ra vẻ cao cao tại thượng, khiến hắn vừa thấy đã ngứa tay.

Hai người sắp đánh nhau thì đột nhiên đất trời chấn động, tiếng động vang vọng khắp nơi chẳng khác chi thuở khai thiên lập địa.

Bụi trần tan hết, linh lực xen lẫn ma khí khác thường cuồn cuộn ập đến, đồng thời, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm tám ngàn năm nay chỉ xuất hiện trong mơ thật sự hiện ra trước mắt.

“Đan Hi!” Tiếng gọi trầm thấp êm tai, không to, nhưng lại như tiếng sấm giáng vào thức hải.

Minh Yên, Minh Yên…

Khi mọi thứ yên tĩnh lại, hai người đã nắm tay đứng trước cửa vào tiên giới.

Vì quá nhiều yêu thú phi thăng một lúc, tiên quan của Ti Lộc Ti hối hả chỉ cho bọn họ chỗ hai hòn đảo nổi xong là chạy, trên đảo có tiên cung của thanh long chu tước đời trước, nhiều năm không tu sửa đã đổ nát, trên đảo cỏ dại tràn lan.

“Cho nên, một mình ngươi múa Phượng Cầu Hoàng trên Thái Bạch Sơn suốt tám ngàn năm?” Minh Yên kéo Đan Hi ngồi xuống bên rìa hòn đảo nổi hoang vắng, nhìn tiên giời phồn hoa dưới chân, đôi mắt xanh thẫm hơi thẫn thờ, chia xa tám ngàn năm, y có rất nhiều chuyện muốn nói với Đan Hi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, liền nghe hắn kể chuyện trước.

“Không phải.” Mắt phượng khẽ nhếch, liếc nhìn Minh Yên đang không dám nhìn thẳng vào mình.

Minh Yên sững sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm nửa cười nửa không, không thể rời mắt đi được nữa, “Ta quên mất, ngươi không biết nhảy múa.”

Khi cả hai còn nhỏ, vẫn có vài con phượng hoàng còn sống, tuy không phải chu tước, nhưng tập tính cũng tương tự như chu tước. Con phượng hoàng nào cũng biết nhảy “Phượng Cầu Hoàng”, nói là để sau này tìm vợ, nhưng Tiểu Đan Hi còn chưa mọc lông đuôi học mãi vẫn không được.

Người ta là phượng vũ cửu thiên mỹ diễm tuyệt luân, hắn là một con gà mập lông tơ xúng xính vỗ cánh nhảy nhót, thế nên Tiểu Đan Hi rất chán nản, nghĩ mình sẽ không tìm được vợ.

“Ai nói ta không biết!” Mắt phượng sắc bén trợn to, Đan Hi hất tay Minh Yên ra, lập tức biến thành chu tước diễm lệ, bay mấy vòng trong không trung, bắt đầu nhảy múa.

Rất đẹp, đẹp hơn bất kì con phượng hoàng nào trước đây, chỉ là dáng múa hơi kì, động tác cứ ngoằn ngoèo.

“Đây hình như không phải Phượng Cầu Hoàng.” Minh Yên bình tĩnh nói.

“Đương nhiên không phải.” Đan Hi đắc ý thu khí lành xung quanh lại, “Đây là ‘Phượng Cầu Long’ do ta sáng tác.”

Chu tước không cần phải tìm vợ, hắn chỉ muốn tha con thanh long đó về tổ chim thôi.

“Đan Hi…” Minh Yên nghe vậy, cổ họng như bị thắt chặt, siết chặt nắm tay, túm lấy hắn, chặn đôi môi mỏng không ngừng cất tiếng hót mê hoặc người khác.

Phượng cung của Đan Hi xây xong rồi, nhưng hắn chưa từng vào đó, vì trên đảo của Minh Yên trồng rất nhiều cây ngô đồng (đương nhiên là Minh Yên tự tay trồng), hắn thích đảo này hơn.

Có điều gần đây, phượng hoàng cao ngạo hơi phiền não.

Tên thiên đế phiền phức, vứt thái tử qua đây cho chơi chung với con của Thiên Cẩu, vốn cũng chẳng có gì, vứt thái tử và con chó ra dưới tàng cây để chúng nó tự chơi là được. Nhưng chuyện này được loan truyền, càng lúc càng nhiều con non được đưa đến, Minh Yên lại còn nhận hết chẳng từ chối ai.

“Đan Hi, xem nè, con hổ con này vui chưa.” Minh Yên ôm một con hổ con lông bông xù đưa chân nó ra cho hắn xem.

“Tiểu tử ba ngàn tuổi rồi, có gì mà xem.” Đan Hi hừ lạnh, khi hắn ba ngàn tuổi đã thành yêu vương, đánh nhau với Ma Tộc gần ngàn năm rồi. Đôi mắt phượng sắc bén quét qua con hổ con, tam thúc nhà Thanh Đồng hoảng, vùng vẫy nhảy xuống trốn xa thật xa.

Nhưng, chuyện không hề vì Đan Hi không vui mà có chuyển biến tốt, ngược lại càng lúc càng hỏng bét.

Đan Hi nằm trên xích đu, nhìn con rồng ngốc kia bị một đám con non bao vây, nheo mắt cười cầm đồ ăn vặt đút cho chúng nó, cơn phẫn nộ trong lòng lên đến đỉnh điểm, không thể nhịn được nữa! Thế là, chu tước đại nhân hóa thành luồng sáng bay đến, biến thành con chim béo múp lông tơ bông bông…

“Chíp…” Đẩy đàn thú con ra, Đan Hi hùng hồn há miệng đòi ăn, lũ trẻ chưa từng thấy con chim đỏ này, giật mình.

“Ngươi là ai?”

“Gừ, ngươi đạp lên đầu ta!”

Minh Yên nhìn con chim non béo tròn lông phúng phính trước mắt, chậm rãi tròn mắt. Phượng hoàng có khả năng niết bàn trùng sinh, chu tước cũng là phượng hoàng, hơn nữa còn là thần thú, hắn có thể sử dụng được năng lực đó, trong các loài yêu thú, chỉ có chu tước trưởng thành có thể tùy ý biến hóa giữa trạng thái con non và trưởng thành. Chỉ là phượng hoàng kiêu ngạo, khinh thường dùng hình dạng chim non gặp người khác, cho nên Minh Yên đã không được thấy con chim non này rất lâu rất lâu rồi.

“Chíp!” Thấy Minh Yên ngẩn người, Đan Hi liền đập cánh nhảy lên.

Minh Yên bế chim béo lên, ấp giữa hai tay.

Thân thể bông xù tròn xoe đó thật sự quá béo, đứng cũng mệt, chim béo đạp chân một cái, nằm bẹp trong lòng bàn tay Minh Yên bất động.

Sau đó, Minh Yên cứ bế chim béo mãi không nỡ buông tay.

Đàn thú non không được đút ăn bắt đầu làm ồn, Mạc Thiên Liêu nhìn khuôn mặt anh tuấn và ánh mắt phát cuồng của Minh Yên, ho khan một tiếng rồi nói: “Sư tôn cứ làm việc của mình đi, con trông trẻ thay người một lúc.”

Minh Yên gật đầu, rồi bế cục lông trong lòng đi.

“Bảo bối, chúng ta trông trẻ đi.” Mạc Thiên Liêu bế mèo con trên đầu chó xuống, tuy mèo con mới là con nhỏ nhất trong đàn này.

“Meo!” Mèo con lắc đuôi, xòe vuốt với các bạn nhỏ không nghe lời.

_______________________

Phượng Cầu Hoàng là phượng hoàng tìm bạn đời, giờ mới biết, trước đây cứ tưởng cái điệu múa trong truyền thuyết này có ý nghĩa nên thơ và đau đớn thế nào cơ.

Ban đầu Mị nghĩ Minh Yên là thụ, nhưng bây giờ… hình như hỗ công.