Trần Trí Quang nhìn qua đại cẩu tử lạnh lùng cười nói:

- Như thế nào? Không quen nhìn? Không quen nhìn thì ra ngoài cho tao, lão tử khổ cực như vậy tới đón tiếp tụi mày, không có chất bé thì ai đi làm. Có bản lĩnh thì mày đi tố đi.

Ba tên nhân viên công tác còn lại cười ha hả. Trước tận thế thì trách cứ nhân viên công vụ trên cơ bản là không có kết quả gì. Càng đừng đề cập tới tận thế trật tự đại loạn. Chỉ cần không gây ra chuyện cực lớn thì cấp trên cơ bản không quan tâm tới.

Đại cẩu tử còn muốn nói gì, lúc này Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hắn, hắn cũng không dám nói thêm.

Trần Trí Quang nhìn thấy đại cẩu tử im miệng không nói, càng thêm đắc ý, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Nhạc Trọng thì hai mắt tỏa sáng, không kiêng nể gì cả nói ra:

- Mày đấy! Mày cởi chiếc nhẫn trong tay ra. Đó là lúc trước tao không cẩn thận làm mất, còn không mang nó trả lại cho tao?

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, lạnh lùng nói ra:

- Mày xác định là mày làm mất?

Trần Trí Quang bộ dáng rộng lượng nói ra:

- Đó là đương nhiên! Mày nên lấy nó trả lại cho tao, tôi không so đo chuyện mày trộm chiếc nhẫn. Trong căn cứ thành phố Lũng Hãi chúng ta trộm cắp là trọng tội, bị bắt thì cảnh sát có thể bắn gục các người. Tao tâm địa tốt, không muốn thấy máu nên bỏ qua cho mày.

Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười, hàn quang trong mắt hiện ra, hắn dùng Khủng Cụ Thuật với Trần Trí Quang!

Trong một chớp mắt một cổ sát khí kinh người từ trong người Nhạc Trọng hiện ra ngoài, trực tiếp bao phủ thân thể của Trần Trí Quang này một cái.

Mặt của Trần Trí Quang tái nhợt, trong hai mắt đột nhiên mất đi thần thái. Hắn nhìn thấy ác quỷ hai mét đang lao tới, dùng cưa điện cắt thân thể của hắn, máu tươi và nội tạng trong người của hắn chảy ra ngoài, thống khổ vì bị cắt ngang người làm cho hắn vô cùng đau đớn hét thảm thiết, thân thể vô lực quỳ trên mặt đất và co giật toàn thân.

- Cứu mạng! Cứu tôi! ! Cứu tôi!

Hai mắt rần Trí Quang đỏ thẫm, co quắp té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, thân thể mồ hôi lạnh chảy ròng giống như con chó bị thuốc đang nằm trên đất mà co giật.

Ba nhân viên công tác còn lại nhìn thấy thảm trạng của Trần Trí Quang thì sắc mặt đại biến, lúc này móc đủ loại vật tư trong người ra ngoài, không ngừng nói xin lỗi:

- Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Chúng tôi không biết ngài là người cường hóa! Có chỗ đắc tội xin ngài bao dung cho!

Cường giả có được thủ đoạn cũng không phải là tôm cá nhãi nhép như bọn họ có thể đối phó. Đặc biệt là Nhạc Trọng vô thanh vô tức không có tiếp xúc gì mà làm cho Trần Trí Quang thống khổ không thôi, cường giả có được loại thủ đoạn này trong căn cứ thành phố Lũng Hãi không nhìn thấy một ai.

Nhạc Trọng cũng không muốn động thủ giết người, Khủng Cụ Thuật vừa thu lại buông tha Trần Trí Quang.

Nhạc Trọng thu Khủng Cụ Thuật thì Trần Trí Quang mới khôi phục lại, hắn gian nan đứng lên, sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng, không dám làm khó dễ, rung giọng nói ra:

- Đại ca, các ngài ra ngoài trước đi. Cách ly ở chỗ này sau hai giờ thì sẽ có người căn cứ năng lực của các người mà an bài trụ sở công tác.

Nhạc Trọng tiếp nhận bản khai xem xét, chỉ trong đó chằng chịt vấn đề.

Trần Trí Quang cẩn thận từng li từng tí xem qua:

- Điền vào bản khai này, mấu chốt nhất chính là chức nghiệp và năng lực của các ngươi sau dị biến. Phía trên là năng lực và chức nghiệp cùng phân phối vật tư. Trong người cường hóa lấy được đãi ngộ khá tốt, có thể tiến vào quân đội hoặc là các ngành của chính phủ.

Kiến thức năng lực đáng sợ của Nhạc Trọng thì Trần Trí Quang không dám chọc giận Nhạc Trọng. Tuy trong căn cứ thành phố Lũng Hãi, người cường hóa không được tùy ý giết người. Thế nhưng mà dùng năng lực quỷ dị kia của Nhạc Trọng thì tuyệt đối thần không biết quỷ không hay là hắn đã giết người.

Trần Trí Quang nhắc nhở:

- Chức nghiệp cùng năng lực rất trọng yếu, cái này liên quan tới đãi ngộ tương lai của ngươi.

Sau tận thế pháp tắc mạnh được yếu thua, Trần Trí Quang thập phần tinh tường điểm này. Hắn cũng không dám đối nghịch với người cường hóa mạnh như Nhạc Trọng thế này. Chỉ có thể tận lực nịnh nọt.

Nhạc Trọng ném một bao thuốc lá cho Trần Trí Quang thản nhiên nói:

- Những người chúng ta không muốn tách ra, anh có biện pháp nào?

- Cảm ơn Nhạc ca!

Trần Trí Quang tiếp nhận thuốc lá, trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng. Thuốc lá trong căn cứ là vật tư hút hàng, cực kỳ khó được, nhũng người như bọn họ rất khó kiếm được một bao.

Trần Trí Quang suy nghĩ một hồi nói:

- Nếu như các người muốn ở đây. Vậy không cần điền nghề nghiệp là được! Nhưng bởi như vậy đãi ngộ của các người không được tốt.

Tiến vào căn cứ thành phố Lũng Hãi thì rồng rắn lẫn lộn. Cũng có không ít tiểu thế lực đi vào, Trần Trí Quang cũng đã gặp rất nhiều doàn thể không muốn tách ra. Dù sao mọi người ôm đoàn lực lượng lớn, không dễ dàng bị người khác khi dễ.

Nghe Trần Trí Quang nói như vậy thì Nhạc Trọng không có ghi năng lực và chức nghiệp trên chỗ nghề nghiệp. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hai giờ sau Nhạc Trọng đã đi ra khỏi gian phòng.

Mà bên kia Lộ Văn, Trần Dao các nàng cũng rời khỏi gian phòng của mình.

- Ca ca!

Nhìn thấy Nhạc Trọng rời phòng, Lộ Văn thoáng cái chạy tới ôm một cánh tay của Nhạc Trọng.

Quách Vũ cũng đi đến bên cạnh Nhạc Trọng.

Những nữ sinh còn lại thì đứng đối diện Nhạc Trọng, ánh mắt nhìn qua Nhạc Trọng tràn ngập phức tạp. Hôm nay các nàng phải tách ra sinh hoạt trong hoàn cảnh không biết.

Trần Dao đi tới trước mặt của Nhạc Trọng, ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Trọng chậm rãi nói ra:

- Nhạc Trọng! Tôi phải đi. Sau này anh tới căn cứ thành phố Lũng Hãi có khó khăn gì có thể tới tìm tôi. Tôi tận khả năng giúp đỡ anh.

Trần gia tại thành phố Lũng Hãi cũng rất có thế lực. Trần Dao cho biết thân phận thì nàng sẽ tụ tập với thân thuộc ở thành phố Lũng Hãi này.

Nhạc Trọng nhìn qua Trần Dao, trầm giọng nói ra:

- Bảo trọng!

Nhạc Trọng cũng thập phần coi trọng Trần Dao, bởi vì năng lực của nàng xuất sắc, tướng mạo xuất chúng. Nhưng mà người có chí riêng, nàng rời khỏi Nhạc Trọng cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không c thất vọng cùng thất lạc quá lớn.

- Gặp lại!

Trần Dao nhìn kỹ Nhạc Trọng sau đó đem ánh mắt nhìn qua Quách Vũ, Lộ Văn bên cạnh Nhạc Trọng một cái,, trong mắt có hào quang phức tạp lóe lên, lưu lại một câu, quay đầu cùng Kỷ Thanh Vũ rời đi.

Triệu Lệ đi đến bên người Nhạc Trọng, nhìn qua Trần Trí Quang bên cạnh hắn cầu khẩn nói:

- Trần huynh đệ, van cầu anh hối đoái phiếu lương thực cho tôi được không? Cầu anh!

Triệu Lệ đã ý thức được căn cứ thành phố Lũng Hãi cũng không có tốt đẹp như nàng tưởng tượng. Thân phận chủ tịch chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh của nàng ở đây không dùng được. Căn bản không có người nào cho nàng mặt mũi, nàng không thể không buông tư thái cầu khẩn nhân viên công vụ mà trước kia nàng vô cùng xem thường.

Trần Trí Quang nhìn Triệu Lệ, phất phất tay nói:

- Không rảnh! Cút!

Với tư nhân viên tiếp tân căn cứ thành phố Lũng Hãi thì Trần Trí Quang gặp được rất nhiều đại lão bản. Triệu Lệ cho dù trước tận thế có tiền, lại có thân phận, hiện tại cái gì cũng không phải.

Sắc mặt Triệu Lệ tái nhợt, trong mắt hiện ra một tia tuyệt vọng, một rương nhân nhân tệ của nàng nếu không cách nào đổi phiếu lương thực thì tương đương với một đống giấy vụn, điểm này nàng vô cùng rõ ràng. Không có lương thực trong tay thì ở căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hãi này nàng không chống đỡ được bao nhiêu ngày.

- Đổi cho nàng đi!

Nhạc Trọng nhìn qua Trần Trí Quang thản nhiên nói.

- Vâng! Nhạc ca!

Trần Trí Quang lập tức cung kính đáp, sau đó nhìn qua gã nhân viên công tác nói ra:

- Tiểu Lâm, mang nữ nhân này đi đổi phiếu lương thực.

Tiểu Lâm kiêu căng nhìn qua Triệu Lệ, lãnh đạm nói:

- Đi theo tôi!

- Cảm ơn ngươi!

Triệu Lệ nhìn qua Nhạc Trọng xoay người đi thì nói cảm tạ một câu, lúc này mới cầm rương hòm đi theo nhân viên công tác.

- Nhạc ca, ngài đi theo tôi! Tôi mang ngài đi tới nơi ở.

Trần Trí Quang vẻ mặt nịnh nọt hướng về Nhạc Trọng nói ra.

Pháp tắc tận thế là mạnh được yếu thua. Trần Trí Quang ỷ vào thân phận nhân viên công vụ của mình có thể hoành hành không cố kỵ. Nhưng mà ở căn cứ thành phố Lũng Hãi trước mặt cao tầng và thế lực thì hắn không là cái gì cả. Trần Trí Quang tại căn cứ thành phố Lũng Hãi cũng không có bối cảnh gì, bởi vậy hắn vẫn muốn tìm kiếm cường giả để trở thành hậu trường.

Nhạc Trọng có được năng lực quỷ dị như vậy, lại có bộ hạ đi theo tùy tùng thì Trần Trí Quang muốn tạo quan hệ tốt với Nhạc Trọng để cầu hậu trường. Nếu như trở thành người tâm phúc của cường giả như Nhạc Trọng thì tên Trần Trí Quang tại căn cứ thành phố Lũng Hãi này địa vị cũng được củng cố. Bị khi nhục cũng có người ra mặt.

Hành tẩu trên đường phố, Trần Trí Quang thập phần lưu manh nhìn qua Nhạc Trọng xin lỗi nói:

- Nhạc ca, chuyện hôm nay là tôi sai! Tôi có mắt như mù. Có chỗ đắc tội xin ngài tha thứ.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Sự kiện kia cho qua đi.

Trần Trí Quang vẻ mặt chờ đợi nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Nhạc ca, tôi có thể đi theo ngài lăn lộn không? Tôi ở trong căn cứ này không có bổn sự gì cả, nhưng mà các tiểu môn đạo lại vô cùng rõ ràng. Ngài có cái gì không rõ ràng thì cứ hỏi tôi.

Đại cẩu tử nhìn qua Trần Trí Quang như vậy cũng dám nói, hừ lạnh một tiếng mỉa mai nói:

- Da mặt của mày thật dày!

Trần Trí Quang làm như không nghe thấy, y nguyên chờ đợi nhìn qua Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, chợt nói ra:

- Tốt!

Đối với căn cứu thành phố Lũng Hãi này dù hắn được Uông Hải nói nghe một lần, nhưng mà một ít cong cong thẳng thẳng trong căn cứ thành phố Lũng Hãi này thì Uông Hải không có thời gian nói rõ ràng.

Trần Trí Quang đại hỉ liên tục nói lời cảm tạ:

- Cảm ơn Nhạc ca! Cám ơn Nhạc ca!

Dưới sự dẫn dắt của Trần Trí Quang thì đoàn người Nhạc Trọng lúc này đi vào nơi bọn họ ở lại, đó là một căn nhà năm tầng nhìn có vẻ rách nát.

Mỗi một tầng lầu phòng đều có ba gian phòng, trong phòng có một cái giường lớn và toa-lét, ngoài ra không có cái gì cả.

Bên ngoài là một gian nhà bình thường, chung quanh có dây mây bò khắp căn nhà, còn có mốt đồng ruộng hoang phế và hồ nước.

Trần Trí Quang vẻ mặt áy náy nói ra:

- Thật có lỗi, Nhạc ca! Người sống sót không có nghề nghiệp cũng chỉ có thể ở như thế này thôi.

Trần Trí Quang cũng không phải là quan lớn gì, tự nhiên không cách nào giúp cho Nhạc Trọng an bài nơi ở tốt.

Nhạc Trọng gật gật đầu, không nói thêm gì.

Mọi người đã bận rộn một ngày, bụng đã hơi đói rồi, vì vậy cũng đi xuông lầu ra ngoài.

Sau khi xuống lầu không lâu là có thể nhìn thấy một khoảng đất chống có một nơi bày bát tô, vài tên nhân viên công tác đang ở đó phân phát đồ cứu tế.

Hơn mười người xếp thành một hàng dài lãnh đồ ăn cứu tế.

Một tên mập mạp cầm cái thìa, mỗi người đi tới thì hắn cho cái thìa vào trong nồi, sau đó đổ vào chén của người kia.

Đại cẩu tử đi qua xem xét, chỉ thấy trong chén cháo của người kia không có hạt gạo nào, trên cơ bản đều là nước, hắn nhịn không được phàn nàn nói:

- Trời ạ, đây là cho người ăn sao? Toàn là nước thế này!

Ở trong Trường Quang Thôn thì đại cẩu tư có thể ăn được gạo ngon cả. Trong Trường Quang Thôn phát cháo miễn phí cũng không keo kiệt như thế này.

Tên mập mạp phân phát cháo nhìn qua đại cẩu tử, liếc xéo mỉa mai.

- Không ăn cút ngay! Chờ mày đói thêm mấy ngày sẽ trung thực.

Những người lĩnh cháo cứu tế kia lúc này đã húp sạch nước trong chén của mình rồi, ngay cả chén cũng liếm sạch sẽ, sau đó ánh mắt tham lam nhìn qua cái nồi cháo to kia.

Bữa cứu tế này tương đương mà nói là nước cơm, căn bản không phải cháo. Nhưng đây chính là hy vọng của những người muốn sống sót đấy.

Trần Trí Quang nhìn qua Nhạc Trọng xin lỗi nói:

- Nhạc ca, thật có lỗi, các ngươi chỉ có thể ở chỗ này ăn được đồ cứu tế thế này.

Nhạc Trọng nhìn qua trong nồi không có một hạt gạo nào cả, không có chút hứng thú nào, nhìn qua Trần Trí Quang hỏi:

- Nơi này có thị trường không? Tôi muốn đi thị trường mua vài thứ!

Trần Trí Quang lập tức nói:

- Có! Xin ngài đi theo tôi!

Nhạc Trọng lúc này mang theo người tới căn cứ thành phố Lũng Hãi, chỉ thấy những người sống sót mặt xanh xao vàng vọt, hiển nhiên đều bị đói bụng không nhẹ. Trên đường phố có rất nhiều chỗ phát cháo miễn phí có người xếp hàng thật dài.

Dưới sự dẫn dắt của Trần Trí Quang thì Nhạc Trọng đi vào một con đường.

Trong con đường này, trên đường đi bày đầy đủ các loại đồ vật, những chỉ quán này khí sắc còn tốt hơn những người khác không ít.

- Nơi này là phố gạo. Có thể cầm lấy phiếu lương thực của chính phủ lãnh gạo ở nơi này. Tiền lương công tác của nhân viên chính phủ cũng kết toán ở nơi này. Quân đội cũng giống như vậy.

Trần Trí Quang chỉ vào bốn gã binh sĩ vác súng trên vai đang đứng trước một gian hàng, đạn lên thủ vệ cửa hàng, nhìn qua bọn người Nhạc Trọng.

- Nơi này là phố Phượng Hoàng, cũng là nơi chuyện bán các loại tạp hóa. Chỉ cần có lương thực, phiếu lương thực thì ngài có thể mua được nhiều thứ.

Trần Trí Quang cũng chỉ vào con đường này giới thiệu cho Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nghe Trần Trí Quang giải thích thì dẫn theo đoàn người đi chung quanh nơi này.

- Lão bản, những nồi đất hồ lô này bán thế nào?

Đi tới trước một gian tạp hóa, Nhạc Trọng nhìn nồi đất hồ lô hỏi lão bản.

Lão bản tiệm tạp hóa nhìn thấy Nhạc Trọng, chợt hai mắt tỏa sáng, gấp gáp nói:

- Phiếu lương thực một lượng một nồi, một phiếu lương thực một lượng

hai mươi cái chén, một phiếu lương thực một lượng một dao phay, một phiếu lương thực một lượng ba cái bồn sắt. Hoặc là dùng lương thực đổi cũng được.

Trần Trí Quang kéo Nhạc Trọng một cái, lạnh lùng cười nói:

- Lão bản, ngươi đây là lừa người. Giá cả rất cao. Đi, Nhạc ca chúng ta đi nhà tiếp theo.

Nhạc Trọng chợt làm bộ muốn đi, tên lão bản kia lập tức gấp lên, hắn lớn tiếng nói:

- Chờ chút! Chờ chút! Bớt một chút cũng được. Bớt một chút cũng được.