Nhạc Trọng nhìn qua Trương Tuyền với gương mặt em bé đáng yêu kia, khẽ mĩm cười nói:

- Đương nhiên có thể. Người nguyện ý lưu lại thì sẽ được trở thành đội viên dự bị.

Trương Hân nhìn qua Trì Dương, vẻ mặt kiên định nói ra:

- Tôi cũng lưu lại.

Vương Thiến nhìn qua Trương Hân cắn răng nói:

- Tôi cũng lưu lại.

Nhạc Trọng nhìn qua Trì Dương trầm mặc không nói, nhẹ nhàng cười nói:

- Biên chế hai đội viên dự bị.

Viên Doanh nhìn Trương Tuyền sau đó lại nhìn qua Nhạc Trọng, chăm chú nói ra:

- Tôi cũng muốn lưu lại!

- Tôi cũng muốn lưu lại!

Vượt quá Nhạc Trọng dự kiến là Trương Tâm từ trước tới nay luôn bất hòa với Nhạc Trọng cũng mở miệng yêu cầu lưu lại.

Trừ năm nữ hài này ra, những người còn lại đều bảo trì trầm mặc.

Nhạc Trọng nhìn qua mọi người thản nhiên nói:

- Đã như vậy buổi tối hôm nay mọi người thu thập một chút đi, chúng ta ngày mai xuất phát.

Mọi người tán đi không lâu sau, Nhạc Trọng liền mang Lộ Văn thư thư phục phục đi tắm uyên ương.

Sau khi kích tình thì Nhạc Trọng ôm Lộ Văn cùng Quách Vũ lẳng lặng vào trong bồn tắm.

Lộ Văn ghé vào trong ngực Nhạc Trọng, ôm thật chặt Nhạc Trọng và làm nũng nói:

- Nhạc Trọng ca ca, em và anh đi tới thành phố Lũng Hãi được không? Phải tách ra với anh nhiều ngày như vậy người ta không chịu nổi.

Nhạc Trọng sủng nịch nhìn qua Lộ Văn đáng yêu năm trong ngực, hôn nàng một cái, mỉm cười nói:

- Vậy nơi này phải làm sao? Nơi này chính là cơ nghiệp của chúng ta, em với tư cách bà chủ phải trấn thủ nơi này, giữ vững vị trí cơ nghiệp của chúng ta nha!

Lộ Văn ôm cánh tay của Nhạc Trọng, dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ vào trong tay Nhạc Trọng làm nũng nói:

- Nơi này có Trì Dương mà, không có vấn đề gì! Mang em đi theo đi! Được không!

Nhạc Trọng cảm thụ được da thịt mềm mại và trắng nõn của Lộ Văn thì trong nội tâm rung động, sờ sờ đầu nhỏ của Lộ Văn và sủng nịch nói ra:

- Được rồi! Được rồi! Được rồi!

- Ca ca là tốt nhất!

Lộ Văn hoan hô một hồi, hôn liền hai cái lên mặt của Nhạc Trọng.

Quách Vũ cũng ôm cánh tay của Nhạc Trọng, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Chủ nhân, cho em đi cùng được không? Em sẽ hảo hảo xử lý công việc vặt vãnh cho ngài mà!

- Được rồi!

Nhạc Trọng nhìn qua nữ nhân xinh đẹp mê người, Quách Vũ giống như thiên sứ dựa vào người của hắn, mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái.

Những ngày này Quách Vũ vẫn chuyên tâm quản lý các loại sự vụ, chuyện mà Nhạc Trọng phân phó nàng đều làm rõ ràng. Nhạc Trọng sinh hoạt hằng ngày được hai nàng chiếu cố, hắn cũng có chút không muốn rời xa hai tiểu loli đáng yêu này.

Nghe được Nhạc Trọng đồng ý thì Quách Vũ cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Đi trên đường cao tốc đã thông xe tới thành phố Lũng Hãi, hai chiếc Đông Phong kilocalo, hai chiếc xe Jeep và một chiếc BMW đang chạy nhanh.

- Cứu mạng! ! Cứu mạng! !

Đột nhiên lúc này trong lối rẽ có tám người chạy ra đường, là nam nhân cầm trong tay các loại súng trường súng ngắn cũ kỹ.

Sau lưng tám nam nhân này có hai con S1 đang nhanh như gió đuổi theo sau. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trong tiếng hô cầu cứu thê lương kia, một nam nhân chạy cuối cùng bị một trảo của S1 trảo trúng, cánh tay của hắn chợt xuất hiện vết cào dài. Sắc mặt của hắn tái nhợt, dùng sức giãy giụa ra khỏi S1 và chạy như điên về phía trước.

Nhạc Trọng ngồi bên cạnh vị trí lái của Vương Song ra lệnh:

- Đỗ xe! Tiêu diệt bọn chúng!

Vương Song lập tức phanh chiếc BMW lại.

Cổ xe đằng sau cũng dừng lại, mười hai tên đội viên cầm súng tiểu liên 79 từ trên xe nhảy xuống, nhìn chằm chằm và dùng súng chỉa vào tám tên nam nhân đang bỏ chạy kia.

Đại cẩu tử xung trận ngựa lên trước nhìn qua tám gã nam nhân đang cầm súng kia:

- Vứt bỏ vũ khí! Sau đó tới ngồi xổm xuống! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.

Nhìn thấy nhiều người cầm vũ khí như vậy vừa gặp thì Nhạc Trọng đầu tiên phải tước vũ khí của đối phương đã, sau đó mới ra tay cứu trợ. Bằng không thì tùy tiện cho đối phương gia nhập vào đội ngũ của mình quá nguy hiểm.

Nhìn thấy bên phía Nhạc Trọng thuần một sắc súng tiểu liên 79, tám gã nam nhân này vô cùng kinh hãi, chợt nhao nhao vút vũ khí trong tay xuống, một bên lao thẳng vào đội ngũ của Nhạc Trọng phóng đi, một bên lớn tiếng cầu khẩn:

- Đừng nổ súng! Thỉnh cứu chúng tôi!

So sánh với quái vật như S1 thì đội ngũ nhân loại càng an toàn hơn.

Nhạc Trọng vừa xuống xe thì cầm lấy Phảng Chế Đường Đao trong tay, thân hình chớp động, nhảy mấy cái là tới trước mặt hai đầu S1 kia rồi, Phảng Chế Đường Đao trong tay hóa thành hào quang chém vào đầu của chúng, đầu lâu của hai đầu S1 bay lên cao cao.

Hai thi thể không đầu của S1 lúc này rơi xuống mặt đất, tuôn ra hai miếng sinh tồn tệ trị giá hai mươi đồng và hộp báu màu trắng.

- Thật là lợi hại!

Tám gã sống sót nhìn qua Nhạc Trọng dễ dàng chém giết hai đầu S1 đuổi theo bọn họ chạy chối chết thế kia, trong mắt đều hiện ra một vòng kinh hãi.

Nhạc Trọng đem sinh tồn tệ và hộp báu màu trắng ném vào trong ba lô, đi vào trước người tám gã sống sót kia, hỏi:

- Các người là ai?

Tuy Nhạc Trọng có được trữ vật giới chỉ, nhưng mà trước mặt người khác vẫn nên dùng ba lô che giấu đi. Trữ vật giới chỉ chính là báu vật cấp sáu, nếu như có người biết rõ thì khó tránh khỏi đỏ mắt, sinh ra phiền toái không cần thiết.

Đại cẩu tử tiến lên giống như đầu chó săn hung dữ nói với tám người kia:

- Đây là trung đoàn trưởng của chúng tôi, Nhạc đội! Nhạc đội hỏi các người còn không mau trả lời? Nếu như không thành thật một chút thì tôi xử bắn các người!

Một gã nam tử dáng người khôi ngô vội vàng nói ra.

- Chúng tôi là người trong căn cứ thành phố Lũng Hãi đi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Tôi là Uông Hải! Là tiểu đội trưởng! Cám ơn anh cứu chúng tôi.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Uông Hải trầm giọng nói ra:

- Uông Hải! Tôi muốn biết tình huống bây giờ của căn cứ thành phố Lũng Hãi hiện giờ, anh biết cái gì thì nói cho tôi biết. Tôi chỉ cần biết tình báo của thành phố Lũng Hãi , súng sẽ trả lại cho các người. Chẳng qua nếu như tôi phát hiện anh lừa gạt thì tự lãnh hậu quả.

- Vâng!

Trong nội tâm Uông Hải rùng mình, sau đó nói rõ toàn bộ tình báo mà mình biết về thành phố Lũng Hãi nói cho Nhạc Trọng nghe rõ ràng.

Thế giới biến dị ngày nào đó, thành phố Lũng Hãi cũng lọt vào tay của người xưng là thần, đại bộ phận mọi người biến thành tang thi. Ban lãnh đạo cũ của thành phố Lũng Hãi Lãnh đạo cũng biến thành tang thi.

Nhưng mà may mắn gần thành phố Lũng Hãi có một chi quân đội đóng quân, tuy đại lượng người trong quân đội này lây nhiễm vuris biến thành tang thi, bộ đội xây dựng thành biên chế tiêu diệt. Nhưng mà trong quân đội có một doanh trưởng tên Lôi Thành dẫn dắt quân đội và lợi dụng ưu thế hỏa lực hiện đại thu phục quân doanh.

Ban lãnh đạo thành phố Lũng Hãi còn sót lại là do Trần Kiếm Phong dẫn dắt, có cảnh sát vũ trang còn sót lại, cảnh sát bộ đội thủ hộ nên hội hợp với quân đội của Lôi Thành.