Thần Ma Chi Mộ

Chương 29: Nhân Sâm Kỳ Quái

"Mùi vị không tệ!"

Triệu Thụy liếm liếm môi, còn chút thòm thèm(1), vì vậy đã cầm luôn một quả tuyết sâm(2) khác trong tay bỏ vào luôn trong miệng, to họng bắt đầu ăn.

Nếu như ăn kim sâm xong không có chuyện gì, thì sau khi ăn loại tuyết sâm này xong, ắt hẳn cũng không có chuyện gì.

Dù sao thì bên trong Nhẫn Càn Khôn còn nhiều, ăn dăm ba quả cũng chẳng phải mất mát to tát gì.

Nuốt xong quả tuyết sâm này vào bụng, hắn vô cùng hài lòng(3) lau miệng, chuẩn bị quay về.

Đúng lúc này, một cỗ nhiệt lưu kỳ dị sinh ra ở trong đan điền, đem chân khí vốn được tồn trữ bên trong đan điền bắt đầu thiêu đốt bùng lên.

Ngay sau đó, cỗ nhiệt lưu này từ bụng dưới xộc thẳng lên, lan lên đến ngực, khiến ngực như bị lửa đốt, da cũng bị nung cho đỏ lên.

Cho dù thân thể của Triệu Thụy đã được cải tạo bởi cơ nhân của yêu ma, cực kỳ cường hãn, nhưng cũng có chút chịu không nổi, hai tia máu từ trong lỗ mũi xịt thẳng ra.

"Đây là nhân sâm gì? Sao lại mạnh như vậy!"

Triệu Thụy trong lòng cảm giác có chút ủy khuất, không ngờ ăn nhân sâm mà cũng bị dính(4) phiền toái lớn như vậy.

Hắn vốn không biết, Phúc Đức Chánh Thần vốn là thần thổ địa ở thời kỳ viễn cổ, những bảo vật được chôn vùi sâu ở dưới lòng đất kia dĩ nhiên là dễ dàng lấy được(5), hơn nữa tài nguyên thời kỳ viễn cổ phong phú, không giống như xã hội hiện đại thiếu thốn tài nguyên.

Các quả nhân sâm bỏ trong chiếc Nhẫn Càn Khôn này, sâm linh(6) của loại kim có tới trên một ngàn năm, mà sâm linh của cái loại nhân sâm toàn thân trắng như tuyết này lại đạt tới vạn năm!

Chúng tích tụ tinh hoa linh khí trong thiên địa, toàn bộ đều là cực phẩm trong cực phẩm.

Đối với tu chân giả hiện đại mà nói, kim sân đã là vô cùng trân quý, chỉ cần lấy một lát mỏng loại sâm ngàn năm màu vàng, rồi đem phối hợp với một ít loại phụ liệu khác là có thể bào chế ra đan dược phi thường trân quý.

Mà sâm vạn năm, được người xưng tụng là tiên sâm, cho dù đối với tu chân giả mà nói cũng là thuộc về bảo vật vô giá!

Triệu Thụy một lần nuốt một cây sâm ngàn năm, một cây sâm vạn năm, dĩ nhiên là khó có thể hấp thụ được.

Những đạo nhiệt lưu mà những quả nhân sâm này tạo ra ở trong cơ thể chuyển động rất nhanh.

Triệu Thụy không dám để mặc cho nó chạy loạn, bởi vì nó sẽ tạo ra thương tổn rất lớn đối với thân thể.

Hắn ngồi xuống đất, loại trừ tạp niệm, dựa vào pháp quyết “Bát Hoang Lục Tiên Quyết” ghi lại trên bức quang đồ thứ nhất, bắt đầu dẫn các đạo nhiệt lưu này tiến vào kinh mạch, tuần hoàn theo một lộ tuyến cố định.

Những cỗ nhiệt lưu này ban đầu còn giống như ngựa hoang bất kham(7), không chịu ngoan ngoãn(8) lưu chuyển theo ý muốn của Triệu Thụy.

Chỉ khi Triệu Thụy giở hết mọi ngón nghề(9), lúc này mới khống chế được xu thế hỗn loạn của bọn chúng, ép cho bọn chúng tuần hoàn trong kinh mạch.

Mỗi lần những cỗ nhiệt lưu này tuần hoàn được một chu thiên, lại thu nhỏ lại một chút, thuần phục một chút, mà chân khí bên trong đan điền Triệu Thụy lại lớn mạnh thêm một chút.

Không chỉ có vậy, hiệu quả của nó còn xâm nhập vào trong cơ bắp và gân cốt, tăng cường tiến hành cải tạo chúng, khiến cho cơ bắp càng thêm phát lực, gân cốt càng thêm cường tráng.

Sau khi cỗ nhiệt lưu này ở trong trong cơ thể tuần hoàn được ba mươi sáu chu thiên, rốt cục hoàn toàn tan biến, lượng chân khí bên trong đan điền Triệu Thụy cũng đã đại tăng, làm hắn thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác căng phình.

"Hà, thật thoải mái."

Triệu Thụy hài lòng thở ra một hơi, đứng dậy, cử động tay chân một chút, cảm thấy cả người đều tràn ngập sức sống.

Chân khí được gia tăng bỏi hai quả nhân sâm này tương đương với một đoạn thời gian dài khổ tu của hắn.

Chỉ là, với cái cách ăn sống của như vầy của Triệu Thụy, đối với những loại trân phẩm này mà nói, thật sự là còn có chút lãng phí.

Bởi vì ăn sống như vậy cho nên chỉ có thể hấp thu một phần trong đó.

Nếu như dùng nó để luyện chế đan dược mà nói, hiệu quả phải hơn gấp nhiều lần so với ăn sống.

Tuy nhiên, dù sao đi nữa(10), bên trong chiếc Nhẫn Càn Khôn của hắn còn có một đống lớn, cho dù có lãng phí một hai quả như vậy cũng chẳng quan tâm đến làm gì.

Triệu Thụy trở lại tiên thuật pháp trận ở giữa mộ viên, sau đó rót chân khí vào.

Tiên thuật pháp trận chiếu ra luồng bạch sắc quang mang chói lóa, khiến hắn không thể không nhắm mắt lại.

Một hồi sau, khi luồng bạch sắc quang mang trở nên ảm đạm, Triệu Thụy đã rời khỏi tiên ma mộ viên.

Khi Triệu Thụy mở mắt, hắn phát hiện mình đã đứng ở trên cái đỉnh núi nhỏ lúc ban đầu kia.

Chung quanh hết thảy y như cũ, nếu không phải vì trên ngón tay có đeo chiếc Nhẫn Càn Khôn tinh xảo giản dị kia thì sẽ rất dễ khiến cho người ta phát sinh ảo giác, tưởng rằng trải qua vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Triệu Thụy lúc này hơi có chút bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ giống như khi lần đầu bước ra khỏi mộ viên, bị đưa đến cái vùng dã ngoại hoang vu chẳng biết tên kia.

Sau đó hắn lại phải điên cuồng chạy một quãng đường đến một tỉnh thành nhỏ, leo lên xe, sau khi đi hết một vòng lớn mới trở lại Đông An.

Chưa từng nghĩ rằng mình đi từ đâu vào cũng sẽ lại từ đó mà trở ra!

Tự suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy có lẽ là bởi vì nhập mộ tiên bài vừa có chức năng định vị, đồng thời lại có một sự liên hệ thần bí nào đó với tiên thuật pháp trận bên trong tiên ma mộ viên, cho nên mới có thể như vậy.

Mặc kệ nguyên lý nó như thế nào, dù sao thì cũng đã giảm bớt cho hắn đi không ít phiền toái.

Lúc này đã là đêm khuya, Triệu Thụy nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã là ba bốn giờ sáng.

Giờ này mà trở về trường dĩ nhiên là bất tiện, vì vậy hắn đi thẳng về nhà mình nghỉ ngơi, đến ngày hôm sau mới đến trường đi học.

Buổi sáng chỉ có một lớp học về quản lý, ở trên hội trường năm ba.

Triệu Thụy đến trễ một chút, vì không muốn làm ảnh hưởng đến không khí trong hội trường, và cũng vì không muốn biến mình thành tâm điểm của mọi sự chú ý, hắn lặng lẽ bước từ cửa sau đi vào.

Trong phòng học rất nhiều vị trí đang trống, thứ nhất là vì hội trường khá lớn, chỗ ngồi nhiều, còn một nguyên nhân khác chính là vì có không ít học sinh trốn tiết.

Ba người bọn La Thành không ngờ cũng đều có mặt, đều ngồi ở dãy cuối.

Ngoài những gương mặt này ra, hắn còn thấy được một bóng lưng vô cùng quen thuộc - Tôn Tiểu Lan.

"Tiểu Lan tỷ, sao chị lại tới đây?"

Triệu Thụy bước tới, vừa ngồi xuống bên cạnh nàng vừa hỏi.

"Buổi sáng bọn chị không có lớp, hơn nữa đã hơn một tuần rồi không thấy ngươi, cho nên ghé qua xem." Tôn Tiểu Lan quay cặp mắt quyến rũ qua nhìn hắn , "kết quả lại phát hiện cậu đi học trễ, một chút chăm chỉ cũng không có."

Triệu Thụy cười nói: "Chị nói nhiều như vậy, ta làm sao cũng không thấy chị giống tỷ của ta, ngược lại lại giống mẹ ta đây?"

"Tiểu Thụy, cậu toàn nói bậy, ta nói nhiều như vậy bao giờ." Tôn Tiểu Lan hờn trách một câu, ở dưới bàn khẽ đá cho hắn một cước.

"Ấy da, coi chừng ảnh hưởng chung quanh.

Bây giờ đang là giờ học, không cho phép đùa giỡn tỏ tình(11)." La Thành ở cạnh bên nháy nháy mắt, Hàn Tinh và Chu Vĩ cũng làm ra bộ mặt cười đểu.

"Cái tên mập, nói năng bậy bạ, hết tiết sẽ thu thập ngươi." Triệu Thụy xé một trang giấy, vò thành một cục ném về phía hắn.

"Được rồi, được rồi, đừng làm ồn nữa, giáo viên cũng đã để ý rồi kìa!"

Tôn Tiểu Lan nhìn thấy giáo viên đưa mắt hướng về bên này, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.

Bốn người lập tức yển kỳ tức cổ(12), ngồi ngay ngắn, bắt đầu chăm chú nghe giảng, Tôn Tiểu Lan bắt đầu xem tài liệu mình đã mang đến.

Thật ra mà nói, dạy học cũng là một môn học vấn khá là thâm ảo, có vài giáo viên có thể đem giáo trình của một bộ môn cực kỳ khô khan ra giảng cực kỳ hấp dẫn, nhưng cũng có vài giáo viên giảng bài giống như là hát ru, làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, mơ màng buồn ngủ.

Rất hiển nhiên, vị giáo viên đang giảng môn quản lý này chính là thuộc về người sau.

Giảng được hai mươi phút, ít nhất có một nửa số người đã gục lên bàn, số còn lại cũng là ngồi nghe với một tinh thần ỉu xìu.

Triệu Thụy bỗng có chút hoài nghi, không biết với trình độ như vầy làm sao có thể làm được trợ giảng.