Thần Ma Chi Mộ

Chương 13: Một Gia Tộc Võ Tu Cổ

"Đã bán với giá hai ngàn rồi a!"

Vân Phong nghe lời này, liền không khỏi sửng sờ tại chỗ.

Cái giá này đã thật sự là quá rẻ.

Bên trong Tập Bảo Trai vừa trở nên xôn xao náo nhiệt, đã sớm có những kẻ hiếu sự lặng lẽ xúm lại gần, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại bên trong.

Cái tin tức khối ngọc nát kia trưng cả năm cũng không bán được không ngờ lại đáng giá hai ngàn vạn, trong nháy mắt đã truyền ra ngoài, nhất thời khắp con đường ở Thư Viện môn nổi lên loạt trận xao động.

"Không thể nào! Một khối ngọc nát không rõ lai lịch như vậy mà cũng trị giá hai ngàn vạn!" Có người nghi ngờ nói.

"Vật mà Vân lão quản gia nêu đích danh có thể giả sao?" Lập tức có người phản bác.

"Đúng đó, đúng đó.

Cho dù cái vật nọ có là món đồ nát, nhưng nếu Vân lão quản gia đã nói nó đáng giá hai ngàn vạn, vậy nó chính là đáng giá hai ngàn vạn!"

"Ha ha! Lão Ngô Lương của Tập Bảo Trai lần này thật lỗ to rồi.

Ngươi vừa rồi không chứng kiến sắc mặt của hắn, thật sự rất là ngoạn mục a!" Có người trông có chút hả hê.

"Phải a! Món bảo bối hai ngàn vạn, lại đem bán với giá hai ngàn, người nào trải qua việc này đều cũng sẽ phát điên.

Nhưng mà tên tiểu tử mua khối ngọc bài nọ cũng thật sự là chó ngáp phải ruồi (nguyên văn: tẩu cẩu thỉ vận, nhưng thấy thô quá), chuyện như vậy mà cũng có thể gặp được."

"Người ta không phải là may mắn, mà là dựa vào bản lãnh chân chính." Chủ của một tiệm ngọc cười lạnh một tiếng nói, "Lúc các ngươi vừa rồi cười nhạo người ta là kẻ ngu, còn nhớ người ta đã nói gì chứ? Rốt cuộc ai lời ai lỗ còn chưa biết đâu! Nếu không phải cao nhân sao có thể nói ra lời này?"

Nghe xong lời của lão bản này, những người khác đều cảnh tỉnh, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên phát hiện, người thanh niên cao ráo tuấn tú, nước da ngăm ngăm kia, trong lúc mọi người đang cười nhạo, quả thật đã tỏ ra quá bình tĩnh.

Cái bộ dáng đó quả thực là rất có tự tin a (nguyên văn: hung hữu thành trúc; dịch nghĩa: trong bụng đầy sách, ý chỉ sự tự tin, có tính toán)!

"Còn nói người ta là kẻ ngu! Kỳ thực chúng ta mới là ngu a! Bảo bối treo ngay trước mặt suốt một năm, không ngờ lại coi như đồ nát! Thật là quá ngu xuẩn đi!" Một người người bán rong ảo não vỗ vỗ đầu mình nói.

Những người khác trong lúc nhất thời cũng đều trở nên trầm mặc.

Đều nói là dân lành nghề, nhãn lực không ngờ lại không bì được với đứa trẻ non nớt, cả đám xem như mất hết mặt mũi rồi.

Trong Tập Bảo Trai, Vân Phong vẫn đang tiếp tục hỏi Ngô Lương, hy vọng có thể thu thêm chút tin tức, có lẽ vẫn còn có cơ hội mua lại khối ngọc bài nọ, hoàn thành nhiệm vụ lão quản gia đã giao phó.

"Ngô lão bản, ngươi đã bán khối ngọc bài kia cho ai vậy? Còn nhớ không?"

Ngô Lương lúc này lòng sớm đã tràn ngập hối hận (nguyên văn: hối đắc tràng tử đô thanh), nào còn tâm trí để trả lời.

Cũng còn nhân viên của Tập Bảo Trai xem như tỉnh táo, đã thay hắn trả lời: "Hai người kia tuổi còn rất trẻ.

Một người tướng mạo anh tuấn, da ngăm màu đồng.

Người kia là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng thanh tao, hai chân thon dài.

Hai người họ trước giờ chưa hề gặp qua, nên cũng không biết là dân ở đây hay du khách!"

Vân Phong cau mày, Thư Viện môn thuộc về điểm du lịch nổi tiếng, đông đảo du khách, rất là lưu động.

Hai người này lại không biết là dân ở đây hay là du khách, nếu muốn tìm bọn họ thật sự là không dễ dàng.

Xem ra nhiệm vụ lão quản gia giao cho mình không thể hoàn thành.

Ngay lúc này, Ngô Lương đột nhiên móc từ trong túi ra xấp tiền mà Triệu Thụy trả hắn, hết sức ném lên không trung mắng to: "Hai ngàn! Vì hai ngàn này! Ta lỗ mất hai ngàn vạn!"

Từng tờ từng tờ bạc vênh vang từ trên không rải xuống, vương vãi khắp nơi.

Vân Phong lắc đầu, biết Ngô Lương đang chịu kích thích quá lớn, tinh thần đã có chút không kiểm soát được.

Bất quá, hắn hiểu được điều này cũng có thể lý giải, hai ngàn vạn nắm ở trong tay nhưng lại trơ mắt nhìn nó bay đi mất.

Loại cảm giác hụt hẫng kích thích vào tinh thần này so với cảm giác kích thích do buôn bán thua lỗ hai ngàn vạn thật cách xa nhiều lắm!

Không thể hoàn thành nhiệm vụ lão quản gia giao phó, Vân Phong hiểu bản thân cũng không cần phải cứ tiếp tục đứng ngây ngốc ở đây, nên chuẩn bị rời đi.

Ngay vào lúc này, một tờ giấy bạc rơi xuống trước mặt hắn.

Trong túi áo hắn đột nhiên vang lên âm thanh vo vo chói tai.

Vân Phong biến sắc, tay trái nhanh như chớp chụp lấy tờ bạc nọ, tay phải lấy từ trong túi tiền ra một cái tấm ngọc dèn dẹt, được trạm khắc bở rất nhiều phù văn.

Tấm ngọc phát ra chói tai âm thanh vo vo, một đạo phù văn màu xám đang không ngừng lóe lên!

Yêu khí thật dày đặc!

Vân Phong sầm mặt, sử dụng ngọc bàn quét lên trên tờ bạc.

Cầm lấy tờ bạc đã làm cho những phù văn kia biến thành màu xám cẩn thận bỏ vào túi, sau đó hắn lại từ trong túi mình lôi ra xấp hai ngàn khác đặt ở trên quầy.

Làm xong những việc này, hắn quay sang đám nhân viên Tập Bảo Trai đang cảm thấy khó hiểu nói: "Hai ngàn đồng này ta sẽ đổi, đợi khi nào ông chủ các ngươi tỉnh lại hãy nói với hắn một tiếng."

Nói xong, hắn vội vàng leo lên chiếc BMW, cũng không quay đầu lại nhắm về đại viện của Vân gia mà hướng tới.

Suốt con đường, tâm tư Vân Phong phập phồng, trong lòng bồn chồn bất an.

Trong mắt của tuyệt đại đa số người ngoài, Đông An Vân gia là đại gia tộc có một sản nghiệp gia tộc khổng lồ, đối với chính thương lưỡng giới đều có ảnh hưởng rất lớn.

Rất ít người có thể biết, gia tộc họ Vân kỳ thật còn là một gia tộc tu luyện võ thuật từ cổ xưa, ẩn mình trong trần thế!

Võ thuật cổ với võ thuật trong phim truyền hình có bản chất bất đồng.

Loại võ thuật dùng để biểu diễn này gọi là "giá thế" (tư thế), trong thực chiến không có bao nhiêu tác dụng.

Mà võ thuật cổ chính là vũ kỹ cường đại do người dân thời xưa vì chống đỡ ngoại tộc xâm lấn, vì chống đỡ dã thú xâm nhập, rồi dùng luyện khí, chiêu pháp công kích cùng với một ít đạo gia bí thuật kết hợp vào mà sáng lập ra.

Võ giả xưa tu luyện võ thuật cổ, vừa sở hữu sức mạnh lại vừa có lực lượng thần bí, tu luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí có thể từ võ nhập đạo, bước vào tu chân giới, trở thành tu chân giả hô phong hoán vũ, ngự kiếm phi hành!

Bởi vậy, võ giả xưa cũng được coi là một chi của tu chân giới, đôi khi cũng gánh vác trách nhiệm trảm yêu trừ ma.

Trong các tướng soái trứ danh của những triều đại trong quá khứ, đều có thể tìm thấy hình bóng của võ giả.

Tuy nhiên, theo sự phát triển tiến bộ của khoa học kỹ thuật thời đại, võ giả, tu chân những danh từ này cũng trở thành vì lịch sử truyền thuyết, bị con người dần dần lãng quên.

Võ giả vì không muốn khiến cho dân chúng bình thường kinh hoảng cũng bắt đầu ẩn tàng thực lực của mình, không hề tùy ý biểu lộ trước mặt thường dân.

Vân gia cũng là một võ gia tộc xưa.

Đệ tử gia tộc nếu căn cốt thích hợp, thì từ năm năm tuổi sẽ bắt đầu tu luyện cổ vũ bí thuật tổ truyền.

Rất nhiều đệ tử Vân gia cũng đều sở hữu vũ kỹ cổ cường đại, mà tộc trưởng Vân gia Vân Hùng Vân lão gia tử càng là một vị cường giả hiển hách nổi danh trong giới võ giả!

Lão quản gia của gia tộc họ Vân từ nhỏ đã đi theo Vân Hùng, một mực trung thành, thực lực cũng không hề thua kém Vân Hùng.

Chính là vì có thực lực gia tộc cường đại như vậy làm chỗ dựa, gia tộc họ Vân mới có thể trụ vững qua mấy trăm năm mưa gió.

Vân Phong làm đệ tử cao cấp của Vân gia, từ nhỏ đã phải bắt đầu tiến hành tu luyện hà khắc, thực lực cũng không phải tầm thường.

Nhưng Đông An yên bình đã lâu, yêu ma tuyệt tích, dù trong gia huấn của Vân gia có điều mục trảm yêu trừ ma mà đệ tử Vân gia luôn phải lấy làm trách nhiệm bản thân, nhưng lớn đến giờ Vân Phong chưa bao giờ thấy qua yêu ma có bộ dạng gì!

Song vừa lúc nãy, chiếc Âm Dương Trắc Yêu Bàn mà hắn mang theo bên người lại dò ra yêu khí đậm đặc trên tờ bạc nhỏ.

Điều này cho thấy đã có yêu ma cực kỳ lợi hại lẻn vào thành phố Đông An, lại còn mua đi bảo vật quan trọng mà Vân lão quản gia chỉ định.

Yêu ma này rốt cuộc đang ôm mục đích gì, có thể có bất lợi đối với Vân gia hay không?

Vân Phong hoàn toàn không cách nào đoán được.

Hắn chỉ biết là tự mình phải đem cái tin tức này báo cáo với lão quản gia, càng nhanh càng tốt!