Trước đây, nhà thừa tướng vốn bần cùng. Vì cơm áo gạo tiền từ khi còn nhỏ y đã đi theo lão Vương bán thịt heo, đi theo sư phụ tết giày rơm ở cửa thôn, sau đó lại gặp quý nhân một bước lên mây.

Lên làm một Huyện lệnh nho nhỏ, rồi thăng lên Tri phủ, không ngừng thuyên chuyển thuyên chuyển, rốt cuộc vào được triều đình đến trung tâm quyền lực, thành công trở thành quan to nhất phẩm.

Ý nghĩa của Thừa tướng, thật sự áp lực rất lớn.

Giống như có trăm ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi.

Dù cho bản chất của y vốn là thích móc mũi, ngoái lỗ tai hay lúc cao hứng có thể vỗ bàn cười như điên, lúc thương tâm sẽ to mồm thóa mạ như phường đầu đường xó chợ thấp kém tục tằng.

Nhưng con đường làm quan còn dài, vẫn phải có chút ít thay đổi. Thân là Thừa tướng... nên dáng vẻ phải hào phóng, thong dong bình tĩnh, cơ trí hơn người, khôi hài tiêu sái, làm cho dân chúng yên tâm, đối thủ sợ hãi, nam nhân nữ nhân trẻ tuổi... vừa gặp đã thương, mới có thể không uổng công một đời, muôn đời lưu danh.

Vì thế, Thừa tướng luôn luôn chú ý hình tượng của bản thân.

Hễ là xuất hiện trước mặt người khác, y nhất định nhếch khóe môi ba phần ý cười, sống lưng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề.

Đi trên đường luôn giữ dáng vẻ ung dung, nện bước bình tĩnh, khí chất thanh tao nhã nhặn, tựa như những bậc phong lưu thiên cổ (tác giả: *nôn*)

Nhưng chưa từng nghĩ tới... đem tâm của tiểu hoàng đế mười tám tuổi miệng còn hôi sữa... bắt làm tù binh.