Phương Úy Hân và Lý Hồng vội tới cổ vũ cho Vu Thần Khiết. Lý Hồng vừa vào hội trường đã chạy đến nói chuyện phiếm với người quen, mà Phương Uý Hân vào đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Mặc “Rất quan tâm” vỗ vai Vu Thần Khiết, chờ Nghiêm Mặc và Hàn Tại Tư vừa đi, cô ấy không kịp đợi chạy đến, nắm lấy tay Vu Thần Khiết nói: “ Tớ nghe rồi nhé…”

Cô ấy còn nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt như phóng ra ánh sáng: “Anh lúc nào cũng được, đến lúc đó em liên lạc với anh.”

Vu Thần Khiết cố gắng bình tĩnh: “Tớ hỏi anh ấy có thể dạy thêm cho tớ với Lý Hồng tiết thí nghiệm thông kê được không, cậu có muốn đi cùng không.” Cô nghĩ thầm chỉ cần Phương Úy Hân chưa nắm được chứng cứ, cô kiến quyết chối bỏ.

Cũng may tình cảnh này khá bình thường, bởi vì trừ lần trước trong tiết thí nghiệm cô nói ra câu nói kinh thiên động địa “Nói nhảm” ra. Vu Thần Khiến với Nghiêm Mặc hoàn toàn không tiếp xúc với nhau.

Cô nắm lấy cánh tay Vu Thần Khiết: “Không sao, tranh thủ một chút, Nghiêm Mặc dáng dấp đẹp trai như vậy, cậu suy nghĩ đến chuyện này một chút? nếu như ngày nào đó chuyện tốt của hai người thành, kết quả thi cuối kỳ của lớp chúng ta nhất định sẽ rất tốt.” giáo sư La đã nói đề thi lần này cô ấy giao cho Nghiêm Mặc ra.

”Chờ tớ suy nghĩ đã” Vu Thần Khiết chột dạ, nhìn thấy Thương Trạch Thiêm đi đến, vội vàng thu tài liệu lại “Tớ đi trước.”

Nghiêm Mặc và Hàn Tại Tư sóng vai đi ra hội trường, từng nhóm từng nhóm sinh viên đến xem thi đấu đi vào hội trường, trong đó không ít sinh viên năm 2 học viện kinh tế, nhìn thấy Nghiêm Mặc đều lên tiếng chào, Nghiêm Mặc cũng chào lại bọn họ.

Hai người đi ra bên ngoài hội trường, Hàn Tại Tư nhìn tấm áp phích tuyên truyền ở ngoài cửa lớn, nói “Cuộc thi biện luận năm nay là lần đầu tiên sau năm năm học viện chúng ta tiến vào bán kết, vị học muội này đã lập công lớn cho học viện chúng ta.”

Nghiêm Mặc cũng nhìn vào tấm áp-phích, chỉ nói: “Môn thống kê em ấy học rất tốt.”

Hàn Tại Tư bỗng nhớ tới một chuyện, đề nghị: “Hạng mục chúng ta vừa nhận không phải đang thiếu một người sao? Nếu môn thống kê của em ấy tốt như vậy, có thể đề cử em ấy với giáo sư La”

Nghiêm Mặc nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi, em ấy còn phải tham gia thi biện luận.” Trong lòng anh với năng lực của Thần Khiết ngược lại không có gì để nói nữa, chỉ không muôn cô nhọc thêm mà thôi.

”Chuyện này cậu yên tâm đi —— thi biện luận cuối tuần đã xong rồi. Đến lúc đó cậu tìm thời gian hỏi cô ấy muốn tham gia không.” Hàn Tại Tư vỗ bả vai Nghiêm Mặc.

Buổi chiều Thứ năm tiết thống kê vẫn đông đủ như thường. Chuông vào học còn chưa có vang, lớp trưởng đang giành giật từng giây phát bài tập cho mọi người.

Vu Thần Khiết tìm được vở bài tập của bốn người chỗ lớp trưởng, trở lại chỗ ngồi chia cho ba người, mới vừa ngồi xuống nghe Phương Úy Hân nói: “Đẹp trai như vậy không tìm bạn gái rất lãng phí đó.....”

”Đang nói ai vậy?” Vu Thần Khiết mở bài tập của mình ra, trên tờ cuối cùng bài tập viết một chữ “A+” nhỏ như đồng xu năm hào.

”Còn có thể là ai nữa, chính là người chấm lên vở bài tập của cậu một chữ "A+" đó.” Phương Úy Hân gõ gõ bài tập của cô.

Quả nhiên đang nói Nghiêm Mặc.

Mà lúc này nhân vật chính trong miệng mấy nữ sinh đang đứng trên bục giảng chuẩn bị PPT dùng trong giờ học.

Tiết Băng Băng ngồi bên cạnh nói: “Có lẽ tiêu chuẩn của anh ấy quá cao.”

Lý Hồng cũng gật đầu: “Xem ra tầm mắt của nghiên cứu tiến sĩ tương đối cao, chỉ có thể tìm tiến sĩ nữ để phát triển......”

Vu Thần Khiết nghe xong cảm thấy hơi mơ hồ, cô nhớ mang máng Phương Úy Hân từng nói với cô anh học năm bốn đại học mà, cô không nhịn được hỏi:“không phải anh ấy đang học năm bốn à?”

”Ai nói anh ấy học năm bốn?!” Tiết Băng Băng nhăn mặt “Rốt cuộc cậu có phải sinh viên của học viện chúng ta không vậy”, “Anh ấy được cử đi học thẳng lên tiến sĩ, bây giờ đang học tiến sĩ năm nhất.”

Vu Thần Khiết không kìm được nhìn bóng dáng dưới bục giảng.

Nghiêm Mặc đang nghiêng người điều chỉnh PPT, vẻ mặt rất chuyên chú, ánh sáng màn hình máy vi tính chiếu lên mặt của anh, khiến cho đường cong trên mặt anh hiện lên rõ ràng. Lúc này có hai nữ sinh đi đến bên cạnh anh nói với anh mấy câu, anh nghiêng đầu nghe xong nhìn xung quanh phòng học một cái,vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt Vu Thần Khiết.

Ánh mắt của anh giống như con người anh vậy tạo cho người khác một cảm giác như một dòng suối trong suốt mát mẻ, con ngươi đen nhánh có vẻ bình lặng.

Vu Thần Khiết biết mình nên cảm thấy chột dạ, nhưng mà phản ứng của cô rất trấn tĩnh thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem bài tập vừa mới phát. Cô có thể nghe thấy tiếng đập thỉnh thịch của trái tim mình, âm thanh đó lớn đến mức cô nghi ngờ Phương Úy Hân ngồi bên cạnh cũng nghe được rõ ràng. Trong lòng cũng bội phục định lực của chính mình: Vu Thần Khiết, định lực của mày càng ngày càng tốt rồi.

Nghiêm Mặc cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trả lời câu hỏi hai nữ sinh kia.

Vu Thần Khiết vừa nhìn bài tập vừa tính toán ở trong lòng.

Học tiến sĩ mà nói bình thường phải học năm năm.

Anh bây giờ học tiến sĩ năm nhất, mà cô đang học năm 2 đại học..

Như vậy, cô còn ít nhất bốn năm nữa

Lý Hồng dời tầm mắt đến vở bài tập của Vu Thần Khiết sách: “Oa, tại sao cậu được điểm A+?”

Vu Thần Khiết cố gắng kéo lại suy nghĩ đang bay xa của mình, nhìn vào chữ cái xanh dương trên vở bài tập, mặt dày trả lời Lý Hồng: “Bởi vì chữ của tớ đẹp.”

Trước đây môn thống kê của cô đều được “A”, lần này là lần đầu tiên đạt điểm “A+”, thời gian công sức bỏ ra cho môn học này không hề uổng phí.

”Loại phương pháp tính ở đây có phải là phương pháp lần trước chúng ta thảo luận không?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng hỏi.

Tiếp đó vang lên giọng nói ấm áp: “Trước học bài đã, vấn đề này lát nữa tan học thảo luận.”

Hình như để nghiệm chứng cho giọng nói lịch sự kia, chuông vào học lập tức vang lên.

Ah? Anh đến phía sau từ lúc nào vậy?

Ánh mắt Vu Thần Khiết nhìn về phía bục giảng, chỉ thấy giáo sư La đã đứng trước máy vi tính chuẩn bị bắt đầu giảng bài.

Cô cũng không biết anh có nghe được mấy câu kia hay không, điều duy nhất có thể làm lúc này là ngồi thẳng người chuẩn bị nghe giảng.

Buổi tối Vu Thần Khiết trả mấy cuốn sách biện luận, sau khi trở lại ký túc xá ngồi ở trên giường làm bài tập bỗng nhiên nghe thấy Lý Hồng hỏi cô: “Vu Thần Khiết, lần trước không phải cậu hỏi Nghiêm Mặc việc học thêm à? Lúc nào chúng ta có thể học thêm được?”

”A, Tớ vẫn chưa hỏi thời gian và địa điểm.”

Vu Thần Khiết vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu soạn tin nhắn: học trưởng, em là Vu Thần Khiết, lần trước em có nói với anh vấn đề học thêm. Thứ bảy chủ nhật anh có rảnh không?

Qua hai phút có tin nhắn đến: có thể, thứ bảy chủ nhật anh đều rảnh.

Vu Thần Khiết vội vàng hỏi: “Lý Hồng, Nghiêm Mặc nói thứ bảy chủ nhật anh ấy đều rảnh, cậu định khi nào đi?”

Lý Hồng suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì bốn giờ chiều thứ bảy đi, chủ nhật tớ muốn dạo phố với Tiểu Tiết.”

Vu Thần Khiết gật đầu: “A. tớ hỏi anh ấy một chút.”

—— bốn giờ chiều ngày thứ bảy được không?

Lần này rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời: không thành vấn đề.

Vu Thần Khiết đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trong, do dự hỏi anh: vậy chúng ta học ở phòng nào?

—— đến lúc đó các em đến phòng thí nghiệm của anh là được, quản lý học viện tầng 6 phòng 629.

Ha! Không những có thể học thêm, còn có thể thuận tiện đi thăm phòng thí nghiệm của anh.

Vu Thần Khiết rất vui vẻ trả lời: được.

—— trước khi các em tới nhớ nhắn tin trước cho anh

—— Vâng, cám ơn!

Vu Thần Khiết vừa định cất điện thoại di động, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, mở tin nhắn đầu ra đọc lại một lần nữa: có thể, thứ bảy chủ nhật anh đều rảnh

Thứ bảy chủ nhật đều rảnh —— nói cách khác anh không đưa bạn gái đi chơi.

Tầng chuyên dụng quản lý học viện 629.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có Nghiêm Mặc và hai nữ sinh học nghiên cứu khác.

Vu Thần Khiết và Lý Hồng sau khi vào phòng thí nghiệm không hẹn mà cùng nhìn xung quanh phòng thí nghiệm một lần. Không gian rất rộng rãi, chỉ có ba chỗ ngồi, bên tường đặt hai giá sách, bên trong bày kín các bộ sách và hồ sơ.

Cuối cùng, ánh mắt Vu Thần Khiết dừng lại trên chỗ ngồi của Nghiêm Mặc.

Trên bàn bày một bộ máy tính tinh thể lỏng,trước màn hình tinh thể lỏng đặt hai cuốn sách. Cuốn phía trên có màu đen chữ đề mục màu vàng, phía dưới cuốn sách màu xanh trắng.

Là sách liên quan đến môn thống kê.

Hai nữ sinh kéo hai cái ghế ngồi bên cạnh nhìn anh làm thí nghiệm.

Lần này cơ bản đều là nội dung liên quan đến chương trình học, trước khi đến đây hai người đã đọc qua PPT thí nghiệm rồi, nên thoải mái theo kịp tốc độ của Nghiêm Mặc.

Lý Hồng vừa nghe vừa cố gắng ghi nhớ: “Chỗ này có thể chọn cự ly Euclid......”

Nghiêm Lặng yên gật đầu: “Đúng. Nếu như em không muốn chọn cự ly Euclid, cũng có thể chọn......”

Vu Thần Khiết đối với các tính năng SPSS đã tương đối quen thuộc, nên lúc nghe giảng nhẹ nhàng hơn.

Nhìn từ góc độ này, đường cong gò má của anh hết sức rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hai con ngươi sau mắt kính, giống đầm nước nơi rừng sâu, trong sáng rạng ngời. Nhiệt độ màn hình máy vi tính tản ra, mặt của anh lại giống như vừa ngâm qua nước đá, mát mẻ trong lành.

Vừa đúng lúc anh quay đầu lại, “Nơi này nghe rõ chưa?”

Lý Hồng trả lời trước: “A… hiểu rồi ạ!”

Mặt Vu Thần Khiết nóng bừng đỏ ửng như ráng chiều, nhanh chóng xoay mặt nhìn về phía màn hình vi tính, bình tĩnh gật đầu: “Dạ, hiểu ạ.”

Nghiêm Mặc nghi ngờ tại sao mặt sinh viên nữ này đỏ lên, là phòng thí nghiệm quá nóng sao?

Rõ ràng có mở điều hoà không khí mà.

Lý Hồng vẫn còn nghiên cứu biểu đồ trên màn hình máy vi tính, không để ý đến nhiệt độ không khí xung quanh Thần Khiết đang dần tăng lên.

Mười mấy phút trôi qua, thí nghiệm biểu thị kết thúc.

Lý Hồng đứng lên: “Em đã hiểu rồi. Cám ơn anh.”

Nghiêm Mặc mỉm cười, “Không cần khách khí. Nếu như còn chỗ nào không hiểu thì nói cho anh biết.”

Vu Thần Khiết nắm điện thoại di động trên bàn lên, chào tạm biệt anh: “Học trưởng, vậy chúng em đi trước nhé.”

Ra khỏi phòng thí nghiệm, Lý Hồng vừa đi vừa nói: “Học riêng đúng là hiệu quả hơn, ở trong phòng máy lúc giảng bài tớ nhìn không rõ lắm..... .”

”Có điều đây là tiết thí nghiệm cuối cùng rồi.”

”Đúng vậy.”

Trước khi đến đây Lý Hồng có hẹn với một bạn nữ khoa kế toán, đi ra dãy tầng chuyên dụng quản lý học viện cô vội chạy về phía phòng tự học.

Vu Thần Khiết muốn đi siêu thị mua sữa chua, nhớ đến mấy ngày trước Phương Uý Hân la hét muốn ăn mì ăn liền, nên cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Phương Uý Hân, đưa điện thoại lên nhìn màn hình, mới phát hiện có cái gì đó không đúng.

Điện thoại di động của cô hình nền điện thoại hình một thân cây. Mà bây giờ điện thoại di động trên tay cô hình nền điện thoại chỉ có một màu.

Không thích hợp một chút nào ——

Cô đưa tay vào trong túi cầm ra một chiếc điện thoại nữa.

Bây giờ cô có hai chiếc điện thoại di động trong tay.

Kiểu dáng và kích cỡ giống nhau như đúc.

Như vậy điện thoại di động bên tay trái là của......

Nghĩ tới đây, Vu Thần Khiết cảm thấy đau cả đầu.

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô lại làm ra chuyện mất thể diện như thế này chứ a……a?