Diệp Huân đi học thay Kha Dương chỉ được một hai lần nhưng hắn biết rõ cậu rất hấp dẫn nữ sinh, chỉ là ngoài chuyện bóng rổ ra thì cậu chưa hề nhắc tới chuyện trường lớp nên hắn thường xuyên có cảm giác cậu học trường nam sinh…

Nhưng giờ nhìn bức thư hồng nhạt này đã khiến Diệp Huân mỉm cười, cuối cùng cũng cảm nhận được Kha Dương là học sinh cấp ba bình thường, có nữ sinh thích, còn nhận được thư tình.

“Đừng đọc…” Kha Dương giật bức thư lại, cậu hơi xấu hổ bèn ném đại nó vào ngăn tủ nào đó.

“Xinh đẹp không?” Diệp Huân vừa dựa vào bên bàn vừa cười, “Chắc chắn không phải mới nhận lần đầu, còn bày đặt không quen.”

Kha Dương nghĩ nghĩ rồi cào tóc: “Xinh đẹp? Cũng được, hình như em chưa từng gặp cô ấy…Thật ra cũng nhận vài lần, Ngốc Tam Nhi còn nhận nhiều hơn em…”

“Ngốc Tam Nhi có ngốc thật đâu,” Diệp Huân quay đầu nhìn Ngốc Tam Nhi đang tưới hoa trong đau khổ, “Hình như cậu hơi bị chậm hiểu ở phương diện này nha, trước kia có từng thích cô gái nào chưa?”

“Em không có chậm hiểu, em là không thèm quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này, không có ý nghĩa gì cả,” Kha Dương gom đống lộn xộn trên bàn qua gần tường chừa ra một khoảng trống để làm bài tập, “Nói thật thì cô này không phải khẩu vị của em, nếu nói tới hình mẫu thì em thích kiểu Lương Ny ấy…Nhưng mà quên đi, Ngốc Tam Nhi còn nhớ mãi không quên người ta kìa.”

“Lương Ny?” Diệp Huân nhìn Kha Dương moi đống sách vở lộn xộn với đề bài nhàu nát, hắn nhíu mày, đứa nhỏ này tùy tiện quá.

“Ừ, có thể nói là thanh mai, vẻ ngoài như em gái quốc dân…Đương nhiên cô ấy cũng là em gái người ta thật,” Kha Dương cầm sách hóa học mà phát sầu vì thế trừng mắt tiếp với sách vật lý, “Anh hai cô ấy nhìn thấy Ngốc Tam Nhi là muốn đấm hai quyền.”

“Thích loại hình ngây thơ à, người viết thư cho cậu không phải sao?”

“Cô này thuộc kiểu quyến rũ gợi cảm…”

“Gợi cảm?” Diệp Huân hơi híp mắt cười cười.

“Vâng…Ngực…Rất đầy đặn…” Kha Dương ném sách vật lý lại lấy sách toán ra nhưng nhìn đến phát khóc mà không biết nên làm bài nào đến phiền lòng.

“Thật à…” Diệp Huân vuốt vuốt cằm, “Đẹp không?”

“Đẹp,” Kha Dương gật đầu, cậu quyết định bắt đầu từ hóa học rồi ngẫm lại thấy có chỗ kỳ cục, cậu ngước lên nhìn thấy Diệp Huân cười cười  như không tức mình vỗ sách lên bàn, “Em đệch, anh cố ý gây nhiễu đúng không! Anh sao thế không biết…”

Diệp Huân cười thành tiếng, híp hết mắt lại: “Chọc cậu dễ quá mà, tôi dẫn đi đâu cậu theo đến đó, hỏi gì đáp nấy.”

Kha Dương im  lặng nhìn mặt Diệp Huân, khi hắn cười rộ lên rất đẹp, đặc biệt là khi cười to do vui vẻ, mắt híp lại miệng cong lên lộ ra hàng răng chỉnh tề, nhìn vừa trẻ con lại vừa câu dẫn.

“Sao nào, không phục à.” Diệp Huân vỗ vỗ mặt cậu.

Kha Dương ôm cứng tay Diệp Huân rồi đè lên bàn, đầu ngón tay của hắn xẹt qua lòng bàn tay lại y như cào vào lòng cậu một cái, cậu lắc lư rồi rướng người chạm vào khóe miệng của hắn.

Động tác này khiến hắn giật nảy mình, đây là nhà Kha Dương chứ không phải chỗ khác, sư phụ đang nấu cơm trong nhà bếp, Ngốc Tam Nhi đang tưới hoa trong sân, Diệp Huân nhanh chóng lùi về sau đụng lưng vào tường: “Cậu làm gì vậy, sư phụ cậu thấy thì sao.”

“Ngày…” Tay Kha Dương chống lên tường hồi lâu mới nói một tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài.

Diệp Huân nhìn bóng lưng sừng sững của cậu trong sân, hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ khóe miệng rồi đi ra ngoài theo: “Không làm bài tập sao?”

“Chút nữa làm sau, giờ em không có linh cảm.” Kha Dương không quay đầu lại, cậu tự thấy mờ mịt với hành động của mình rốt cuộc bị cái gì vậy?

Ngốc Tam Nhi cầm bình tưới quay lại nhìn cậu một cái: “Linh cảm? Khó trách sáng nào anh cũng đi chép bài thì ra chả có ngày nào có linh cảm hết.”

“Cút qua một bên đi, vậy mai em đừng chép của anh.”

Đồ ăn Kha Lương Sơn làm thật sự không ngon, cũng may là khi làm món cá cuối cùng thì gã bị bác gái hàng xóm kêu đi nên để cho Kha Dương làm, vì vậy Diệp Huân cùng Ngốc Tam Nhi chỉ chăm chăm gắp món này, còn Kha Dương vẫn như không cảm thấy gì mà gắp đều các món.

Kha Lương Sơn không muốn ăn, gã nhai hai miếng cơm trắng thì ngừng đũa rồi nhìn Diệp Huân không rời mắt cũng không nói gì. Diệp Huân bị gã nhìn tới mức không thể không biết xấu hổ mà ăn tiếp: “Này chú, làm sao vậy?”

“Kha Dương nhà tôi gây phiền phức cho cậu rồi.” Kha Lương Sơn thở dài.

“Ba,” Ngốc Tam Nhi liếc ba nó một cái, “Ba còn cái gì để nói không, chỗ này là đâu chứ…”

“Con im miệng! Món cá Dương ca của con làm chưa đổ đầy miệng à,” Kha Lương Sơn trừng nó rồi chuyển hướng Diệp Huân, “Cậu đừng để ý.”

“Không sao đâu chú,” Diệp Huân bị cách nói khách khí của Kha Lương Sơn làm cho không biết nên nói gì cho phải, “Chẳng ai mong xảy ra loại chuyện này cả, gặp thì giải quyết thôi chẳng có phiền hay không phiền gì, nói cho cùng Kha Dương vẫn luôn quan tâm tôi không gây phiền phức nào cả.”

“Đứa nhỏ Kha Dương này…” Kha Lương Sơn nhìn Kha Dương, cậu không biết sư phụ muốn nói cái gì nên không ngẩng đầu mà chỉ chuyên chú ăn cơm, gã lại thở dài, “Đừng thấy nó còn  nhỏ thật ra luôn khiến người khác bớt lo, tôi nhìn nó lớn lên, rất thông minh, chỉ có hơi ngang bướng.”

“Sư phụ ăn cơm đi.” Kha Dương gắp miếng cá bỏ vào chén của gã.

“Đúng là rất hiểu chuyện.” Diệp Huân gật đầu, Kha Lương Sơn không động đũa hắn đành phải dừng theo.

“Tôi thấy cậu là người tốt, ” Kha Lương Sơn tự nghĩ tự nói, “Sau này…Xin chiếu cố Kha Dương, có chuyện gì xin giúp nó một tay, đứa nhỏ này theo tôi chịu khổ không ít, đã vậy còn hay giấu hết chuyện vào lòng không chịu nói ra, mong cậu tha thứ…”

Diệp Huân càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, không biết nên đáp thế nào bèn gật đầu thay rồi lại liếc qua Kha Dương muốn hỏi sư phụ cậu đang diễn tuồng gì.

“Chú cảnh sát lần đầu tới đây thế nào cũng là khách,” Ngốc Tam Nhi nhịn không được, “Ba làm gì vậy chứ, muốn bắt Dương ca của con đi ở rể à, cho người ta ăn bữa cơm đàng hoàng được không…”

Những lời này làm Kha Dương thiếu chút nữa phun luôn ngụm canh lên bàn: “Em nói xàm xí gì thế…Sư phụ, người đừng nói nữa, ăn cơm đi, việc này tính sau, giờ ăn uống cho thoải mái đã đừng nhắc chuyện này.”

Lúc Kha Dương rửa chén xong trở về phòng thì Diệp Huân đã dọn dẹp giường cậu gọn gàng, quần áo vò cục để trên giường đều được đặt và trong tủ, cậu nhìn cái giường bỗng dưng trống không của mình có hơi ngượng ngùng: “Vết thương trên vai anh còn chưa lành, để em làm đi coi chừng bị nặng hơn.”

“Không nghiêm trọng vậy đâu, vài ngày nữa là ổn thôi, “Diệp Huân chỉ chỉ giường, “Kha Tiểu Gia, đây là thành quả lao động của tôi mong ngài duy trì một thời gian, ngủ chôn thân trong đống quần áo thoải mái lắm à?”

“Tuân lệnh,” Kha Dương nằm dang hình chữ đại (大) trên giường, “Anh, giúp chút đi.”

“Bài tập thì tự làm.” Diệp Huân trả lời không cần suy nghĩ.

“Đệch,” Kha Dương ngồi rồi bước qua chầm chậm, “Không phải chứ anh, mới rồi sư phụ còn nhờ anh giúp em…”

“Tôi còn chưa hỏi sư phụ cậu bị làm sao thế? Đột nhiên nói mấy lời này,” Diệp Huân ngồi cạnh Kha Dương nhìn đống sách vở đánh dấu muôn màu của cậu có hơi buồn cười, “Chắc không phải đem cậu gả cho tôi thật đấy chứ?”

“Anh mơ đẹp ha,” Kha Dương vui vẻ, “Sao không phải là em cưới anh chứ, vợ ơi.”

“Ây dà, chí hướng cao xa thật,” Diệp Huân vòng ra sau lấy tay nhéo nhẹ lên cổ cậu rồi trượt từ ngực xuống, “Cậu tính cưới bằng cách nào đây?”

“Cảnh sát Diệp…” Kha Dương cảm giác được tóc Diệp Huân lướt qua tai mình, lòng cậu phát kinh gục luôn lên bàn, “Em còn muốn làm bài tập…”

Diệp Huân phát hiện lúc Kha Dương lúc làm bài tập rất tập trung, cái trạng thái chuyên chú này khác xa bình thường. Diệp Huân dựa vào giường chơi di động tán gẫu câu được câu không với Từ Siêu.

Nói một hồi cũng hết  chuyện, Diệp Huân cất di động ngó qua thấy cậu làm bài tập gần xong, dựa theo thói quen có phải sắp tiến hành loại hoạt động kia hay không.

Cậu có biết tháng sau Tiểu Đông về nước không? Tin nhắn cuối cùng cùa Từ Siêu làm Diệp Huân ngẩn người, hắn nghĩ mắt mình viễn thị rồi nên phải xác nhận một lần nữa mới trả lời, không biết, không còn liên lạc với cậu ấy.

Cậu ta nói khi về muốn tụ họp, nếu gọi cậu, cậu đi không?

Đi, mắc cái gì không đi.

Diệp Huân buông đi động hơi buồn bực đã vậy còn không thể tắm rửa nên cả người y như sâu gặm, thứ trạng thái này cứ kéo dài cho tới khi Kha Dương làm bài tập xong mới quay qua nói chuyện với hắn coi như dời đi được một phần.

“Anh nói chuyện với ai cả đêm thế,” Kha Dương đứng dậy duỗi thắt lưng chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, hơn mười giờ là cậu mệt rệu rã, “Kêu tích tích tích không yên.”

“Bạn trai.” Diệp Huân cười cười.

Kha Dương nghe nói thế tâm tình đột nhiên thấy khó chịu, rồi lại nhìn đến nụ cười trêu cợt của Diệp Huân cậu thở mạnh ra dồn đống sách vở vào cặp: “Anh nhàm chán vừa thôi.”

Diệp Huân im lặng nhìn Kha Dương đi rửa mặt rồi trở về đứng bên cạnh giúp hắn cởi qu@n áo: “Ngủ, anh ngủ phía trong đi.”

“Sao vậy, giận rồi à?” Diệp Huân lùi vào trong.

Kha Dương tắt đèn rồi nhảy lên giường nằm cả buổi không hé miệng, lúc Diệp Huân nghiêng người quay mặt vào tường thì cậu mới nói một câu: “Có lẽ em thích anh thật đó, đừng lấy chuyện này ra chọc em nữa, không vui đâu.”

Diệp Huân nhắm hai mắt lại, không trả lời.

Ngốc Tam Nhi chơi game trong phòng không sử dụng tai nghe, Kha Dương nghe mấy âm thanh bắn phá tới phiền lòng bèn bật dậy chạy qua phòng nó: “Em muốn ăn đập hả, xài tai nghe coi!”

Lúc về không gian đã im ắng hơn, Kha Dương nằm trên giường nghe tiếng hít thở đều đều của Diệp Huân, cậu nhịn không được nghiêng người qua kề sát vào sau lưng hắn.

Diệp Huân không cử động, cậu nắm tay hắn nghe hắn hít vào một cái, âm thanh rất nhỏ này làm lòng Kha Dương xao động, cậu ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Vốn tưởng khi ôm hắn sẽ có những ý nghĩ không an phận nhưng không ngờ chưa được bao lâu cậu đã chìm vào giấc ngủ trong tiếng hít thở của hắn.

Kha Dương rời giường không cần đồng hồ báo thức mà chỉ cần nghe tiếng quét sân của sư phụ rồi lăn qua lăn lại thêm chút nữa là dậy được. Nhưng hôm nay không bình thường, cậu dậy cùng khoảng thời gian đó trong viện lại vô cùng im lặng.

Cậu giở màn đứng dậy nhìn ra bên ngoài, trên đất lá rụng đầy, hôm nay sư phụ không quét sân.

Diệp Huân còn ngủ nên cậu nhẹ nhàng rời giường khoác áo ra sân, cậu nhìn vào cửa sổ phòng Ngốc Tam Nhi, thằng nhãi này còn ngủ mê mệt, miệng chép chép mấy cái.

Cậu đi tới trước cửa phòng sư phụ định gõ cửa nhưng lại thấy có chỗ bất thường.

Thường ngày sư phụ đều khóa cửa, chỉ cần gã có trong phòng nhất định sẽ khóa lại nhưng bây giờ cửa chỉ khép hờ.

“Sư phụ…” Kha Dương gõ hai cái rồi đẩy ra.

Không có ai bên trong.

Giường chiếu được xếp gọn gàng, Kha Dương sờ sờ mấy cái cảm thấy tối qua không ai nằm lên, cậu thấy bất an muốn đi hỏi Ngốc Tam Nhi thì lướt qua trên bàn rồi ngây ngẩn cả người.

Trên bàn đặt cái hộp tử đàn sư phụ vẫn giấu mất tăm, dưới hộp còn có tờ giấy.

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt trào dâng trong lòng, lúc cậu cầm tờ giấy tay đã run lập cập, tờ giấy do sư phụ viết, chữ rất ẩu y như viết trong lúc vô cùng cấp bách, nội dung có hai hàng đơn giản.

Hàng thứ nhất, đi tìm Ngô Hiển.

Hàng thứ hai, một địa chỉ trong tiểu khu ở thành phố Sa Hà.

Kha Dương cảm nhận sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, sư phụ gặp chuyện rồi. Cậu cầm tờ giấy rồi mở hộp tử đàn ra, phát hiện chỉ còn bức ảnh còn cái chìa khóa đã biến mất.

Kha Dương không biết trước mắt là chuyện gì chỉ có thể ra khỏi phòng nhìn xem trong viện có bất thường gì hay không.

Vừa ra khỏi cửa phòng cậu chợt nghe tiếng chuông từ ngoài cửa viện đang đóng chặt y như có người vừa đi qua ngõ nhỏ vừa lắc chuông vậy, Kha Dương nhảy dựng lên xông ra ngoài.

Lúc ra khỏi cửa viện bỗng có một trận gió lạnh cuốn theo cát nhỏ quất vào mặt phát đau.

Kha Dương ngoảnh nhìn rồi đi theo hướng tiếng chuông để xem.

Cậu lớn đến vây rồi nhưng chưa từng trải qua tình huống khiếp sợ cùng tuyệt vọng thế này.

Cờ phướn trắng toát giăng đầy ngõ nhỏ, những bóng hình dập dềnh xẹt qua người cậu không ngừng.

Kha Lương Sơn còn mặc đồ hôm qua đứng giữa đám bóng mờ hỗn loạn, thân hình dần trở nên trong suốt.

“Sư phụ —–” Âm thanh Kha Dương run rẩy, lòng lạnh như đóng băng, chân cậu mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Bóng Kha Lương Sơn dừng lại một chút rồi chậm rãi quay đầu qua, miệng khép mở như muốn nói gì đó nhưng lại bị bóng đen cuốn đi rồi trở nên mơ hồ.

Kha Dương thấy rõ bóng đen bên người gã, lòng đau như bị ai đánh mạnh, cậu gần như lập tức xác định đây là cái bóng cậu thấy ở cổng nhà ông Hồ ngày đó, tức giận trong lòng như núi lửa phun trào: “Tao đệch thứ khốn nạn nhà mày!”