Võ Tu Văn không ngờ tới người ở bên trong lại là Kim Luân Pháp Vương, rồi y lại hồi tưởng đến tiếng rên rỉ vừa rồi, một lúc sau liền nhớ ra, đó là âm thanh của Hoắc Đô. Võ Tu Văn không thể nào nghĩ được rằng hai người kia sẽ cùng một chỗ như thế, bọn họ không phải thầy trò sao, quan niệm về thầy trò ở thời đại này không phải rất nghiêm khắc sao? Như vậy, có thể coi là loạn luân không?

Tuy rằng kỳ quái, nhưng những ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, Võ Tu Văn ra hiệu với Dương Quá, hai người chớp nhoáng tiến vào trong doanh trướng, Dương Quá trực tiếp tấn công người ở phía trên, Kim Luân Pháp Vương là tuyệt đỉnh cao thủ, phản ứng tự nhiên cũng rất nhanh lẹ, trong nháy mắt khi Dương Quá tiến vào cũng có cảm giác, nhưng dù sao bọn họ vẫn còn đang làm loại chuyện đó, hơn nữa còn muốn che chở cho người dưới thân, vì vậy chỉ kịp tung một chưởng về phía Dương Quá.

Song chưởng tương giao, Kim Luân Pháp Vương hô lớn một tiếng, lui về phía sau vài bước, Dương Quá thừa cơ ép sát, hung hăng đánh về phía người được Kim Luân Pháp Vương che chở trong ngực, Kim Luân Pháp Vương lập tức biến sắc, nhanh chóng xoay người lại đỡ cho người trong lòng, chưởng ấn của Dương Quá đánh lên trên lưng hắn, Kim Luân Pháp Vương văng ra, va vào bàn dài cách đó không xa, ‘rầm’ một tiếng, bàn dài liền vỡ vụn.

Kim Luân Pháp Vương ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ xuống phần lưng trắng như tuyết của người được hắn ôm ở trong lòng. Tiếng động lớn trong trướng liền khiến binh lính tuần tra bên ngoài chú ý, rất nhanh có hàng loạt tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài, nói: “Pháp vương, có gì phân phó sao?”

Kim Luân Pháp Vương nhìn thoáng qua Dương Quá, dựa vào trạng thái hiện tại, e rằng binh lính bên ngoài còn chưa kịp vào, Dương Quá có thể đã giết chết mình, vì vậy hắn chỉ trầm giọng nói: “Không có việc gì, cách xa nơi này ra, không có phân phó của ta, không ai được phép tới gần.”

Đội trưởng nhóm lính tuần tra bên ngoài lớn tiếng nói: “Dạ.” Trong lòng lại thầm than, sức chiến đấu của Pháp vương quả thật mạnh mẽ, cư nhiên có thể phát ra âm thanh lớn như vậy.

Sau khi binh lính rời đi, Kim Luân Pháp Vương mới đứng lên, đặt người trong lòng nằm lên ghế dài, dùng chăn phủ lại, sau đó mặc áo khoác vào, nhìn về phía Dương Quá nói: “Không biết ngươi đến đây có chuyện gì không?”

Võ Tu Văn vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương lại tình nguyện để bản thân bị thương cũng phải bảo vệ bằng được Hoắc Đô, trong lòng hơi giật mình. Còn Hoắc Đô, Võ Tu Văn  nhớ rõ năm đó mình dùng Ngọc Phong Châm phong trụ huyệt thận du ở sau lưng của hắn, huyệt thận du này ở thắt lưng, nếu là phong bế bình thường, cũng chỉ làm đối phương tê liệt trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Ngọc Phong Châm có tẩm độc, nhất định phải dùng giải dược mới giải được, cho nên khoảng thời gian ngắn kia liền biến thành vĩnh viễn. Mà giải dược của độc Ngọc Phong Châm chỉ có Cổ Mộ mới có, nhất định Hoắc Đô không kiếm được.

Nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của Hoắc Đô, nếu vừa rồi Võ Tu Văn không nhìn lầm, hai tay của Hoắc Đô ôm lấy cổ Kim Luân Pháp Vương, thuyết minh rằng hắn có thể động đậy. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống như có thể động đậy, bằng không sẽ không dựa vào Kim Luân Pháp Vương bảo hộ như vừa rồi. Điều này nói lên độc trên người Hoắc Đô vẫn chưa được giải hoàn toàn. Về phần độc trên người hắn, có lẽ do thời gian đã khá lâu nên đã làm giảm bớt công dụng của nó, hoặc là do Hoắc Đô dùng giải dược của hắn, nhưng vẫn không loại bỏ được hoàn toàn độc tố.

Còn có một chuyện khiến Võ Tu Văn giật mình là, làn da của Hoắc Đô còn trắng nõn và mềm mại hơn cả nữ tử, phía trên còn lưu lại mấy vết đỏ, xanh, tím chằng chịt, giống như vừa bị hung hăng yêu thương qua. Nhưng Võ Tu Văn nhớ rất rõ, làn da của Hoắc Đô trước kia là màu đồng cổ tiêu chuẩn, sao lại thành như bây giờ nhỉ? Còn có gương mặt kia nữa, chắc là vừa mới làm loại chuyện đó, cho nên tràn ngập vẻ quyến rũ, làm gì còn khí phách nam tính như trước kia?

Võ Tu Văn đi đến bên cạnh Dương Quá, Kim Luân Pháp Vương nhìn y một cái, trên mặt bất động thanh sắc, rồi nhìn sang Dương Quá. Dương Quá lạnh lùng nhìn Kim Luân Pháp Vương rồi liếc mắt nhìn người phía sau hắn một cái, nói: “Giao Quách Tương ra đây!”

“Không biết vị tiểu huynh đệ này là vị nào?” Kim Luân Pháp Vương nói sang chuyện khác.

“Kim Luân Pháp Vương, không cần nói sang chuyện khác, mau giao Quách Tương ra đây! Đi bắt một tiểu cô nương để uy hiếp người khác, ngươi không biết xấu hổ sao?” Võ Tu Văn phì cười lên tiếng.

Kim Luân Pháp Vương cười lớn một tiếng, nói: “Chỉ cần kết quả thành công, quá trình có chút thủ đoạn cũng không trọng yếu.”

Trong mắt Dương Quá hiện lên tia không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ta nói lại lần nữa, giao Quách Tương ra đây, bằng không ta sẽ giết người ở phía sau ngươi.”

Sắc mặt của Kim Luân Pháp Vương liền biến đổi, không chút dấu vết che chắn cho người phía sau, nói: “Dương huynh đệ, như vậy cũng không phải là hành vi anh hùng nhỉ?”

“Sao lại không phải? Mười năm trước ngươi giết ái nhân của Dương Quá, hôm nay Dương Quá có giết chết ái nhân của ngươi, cũng là chuyện đương nhiên. Hay là ngươi cũng nếm thử tư vị này đi.” Võ Tu Văn cười lạnh nói.

Sắc mặt của Kim Luân Pháp Vương càng vặn vẹo, cả kinh nói: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết chuyện này?” Sự việc năm đó, Võ Tu Văn đã chết, còn Võ Tam Thông kia, hắn nghe nói mấy năm nay vẫn hôn mê bất tỉnh, người thanh niên này là ai, sao có thể biết rõ ràng như thế?

Ánh mắt Dương Quá phát lạnh, ‘Keng’ một tiếng, kiếm lập tức được rút ra khỏi vỏ, đặt ở trên cổ Kim Luân Pháp Vương, từng chữ từng chữ lạnh như băng nhưng cũng rất rõ ràng được phát ra, “Giao Quách Tương ra đây, ta sẽ tha cho ngươi.”

Hàn khí nồng đậm từ thân kiếm tỏa ra, sắc mặt của Kim Luân Pháp Vương cũng biến đổi theo, thấy Võ Tu Văn vẫn theo dõi người phía sau hắn, trong lòng rùng mình, nói: “Ta có thể giao Quách Tương cho các ngươi, nhưng các ngươi không được thương tổn đến Đô nhi.”

Dương Quá không lắc đầu cũng không gật đầu, kiếm trong tay khẽ dùng sức, kiếm phong sắc bén đã vẽ ra một miệng vết thương nhỏ, máu cũng từ đó chảy ra. Tâm của Kim Luân Pháp Vương trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Quá, không có chút nào thoái nhượng. Máu theo kiếm chảy xuống, cuối cùng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh ‘tí tách’.

Hoắc Đô vẫn nằm yên không nhúc nhích ở trên ghế dài, đột nhiên ngồi dậy, quấn chăn bông lên người, nhìn Dương Quá nói: “Ta dẫn ngươi đi tìm Quách Tương, ngươi mau buông sư phụ của ta ra.”

“Đô nhi, ngươi không cần lo lắng. Dương Quá, ta cho người dẫn Quách Tương đến.” Kim Luân Pháp Vương vội vàng kéo tay Hoắc Đô, nói với Dương Quá.

Dương Quá thu hồi kiếm, lạnh lùng nhìn Kim Luân Pháp Vương, Kim Luân Pháp Vương kéo Hoắc Đô vào trong ngực che chở, quay ra ngoài trướng hô to một câu bằng tiếng Mông Cổ. Dương Quá cùng Võ Tu Văn đứng ở phía sau hắn, một khi có gì không đúng, là có thể lập tức giải quyết hai người.

Rất nhanh liền có người xuất hiện ngoài trướng, lại một chuỗi tiếng Mông cổ được phát ra. Kim Luân Pháp Vương trầm giọng nói một câu. Binh lính bên ngoài liền phát ra một âm tiết vang dội, tiếng bước chân lại rời đi, không bao lâu sau liền trở lại, dừng lại ở bên ngoài, âm thanh lúc nãy lại lớn tiếng nói một câu.

Kim Luân Pháp Vương nhìn về phía Dương Quá, nói: “Ta bảo bọn họ mang Quách Tương vào, xin hai vị tránh mặt.”

Dương Quá lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi nhìn về phía Hoắc Đô vẫn nằm ở trong lòng của hắn, nói: “Để hắn qua đây với bọn ta.”

Kim Luân Pháp Vương biến sắc, Hoắc Đô nhìn Dương Quá, nói: “Hai chân của ta không có cảm giác, ngươi sang đây dẫn ta đi đi.”

Dương Quá đi tới, vẫn bọc Hoắc Đô trong chăn khiêng ra sau tấm bình phong, Võ Tu Văn còn thành thật lo lắng cái chăn kia đột nhiên rơi xuống thì không hay lắm. Bên ngoài, Kim Luân Pháp Vương lại dùng tiếng Mông Cổ nói một câu, sau đó có người đi vào, đẩy ngã người trong tay xuống mặt đất, Võ Tu Văn nghe thấy tiếng hô đau, là âm thanh của Quách Tương. Kim Luân Pháp Vương nói vài câu, người nọ liền đi ra ngoài.

Võ Tu Văn từ sau tấm bình phong đi ra, quả nhiên người nằm trên mặt đất bị bịt miệng, trói chặt tay chân kia chính là tiểu cô nương Quách Tương xinh đẹp. Quách Tương mặc bộ quần áo màu đỏ, cổ tay áo và cổ áo viền một vòng tuyết trắng, quần dài váy ngắn màu đỏ phủ phía dưới, một đôi giày bó màu đỏ, trong rất nhanh nhẹn, lại tôn lên vẻ đáng yêu khả ái của một tiểu cô nương.

Nhìn thấy Võ Tu Văn, ánh mắt Quách Tương liền sáng lên, bởi vì bị bịt miệng mà chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ô ô’ không rõ, Võ Tu Văn vội vàng lấy đồ bịt miệng của Quách Tương ra, Quách Tương phun ra vài ngụm nước bọt, sau đó Võ Tu Văn vội cởi dây trói trên người cho Quách Tương. Quách Tương bổ nhào vào lòng Võ Tu Văn, vui vẻ nói: “Đại ca ca, huynh tới cứu muội, Tương nhi rất vui.”

Võ Tu Văn sờ sờ tóc của Quách Tương, rồi giúp cô nương ấy đứng lên, sau đó không chút dấu vết đẩy nàng ra. Quách Tương xoa xoa tay chân tê cứng của mình, lúc này mới chú ý tới Dương Quá đang đứng ở bên cạnh, kỳ quái nhìn mái tóc trắng của Dương Quá, nói: “Đại ca ca, thúc thúc này là ai vậy?”

Võ Tu Văn ngẩn ra, sau đó liền cảm thấy đau xót trong lòng, y giữ chặt tay Dương Quá, trên mặt tràn đầy nhu hòa cười nói: “Hắn là người yêu của đại ca ca, là người sau này sẽ cùng đại ca ca sinh hoạt chung một chỗ.”

“Giống như cha và nương của muội sao?” Quách Tương tò mò hỏi.

“Ừ.” Võ Tu Văn gật đầu thật mạnh, nắm chặt lấy tay Dương Quá.

Quách Tương đi đến trước mặt Dương Quá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, nói: “Huynh phải đối xử thật tốt với đại ca ca, đại ca ca là một người rất tốt, huynh không được bắt nạp huynh ấy.”

Dương Quá nhìn nàng một cái, gật gật đầu. Trên mặt Quách Tương hiện lên nét tươi cười vui vẻ, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Luân Pháp Vương, lúc nãy đi ra Dương Quá đã tiện tay ném Hoắc Đô cho hắn. Quách Tương tức giận nhìn Kim Luân Pháp Vương, “Đại hòa thượng, ông rất xấu, ta hảo tâm cứu ông, vậy mà ông lại bắt trói ta.”

Kim Luân Pháp Vương cũng không trả lời, chỉ cảnh giác nhìn Dương Quá. Dương Quá nhìn hắn, tuy trong lòng rất muốn ra tay giết chết hai người Kim Luân Pháp Vương và Hoắc Đô, nhưng hắn biết mình làm như vậy, Kim Luân Pháp Vương chắc chắn sẽ ra sức chống đỡ, cứ như vậy sẽ kinh động đám binh lính bên ngoài, bản thân mình dù có tuyệt thế võ công đi nữa, khi đối mặt với thiên quân vạn mã, chung quy cũng sẽ kiệt sức, chớ nói chi đến việc phải mang Quách Tương và Võ Tu Văn ra ngoài.