Vào mùa đông, trời rất mau tối, hầu như chưa kịp làm gì thì trời đã tối rồi, thể chất của Võ Tu Văn rất yếu, tuy đã được bọc trong đống y phục dày cộp, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, cho nên từ sáng đến tối đều đem mình chôn chặt trong đống chăn ở trên giường. Dương Quá ở bên cạnh nhìn Võ Tu Văn bọc thành một cục, cầm bàn tay người bên cạnh có chút khẩn trương.

“Dương Quá, mau lên đây, lạnh quá!” Võ Tu Văn ló đầu ra từ trong đống chăn, có chút nghi hoặc nhìn Dương Quá vẫn đứng yên ở đó.

Nhà tranh không đốt đèn, ánh sáng lúc này cũng chỉ mờ mờ ảo ảo, bất quá Dương Quá vẫn có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú của người nọ, hơi nhướng mày, mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nhưng mỗi khi nhìn người nọ thêm một lần, Dương Quá cảm thấy càng hãm sâu vào, rõ ràng người nọ vẫn chỉ là một đứa nhỏ…

Dương Quá cỡi giày với y phục ra, nhanh chân nhanh tay vén chăn lên, một cơn gió lạnh lọt vào, Võ Tu Văn rùng mình một cái, tiến đến bên cạnh Dương Quá nhưng cả người hắn đều lạnh, nên Võ Tu Văn xích ra một chút, một lát sau cảm giác bên kia đã ấm lên mới hiên ngang xông qua. Thật ấm áp, thật thoải mái, đây là cảm giác duy nhất của Võ Tu Văn. Y ngang nhiên sát lại ôm lấy hông của hắn, đem mặt úp trước ngực hắn, trên người thiếu niên tản ra hơi thở tươi mát, thực sạch sẽ. Thân thể của Dương Quá trở nên cứng ngắc, qua một hồi lâu mới đem tay đặt lên lưng y mà ôm lấy y.

Võ Tu Văn không có nghĩ nhiều, dù sao hiện tại hai người chỉ là một kẻ mười hai tuổi, một người mười lăm tuổi thôi, huống chi sau khi rời khỏi Đào Hoa Đảo, ở cạnh Dương Quá đã lâu, vẫn luôn là Dương Quá chiếu cố y, trong lòng cũng đã sớm đặt Dương Quá vào phạm vi người một nhà. Với lại hiện tại lạnh như thế, nhà tranh này cũng không thể giữ ấm, một mình y ngủ sẽ không ấm. Nằm cạnh Dương Quá ấm áp dễ chịu hơn, Võ Tu Văn thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt.

“Dương Quá…” Trong đêm khuya truyền đến âm thanh của Võ Tu Văn.

“Hử…” Dương Quá lên tiếng.

“Sau này ngươi muốn làm gì? Có phải muốn làm một đại hiệp không?” Võ Tu Văn ngủ không được, tò mò hỏi. Y nhớ trong nguyên tác ngay từ đầu Dương Quá đã rất muốn học võ công, hiện tại y cần phải suy nghĩ cẩn thận để tìm cách giúp hắn học được võ công.

“Không phải…” Dương Quá nắm chặt tay, ta không muốn làm đại hiệp, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi, bảo hộ ngươi, bồi ngươi. Dương Quá thầm nói ở trong lòng.

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Võ Tu Văn có chút tò mò ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trời tối quá nên y không nhìn rõ sắc mặt của Dương Quá, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng lấp lánh kia, cảm tình phức tạp bên trong nó làm cho Võ Tu Văn nhất thời có chút sửng sốt, y cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng Dương Quá.

Y rũ mắt xuống, ánh mắt phức tạp ấy, y không phải trẻ con bình thường, cho nên biết trong mắt thiếu niên mười lăm tuổi này ẩn chứa ý gì. Nhưng Dương Quá không phải thích Tiểu Long Nữ sao? Chẳng lẽ bởi vì mình mà cải biến vận mệnh của hắn?

Nhưng, hai người đàn ông ở cùng một chỗ? Dương Quá có biết nó đại ý cho cái gì sao? Võ Tu Văn cũng không phải đặc biệt bài xích nam nam, dù sao y cũng đến từ hiện đại, cũng đã thấy đồng tính yêu nhau, hơn nữa nó thậm chí còn bền vững hơn so với tình yêu dị tính. Nhưng nơi đây là cổ đại, Võ Tu Văn sẽ không cho rằng người nơi này đều có thể dễ dàng chấp nhận đồng tính yêu nhau. Nếu đến lúc đó chịu không nổi ánh mắt thế tục, chuyện cần đối mặt là cái gì, Võ Tu Văn hiểu rất rõ.

Trước hết cứ vậy đi, Võ Tu Văn thầm nói với chính mình trong lòng. Nếu về sau Dương Quá còn có thể kiên trì, như vậy, có một người luôn cưng chiều mình, lúc đó có thể ở cùng một chỗ thử xem sao. Dù sao bây giờ trong lòng y Dương Quá cũng rất quan trọng, hơn nữa Võ Tu Văn cũng lo lắng thân thể mình bây giờ, nếu sống với con gái người ta, chẳng phải là làm hại đời người khác sao? Nếu Dương Quá nguyện ý sống cùng mình, y tự nhiên cũng không muốn ở một mình. Võ Tu Văn nằm trong lòng Dương Quá giật giật, tìm được tư thế thoải mái, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn bên dưới, nhắm mắt lại. Việc này, cứ để tự nhiên đi, không suy nghĩ nữa.

Dương Quá nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến từ người trong lòng, tay chậm rãi  siết chặt, chỉ cần ở cạnh y, rồi từng bước một tiến vào cuộc sống của y, làm cho y quen dần sự hiện hữu của mình trong cuộc sống, chầm chậm ngấm vào tận tâm y, sớm hay muộn Văn nhi cũng sẽ minh bạch tâm ý của hắn. Người này, hắn tuyệt đối sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào. Trong mắt Dương Quá hiện lên một tia sáng kiên định chói mắt.

Buổi sáng, Dương Quá bị động tĩnh trong lòng làm tỉnh dậy, hắn cúi đầu nhìn, liền hoảng sợ. Trên trán Võ Tu Văn đầy mồ hôi, y chau mày, miệng còn rên mấy tiếng. Dương Quá cúi đầu áp lỗ tai vào nghe thử, cả người liền chấn động, bên tai không ngừng vọng lại câu nói kia.

“Dương Quá, cứu ta… Dương Quá…”

“Văn nhi, tỉnh lại…” Dương Quá vỗ vỗ y, thấy y không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại còn sợ hãi co giật, hắn vội vàng lắc lắc người y.

Võ Tu Văn phút chốc mở to mắt, nhìn thấy người trước mặt là Dương Quá, vẻ mặt hoảng sợ mới chậm rãi bình tĩnh lại, hai tay cầm lấy y phục trước ngực Dương Quá thở dốc.

Dương Quá vòng một tay qua hông y, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng y, lo lắng hỏi: “Có phải gặp ác mộng không?”

Võ Tu Văn nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì. Nhắm mắt lại làm dịu tâm tình, y lại mơ thấy cảnh đó, Triệu Chí Kính đè lên người mình, mà thân thể của mình lại mềm oặc không có chút sức phản kháng nào, khi đó, y gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, y nghĩ đến gì ư? Dương Quá, cứu ta…

Kia chính là ý nghĩ chân thực nhất từ sâu trong đáy lòng y, bởi vì ở đó chỉ có Dương Quá là người đáng tin tưởng, trên thế giới này, trừ bỏ ca ca ra, e rằng cũng chỉ có Dương Quá mới đem mình đặt ở vị trí đầu tiên.

Y nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương trên người Dương Quá, thật may mắn, kia chỉ là ác mộng mà thôi.

“Ta không muốn ngủ, ngươi theo ta ra ngoài một tí, được không?” Võ Tu Văn ngẩng đầu nói với Dương Quá, giọng nói mơ hồ mang theo làm nũng. Dương Quá tự nhiên cũng cảm thấy Võ Tu Văn thay đổi, trong mắt hiện lên một tia sáng, vui vẻ gật đầu.

Trời mùa đông rất lạnh, nhưng không khí trong núi rừng vẫn rất trong lành, làm cho tâm tình rầu rĩ của Võ Tu Văn cũng trở thành hư không. Y lặng nhìn vài bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi trên bầu trời. Tuyết rơi rồi!

Võ Tu Văn chạy vào trong tuyết, cao hứng ngẩng đầu nhìn, Dương Quá thấy người đứng trong tuyết cười vui, mắt cũng không dám chớp, mê muội nhìn nụ cười trên mặt người nọ, nụ cười nhàn nhạt kia, xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần. Nhìn y xoay người nhìn mình, mỉm cười rồi dùng giọng nói mềm mại kêu một tiếng.

“Dương Quá…”

Dương Quá đột nhiên cảm thấy nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này thì thật tốt biết bao, chạy tới bế người đang cười vui vẻ kia lên, xoay mấy vòng, nghe tiếng cười vui vẻ của người nọ, hắn cũng cười theo.

Võ Tu Văn rất thích tuyết, đời trước y rất ít khi nhìn thấy tuyết, mà đời này cũng bởi vì thân thể không tốt, nên dù tuyết rơi cũng không thể nào đi chơi, mỗi lần ra ngoài nhìn đều bị mẹ lập tức kêu vào. Hôm nay y đột nhiên xúc động chạy ra, hoàn toàn không để ý có thể sẽ sinh bệnh. Chỉ cảm thấy trong bầu trời đầy tuyết này, phiền não gì cũng không còn. Vòng tay qua cổ thiếu niên, đem mặt chôn ở cổ của hắn, Dương Quá…

Thời điểm Tôn bà bà đến đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, thiếu niên trông lớn hơn thật cẩn thận ôm đứa nhỏ có chút gầy yếu, giống như báu vật trân quý nhất trên đời. Trên nền bông tuyết bay đầy trời, cảnh tượng đó đẹp như một bức họa, làm cho người ta không nỡ phá hỏng.

Đến khi Dương Quá phát giác tuyết dần rơi nhiều hơn, lo lắng thân thể Võ Tu Văn, mới ôm lấy y đem vào trong nhà, mà Võ Tu Văn cũng không có giãy dụa, cứ như vậy mà lười biếng tựa vào lòng ngực của hắn. Thẳng đến khi hai người thấy bóng người đứng một bên.

“Bà bà.” Võ Tu Văn vội vàng từ trên người Dương Quá nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Tôn bà bà, khoác lên cánh tay bà.

“Tại sao đến đây mà không gọi bọn con?” Võ Tu Văn làm bộ oán giận nói.

“Thấy mấy đứa chơi vui quá nên không muốn quấy rầy mấy đứa, nhưng mà con cũng phải chú ý thân thể nha.” Tôn bà bà sờ sờ tay Võ Tu Văn, phát hiện một mảnh lạnh lẽo, liền nhíu mày. Dương Quá chú ý tới động tác Tôn bà bà, đi tới cầm đôi tay lạnh như băng kia.

Ba người đi vào trong nhà, Dương Quá đem y phục ẩm ướt của Võ Tu Văn cởi ra, ôm y lên giường, dùng chăn bọc lại. Động tác thuần thục này làm Tôn bà bà mỉm cười gật đầu, mà Võ Tu Văn thì đỏ bừng cả mặt. Lấy tay đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Bà bà còn ở đây.”

“Không sao, không sao… thân thể của con quan trọng hơn, lỡ sinh bệnh là không tốt.” Tôn bà bà cười đùa nói.

Dương Quá ôm người đã bọc thành một cục ngồi ở trên giường, vói tay vào sờ sờ tay y, phát hiện nó đã ấm lên mới thở phào nhẹ nhõm. Võ Tu Văn không biết làmsao, nhìn về phía Tôn bà bà, phát hiện bà bà đang cười tủm tỉm nhìn hai người.

“Bà bà…” Trong giọng nói có chút ngượng ngùng.

Tôn bà bà cười càng vui vẻ, ý cười trong mắt Dương Quá cũng hiện lên.

“Được rồi, được rồi, các con muốn ăn gì nào?” Tôn bà bà thấy Võ Tu Văn mặt đỏ hồng, cảm thấy đã đùa đủ mới lấy giỏ mây ra, đặt trước mặt hai đứa.

Vẫn là món chay, Võ Tu Văn và Dương Quá rất nhanh liền ăn xong. Võ Tu Văn hơi có chút do dự nhưng vẫn nói ra miệng.

“Bà bà, có thể dạy Dương Quá võ công không?” Đây là biện pháp cuối cùng Võ Tu Văn nghĩ ra được, xem ra hiện tại nhờ vả Tiểu Long Nữ là không thể rồi, cũng chỉ còn có bà bà.

“Ừm… chuyện này, phái Cổ Mộ chỉ nhận nữ đệ tử, không nhận nam.” Tôn bà bà nhíu nhíu mày, có chút khó khăn nói.

“Vậy bà bà cũng là đệ tử phái Cổ Mộ sao?” Võ Tu Văn hỏi, y nhớ Tôn bà bà cũng không tính là đệ tử phái Cổ Mộ.

Hai mắt Tôn bà bà tỏa sáng, đúng vậy, bà cũng không phải là đệ tử phái Cổ Mộ. Nhưng ngay lập tức Tôn bà bà liền cười khổ, nhìn bọn họ nói: “Nhưng võ công của bà bà không cao, sở học cũng không nhiều lắm, các con còn muốn học sao?”

“Đương nhiên, dù sao so với chúng con, bà bà vẫn lợi hại hơn rất nhiều.” Võ Tu Văn nhìn thoáng qua Dương Quá, xoay đầu nhìn Tôn bà bà nói. Thầm nghĩ, trước học võ công của Tôn bà bà, về sau rồi từ từ tìm cơ hội, dù sao có học so với không học vẫn tốt hơn.

Dương Quá cũng gật đầu, Tôn bà bà nhìn hai đứa, cười nói: “Vậy sau này bà bà sẽ dạy các con võ công, các con phải cố gắng học đó nha.”

“Có cần chúng con gọi bà bà là sư phụ không?” Võ Tu Văn đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ngẩng đầu hỏi.

“Không cần, vẫn là kêu bà bà đi, ta thích hai đứa gọi như vậy.” Tôn bà bà nghĩ nghĩ nói.

“Con cũng vậy, thích kêu bà bà là bà bà.” Võ Tu Văn cười nhẹ nói.