"Trời đất ?" Chờ Ca Đốn muốn động thủ, Lôi Mông đã chạy ra xa rồi. Ở trước mắt bao người, Ca Đốn đành phải giữ vững phong độ của mình, miệng lại lầm bầm chờ Lôi Mông trở về sẽ bí mật tính sổ một lần cho hết ân oán mấy bữa nay.
"Sâm Nạp đại nhân." Một vị đạo sư không nhịn được, hỏi lại: "Lần này đột nhiên bỏ dở tranh tài, còn những trận tranh tài sau có tiến hành không?"
"Viện trưởng đại nhân có mệnh lệnh ngừng tất cả tranh tài trong vòng ba ngày." Sâm Nạp đạo sư không thèm quay đầu lại, chỉ nói vọng lại một câu.
"Này..." Đám đạo sư càng thêm kinh ngạc, không chỉ là bọn họ, các học viên cũng xôn xao một trận. Rốt cuộc là đại sự gì mà làm cho Tử Vong Chi Ca học viện phải ngừng lại toàn bộ tranh tài? Còn nữa, Địch Áo và Lôi Mông chỉ là học viên, bọn họ có quan hệ gì tới đại sự kia?
Lôi Mông phát hiện sắc mặt Địch Áo có điểm không ổn liền tiến lại gần thấp giọng nói: "Địch Áo, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừ." Địch Áo gật đầu.
"Chuyện gì? Nói ta nghe nào." Lôi Mông lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ.
"Bá phụ ngươi đã đến Tử Vong Chi Ca học viện rồi, hẳn là gọi chúng ta đi gặp hắn." Địch Áo nói.
"Ngươi đi chết đi." Lôi Mông tức giận kêu lên: "Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi đó."
"Chuyện đứng đắn?" Địch Áo thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, có một vị trưởng lão địa vị cực cao trong học viện qua đời rồi, không thấy đã treo cờ rủ hay sao?"
Hai người đi theo sát phía sau Sâm Nạp ra khỏi học viện hướng tới cổ thôn. Địch Áo đã có thể khẳng định suy đoán của mình, trong cổ thôn ngoại trừ vị lão nhân kia ra thì không còn người nào có thể nhận được vinh dự đặc biệt này.
"Địch Áo, hắn muốn mang chúng ta đi đâu?" Lôi Mông nhỏ giọng hỏi, nếu không phải vì nhóm đạo sư trên khán đài nhận ra thân phận người này. Lôi Mông có khi nghĩ rằng đây là một bẫy rập.
"Bình thường vì sao không thấy ngươi để ý kỹ như vậy nhỉ?" Địch Áo buồn cười nói: "Yên tâm đi, đi theo là được rồi, không ai có hại ngươi đâu."
Lôi Mông nhíu mày, cảm giác hình như Địch Áo đang che giấu một điều gì đó. Nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên không phải là thời cơ hỏi thăm, hắn đành phải buồn bực ngậm miệng lại.
Lần này mất vài ngày, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết ra, cơ hồ bọn họ đều vội vã lên đường. Cũng may là trước kia Lôi Mông từng chịu không ít khổ cực, ít nhất hoàn cảnh nơi này còn tốt hơn đầm lầy Hắc Ám. Khác nhau y như là một trời một vực, cho nên hắn không cảm thấy mỏi mệt nhiều lắm.
Địch Áo càng không cần phải nói, đừng nói là lên đường với tốc độ hiện tại, cho dù mau thêm gấp mấy lần hắn cũng có thể chịu đựng được.
Sâm Nạp đều nhìn thấy biểu hiện của hai người ở trong mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Bỏ qua vấn đề thực lực mạnh yếu không nói, chỉ tính riêng sức bền như thế này đã đáng được khen ngợi rồi.
Rốt cuộc trong mắt Địch Áo lại xuất hiện ngọn núi nhỏ, đi qua sườn núi này sẽ có thể thấy cổ thôn cùng với tiểu viện của vị lão nhân kia.
"Người nào đó?" Theo một thanh âm vang lên, một đại hán khôi ngô từ phía sau núi vọt ra ngăn chặn trước mặt mấy người.
Sâm Nạp tiến lên mấy bước, trầm giọng nói: "Ta là Sâm Nạp, hai người kia là do Tư Thản Sâm viện trưởng muốn gặp."
Đại hán khôi ngô nhìn thấy huy chương đeo trước ngực Sâm Nạp liền gật đầu. Sau đó lại nhìn về phía hai người Địch Áo, bất chợt giật mình ngây người, ánh mắt trợn lên thật lớn tựa hồ nhìn thấy chuyện không thể tin nổi.
Biểu hiện của Lôi Mông cũng không tốt gì lắm, cái miệng mở ra thật lớn, ánh mắt nghi ngờ không hề che dấu.
Đại hán khôi ngô đánh giá Lôi Mông cẩn thận từ trên xuống dưới nhiều lần, rốt cuộc xác định rõ ràng mới vui mừng hô lên: "Thiếu gia? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lôi Mông từ trong khiếp sợ tỉnh lại: "Ta ở chỗ này có gì là kỳ quái? Chỉ có ngươi, không cẩn thận ở trong đế đô làm việc, chạy đến nơi này làm gì?"
"Ngươi không biết?" Đại hán khôi ngô gãi gãi đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Bệ hạ tới đây, ta làm sao có thể không đến được? Đúng rồi, không phải nói Tư Thản Sâm viện trưởng muốn gặp hai người các ngươi sao, mau đi đi."
"Đợi một chút." Lôi Mông vội vàng kéo gã đại hán khôi ngô qua một bên, thấp giọng nói: "Ngươi mới vừa nói gì? Ai tới rồi?"
"Bệ hạ, ngươi thật sự không biết?" Đại hán khôi ngô nhìn kỹ thần sắc Lôi Mông, cẩn thận hỏi lại: "Thiếu gia, không phải là ngươi vừa gây họa chứ?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lôi Mông sừng sờ ngây người như bị sét đánh, qua một lúc sau mới chậm rãi quay đầu về phía Địch Áo: "Nói như vậy trước kia ngươi nói với ta là sự thật?"
"Ta đã nói rõ ràng với ngươi." Địch Áo bất đắc dĩ giang tay ra, lắc đầu nói: "Nhưng ngươi lại không tin, ta có biện pháp gì?"
Sâm Nạp đứng ở một bên nhìn thấy gã đại hán khôi ngô nói chuyện với Lôi Mông, sắc mặt lộ vẻ rất phức tạp. Lúc này hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Tư Thản Sâm viện trưởng cố ý đi tìm hai tên học viên ở bộ sơ cấp. Thì ra tên học viên Lôi Mông này có bối cảnh hiển hách như thế, thị vệ bên cạnh Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đại đế lại gọi Lôi Mông là thiếu gia, vậy thì thân phận Lôi Mông đã miêu tả quá sinh động rồi.
"Làm sao ta biết được lúc đó ngươi không gạt ta chứ?" Lôi Mông oán hận nhìn tới Địch Áo, cố gắng đè nèn xúc động muốn đạp tên này ngã lăn xuống đất đánh một bữa mập mình.
"Chuyện này không thể trách ta mà?" Địch Áo tức giận nói: "Trước khi tới nơi này ta đã nói cho ngươi nghe thêm một lần, nhưng kết quả ra sao? Ngươi vẫn không chịu tin, cho nên nếu trách chỉ có thể trách một mình ngươi."
"Ta…" Lôi Mông nhất thời cứng họng, theo bản năng quay đầu đánh giá bốn phía một vòng, trong lòng suy nghĩ tìm cách chạy trốn. Dù sao nghe Thập Thất tỷ nói sự kiện rời nhà trốn đi làm cho bá phụ tức giận rất lâu. Lần này bị nắm cổ sợ rằng kết quả nhất định cực kỳ bi thảm.
Gã đại hán khôi ngô trợn mắt cảnh giác nhìn sang Lôi Mông: "Thiếu gia, không phải là ngươi lại muốn chạy trốn hả?"
"Tại sao ta phải chạy trốn?" Bị người ta xuyên thủng bí mật trong nội tâm, Lôi Mông thẹn quá thành giận hét lên.
"Không chạy là tốt nhất, thiếu gia, gần đây tâm tình bệ hạ không tốt lắm, tốt nhất là ngươi đừng chọc cho lão nhân gia tức giận vào lúc này." Gã đại hán khôi ngô vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lôi Mông.
Lôi Mông thở dài một hơi, trong lòng hối hận đến tột đỉnh, nếu như lúc đó tin tưởng lời Địch Áo ít nhất hắn cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt. Như thế sẽ không đến nổi chật vật không có đường lựa chọn như bây giờ.
"Quên đi." Lôi Mông buồn bã ỉu xìu, trừng mắt liếc sang gã đại hán khôi ngô: "Đi thôi, dẫn ta đi gặp bá phụ."
Gã Đại hán khôi ngô cao hứng gật đầu, mỉm cười nói: "Ta không đi vì còn phải chịu trách nhiệm cảnh giới, tự các ngươi vào đi."
Địch Áo và Lôi Mông dưới sự hướng dẫn của Sâm Nạp đi băng qua sườn núi. Dọc đường chung quanh đều có thị vệ đề phòng sâm nghiêm, những người này vừa nhìn thấy Lôi Mông lập tức kinh hãi khom người thi lễ, hoàn toàn không có ngoại lệ.
Giờ phút này tâm tình Lôi Mông đã rối loạn lắm rồi, cương quyết không thèm nhìn những người đó, chỉ cúi đầu yên lặng lên đường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau khi qua sườn núi, Địch Áo thấy phía ngoài trang viện đứng đầy người, nhìn tướng mạo những người đó hẳn là các vị đạo sư thần bí sống ở trong cổ thôn. Sắc mặt ai nấy vô cùng nghiêm túc, giữa hai hàng lông mày mang theo tâm sự buồn bã thảm thiết, một cỗ không khí bi thương tràn ngập trong không khí.
Nhìn thấy mấy người Sâm Nạp đi tới, có ít người trong đó bất mãn nhíu mày, lúc này mang học viên tới đây làm gì? Nơi này là địa phương nào chứ?
Sâm Nạp có thực lực Võ Tôn nhưng bị nhiều cường giả như vậy nhìn soi mói vẫn kinh hồn táng đảm, vội vàng giải thích: "Tư Thản Sâm viện trưởng muốn gặp hai người này."
Những ánh mắt kia mới thả lỏng xuống, khuôn mặt giãn ra một chút. Lúc này trong viện truyền ra một thanh âm trầm ổn: "Để cho bọn họ vào đi."
Vẻ mặt những người khác nhất thời cực kỳ kinh ngạc, theo lý thuyết thì Tư Thản Sâm viện trưởng có việc muốn gặp hai người học viên này chỉ có thể nói chuyện ở bên ngoài mới đúng. Tại sao lại để cho bọn họ đi vào? Phải biết rằng trong viện chính là linh cửu của vị đại nhân kia.
Sâm Nạp rất rõ ràng trong hai chữ "bọn họ" không có phần của mình nên vội vàng lui qua một bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người Địch Áo đi vào.
Lôi Mông hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Địch Áo ở bên cạnh: "Đi thôi." Vừa nói xong liền dứt khoát tiến vào cửa viện.
Địch Áo cũng không chần chờ chút nào, cất bước theo sát Lôi Mông. Cho đến tận bây giờ, trong lòng Địch Áo vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, gọi Lôi Mông tới còn có thể giải thích thông thấu, nhưng gọi mình tới làm gì? Vị lão nhân kia chỉ dạy mình một ngày mà thôi.
Lôi Mông nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào trong mắt hắn là một cổ quan tài làm bằng thủy tinh, nhìn xuyên qua đó là có thể thấy một lão nhân mặt mũi an tường đang lẳng lặng yên nhỉ. Cách vị trí quan tài không xa là hai người đang ngồi ở ghế đá, giương mắt nhìn bọn họ chăm chú, Cổ Lạp Gia Tư mang thần sắc bi ai xuôi tay đứng nghiêm ở phía sau hai người.