Hai gã thủ lĩnh không dám phản kháng chút nào, theo luồng kình khí của Hùng Vương ngã lăn ra ngoài, trong doanh trại đột nhiên xuất hiện một cổ cuồng phong hung mãnh thổi tung cuốn theo vô số đất đá bay thẳng lên trời.
"Đại nhân, chúng ta lập tức bắt đầu tiến công… lập tức bắt đầu tiến công" Gã thủ lĩnh dáng thấp bé chật vật bò dậy, hắn không dám dựng thẳng cái lưng lên, cứ quỳ ở nơi đó, mặt mày kinh hoảng kêu lên.
Cự Hùng gầm gừ cũng ảnh hưởng đến lão nhân kia, hắn giơ tay lên che mặt của mình, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy y như lá rụng mùa thu vậy.
Cự Hùng tựa như biết mình đã làm sai, quay đầu nhìn về phía lão nhân kia, sau đó ngoan ngoãn im lặng nằm xuống đất.
Lão nhân kia hô hấp rốt cuộc chậm lại, từ từ vươn đầu ngón tay khô cứng ra chỉ hướng dãy núi cách đó không xa, ý tứ của hắn rất rõ ràng, đó là: "Mau chóng lăn ra ngoài tìm đồ ta muốn !"
Hai gã thủ lĩnh vội vàng đứng lên chạy ra ngoài doanh trại, bọn họ không dám trì hoãn một phút nào nữa.
Đợi đến khi rời xa doanh trại, bọn họ cuối cùng yên tâm thả chậm cước bộ, mới vừa trao đổi không thành công, bọn họ đã bị bắt buộc đánh một trận rồi. Bây giờ phải cẩn thận suy nghĩ phương pháp tấn công như thế nào.
"Chúng ta thật sự bắt đầu tiến công?"
"Không tấn công thì làm gì bây giờ?" Gã thủ lĩnh thấp bé miễn cưỡng áp chế nội tâm của mình, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Chính là năm tên Võ Tôn đó." Người kia cười khổ nói: "Cho dù chúng ta có thể đánh thắng, tộc nhân của chúng ta cũng không còn thừa nổi bao nhiêu người."
"Ngươi lại phạm huý." Gã thủ lĩnh thấp nhẹ giọng nói.
"Phạm huý?" Sắc mặt người kia chuyển sang lạnh lẽo nói: "Ý của ngươi là ta không đủ trung thành? Đừng nói với ta là ngươi đã chuẩn bị giao ra hết thảy?"
"Đánh là phải đánh, thế nhưng phải đánh theo phương thức của ta." Gã thủ lĩnh thấp bé cười cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta có giao tình bao nhiêu năm chứ?"
Nơi cửa động khu vực khai thác mỏ, đám người Tây Cách Thụy Na đã bày xong trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, Mai Đề Na xen lẫn trong đám người nhìn qua tưởng là một học viên bình thường của Thánh Đế Tư học viện. Nếu chỉ nhìn từ dáng ngoài, nàng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn Tây Cách Thụy Na, y như một đôi tỷ muội với Tuyết Ny ở bên cạnh. Ngoại trừ nhóm võ sĩ Thánh Đế Tư thành ra, ngay cả thủ hạ Tái Nhân cũng không rõ ràng thân phận của nàng. Dĩ nhiên, nếu như Mai Đề Na biết đối phương đã sớm nhận ra mình thì không cần phải trốn trốn tránh tránh như vậy.
Khi Tái Nhân chờ đến mức sinh ra cảm giác nhàm chán, các võ sĩ bộ lạc ở đàng xa bắt đầu di động, bầy sói theo đó hú dài hưng phấn, một đám mây đen đông nghìn nghịt từ từ di chuyển tới chiến trường.
Cho dù thực lực các võ sĩ bộ lạc như thế nào, chỉ riêng thanh thế lớn cỡ này đã khiến lòng người rét lạnh rồi. Nhưng Tái Nhân Hầu tước kinh dị phát hiện Tây Cách Thụy Na vẫn đứng im tại chỗ, tựa hồ không nhìn thấy chuyện gì hết. Điều này hiển nhiên không hợp lý, tình huống trước mắt ai nấy đều có thể nhận ra đây là điềm báo bộ lạc võ sĩ chuẩn bị xung phong, thân là người chỉ huy thì phải cho ra phản ứng nào đó mới đúng chứ?
Tây Cách Thụy Na đã nhận ra sự nghi ngờ trong ánh mắt Tái Nhân Hầu tước, chỉ cười cười nói: "Yên tâm đi, nếu như ta không đoán sai, đợt công kích kế tiếp vẫn là dò xét mà thôi. Huống chi địa hình nơi này không cho phép bọn họ xung phong với quy mô lớn."
"Ngươi nói hạn chế về địa hình có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đối với bầy sói?" Tái Nhân Hầu tước hỏi ngược lại.
Phảng phất là để dẫn chứng lời Tái Nhân nói, lúc này bầy sói chia làm hai tốp dũng mãnh lao tới dãy núi khu mỏ giống như một cơn thủy triều đen. Dọc đường chúng đi qua, bất kể đá tảng hay là cây cối chặn đường cũng không thể trì hoãn tốc độ bọn chúng một chút nào.
"Trước khi chiến cục chưa có rõ ràng, tên kia không bao giờ cho bầy sói tham chiến quy mô lớn. Loại này tổn thất này hắn đảm đương không nổi." Tây Cách Thụy Na thản nhiên nói, trong giọng nói hàm chứa mùi vị chân thật rất đáng tin cậy.
Tái Nhân Hầu tước chú ý thấy mỗi khi Tây Cách Thụy Na nói đến "tên kia", trong mắt nàng tựa hồ ẩn tàng một cảm giác phức tạp khó hiểu, không khỏi âm thầm phỏng đoán quan hệ giữa Tây Cách Thụy Na và đối phương. Thoạt nhìn không đơn giản giống như là địch nhân.
Bên kia chiến trường, hai gã thủ lĩnh bộ lạc yên lặng quan sát động tĩnh từ khu vực khai thác mỏ, khi thấy Tây Cách Thụy Na đứng ở một chỗ không hề di động, một người trong đó bỗng nhiên nở nụ cười.
"Ha hả, một ít thủ đoạn nho nhỏ này của ngươi tựa hồ đã bị nàng nhìn thấu rồi."
"Không phải là nàng nhìn thấu cái gì, mà là nàng có đầy đủ lòng tin đối với Băng Chi Khế Ước." Gã thủ lĩnh thấp bé cười cười nói: "Thế nhưng ta cũng hơi ngạc nhiên về chuyện này, nàng có thể kiên trì bao lâu đây? Một ngày? Hai ngày?"
"Hình như ngươi có một chút tiếc nuối?" Người kia nhìn đồng bạn, cười nói: "Ngươi không phải là…"
"Y Cách Nạp, ngươi phải rõ ràng một việc, chúng ta đứng ở chỗ này đại biểu cho một thứ vốn không chỉ là thuộc về chúng ta." Giọng hắn nói cực kỳ nghiêm nghị.
"Tốt lắm, tốt lắm, ta không có nói gì mà? Không cần phải nghiêm túc như vậy." Y Cách Nạp cười cười bất đắc dĩ.
Trầm mặc hồi lâu, gã thủ lĩnh thấp bé chậm rãi nói: "Chiến tranh vốn chính là một chuyện rất nghiêm túc."
"Ngươi nói không sai." Y Cách Nạp thở dài: "Thế nhưng có đôi khi ta thường xuyên suy nghĩ, tại sao phải biến thành bộ dáng này đây? Chẳng lẽ ngoại trừ chiến tranh ra, không có phương pháp nào khác để giải quyết vấn đề hay sao?"
Vốn ánh mắt hắn đang nhìn tới phương xa, tập trung vào đám người Tây Cách Thụy Na. Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn tựa hồ thấy được một tia bướng bỉnh trong mắt Tây Cách Thụy Na, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Có lẽ sẽ có, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ !"
Nói xong hắn chậm rãi giơ tay phải lên, chỉ tới khu vực khai thác mỏ: "Bắt đầu đi các dũng sĩ, dùng đao của các ngươi kiếm bổ dọc rừng cây, dùng máu tươi của các ngươi nhuộm đẫm vinh quang, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về các ngươi !"
Tiếng kèn lệnh vang lên thê lương, quanh quẩn liên miên không dứt trên bầu trời núi rừng bạt ngàn, gần trăm tên võ sĩ bộ tộc thân trần trùng trục từ trong đám người kia ra. Trước ngực bọn họ đều có xăm hoa văn một đầu sói dữ tợn, phía sau mỗi người cũng một hoặc vài con sói màu lông xanh đen đi theo. Từ trên thể hình là có thể nhìn ra được đám sói này khẳng định không phải là dã thú bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Các võ sĩ bộ tộc gào thét xông về phía khe núi quặng mỏ, phòng thủ nơi đó chính là đội võ sĩ tinh nhuệ Thánh Đế Tư thành, phía sau nữa là đoàn kỵ sĩ của Tái Nhân có thực lực mạnh mẽ. Từ sự bố trí sắp xếp đội hình là có thể nhìn ra được, một khi Tây Cách Thụy Na tiến vào nhân vật chỉ huy sẽ biến thành một thống soái quyết định cực kỳ dứt khoát. Bất kể là kỵ sĩ Tái Nhân hay là võ sĩ Thánh Đế Tư thành, tất cả mọi người ở trong mắt Tây Cách Thụy Na đều là quân đội của mình, không hề phân lẫn nhau.
Theo khoảng cách của song phương càng lúc càng gần, các võ sĩ đã có thể thấy rõ hai hàm răng nanh sắc bén trong miệng Cự Lang (sói lớn). Mặc dù trước mặt đã bố trí mấy dãy hàng rào đơn giản, nhưng đối mặt với bầy sói hung hãn và cặp mắt tàn nhẫn lạnh như băng, tất cả mọi người ta không nhịn được âm thầm hít sâu vài hơi. Thế nhưng bọn họ đều là võ sĩ tinh nhuệ, không có một người nào lộ ra nửa điểm sợ hãi, tất cả đều yên lặng đứng tại chỗ chờ đợi địch nhân đến.
"Bọn họ phái có nhiêu đó người tới? Không có khác gì đi chịu chết mà?" Tái Nhân ngạc nhiên nhìn về phía Tây Cách Thụy Na, tính cả những con Cự Lang màu xanh đen kia cũng chỉ là vài trăm người mà thôi. Chỉ có nhiêu đó người lại dám phát động công kích chiến trận do mấy ngàn người tạo thành?
"Ta đã nói rồi, lần này chỉ là tấn công dò xét, huống chi bọn họ cũng không có yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích như ngươi nghĩ." Tây Cách Thụy Na thản nhiên nói.
Lúc này các võ sĩ bộ tộc đã bước vào phạm vi đối phương công kích, nghênh đón bọn họ chính là đủ loại bí kỹ Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận, Băng Trùy ập tới phô thiên cái địa, toàn bộ bí kỹ đổ ầm ầm xuống đầu các võ sĩ.
Nhưng các võ sĩ bộ tộc không hề có ý tứ tránh né, bọn họ vẫn chạy thẳng về phía, Tái Nhân Hầu tước âm thầm cười lạnh. Chỉ một đợt công kích này đánh xuống, sợ rằng đám võ sĩ kia ít nhất cũng phải nằm xuống một phần ba, không thèm tránh né? Bọn họ cho rằng mình có nguyên lực chiến giáp hay sao?
Trong chốc lát, một chuyện khiến cho Tái Nhân không thể ngờ được xảy ra, những con Cự Lang màu xanh đen kia bỗng nhiên nhảy lên không trung dùng thân thể của mình ngăn chặn vô số công kích lao tới. Cho dù là Liệt Diễm Trảm hay Phong Nhận, chém vào người chúng nó chỉ lưu lại một vài vết xước nhợt nhạt, tác dụng duy nhất chính là lực đạo tồn tại trong bí kỹ. Thế nhưng đòn công kích cũng chỉ đánh cho đám Cự Lang lộn mấy vòng trên không trung, sau khi rơi xuống đất tinh thần chúng vẫn cực kỳ hưng phấn tiếp tục nhào tới.
Đây chính là uy lực của yêu thú biến dị? Trong lòng Tái Nhân khiếp sợ không thôi, bí kỹ bình thường không thể tạo thành thương tổn cho chúng nó, có lẽ trận chiến này sẽ đánh rất là gian khổ.
Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành đã sớm dự liệu được kết quả này, không ngừng vung tay phóng thích bí kỹ. Đám Cự Lang lại nhảy lên dùng thân thể ngăn chặn hàng loạt công kích dày đặc, lúc này khoảng cách của song phương đã không còn đủ một trăm thước.
"Tuyết Ny !" Tây Cách Thụy Na quát lên.
Tuyết Ny bước ra, còn có mấy gã võ sĩ đi theo sau nàng, bọn họ lần lượt thi triển bí kỹ phóng ra luồng khí lạnh trắng xoá nhanh chóng lan tràn tới trước, một mảnh lại nối một mảnh tạo thành cơn sóng lạnh lẽo ập tới.
Những con Cự Lang xanh đen ở giữa không trung vừa rơi xuống đã bị luồng khí lạnh bao phủ, nhất thời biến thành đống tượng băng cứng ngắc, các võ sĩ phía sau chúng nó lập tức bại lộ nguyên hình.
"Phổ Lợi Mỗ ~!" Tây Cách Thụy Na thấy được cơ hội lập tức hạ mệnh lệnh thứ hai.
Lại có mấy gã Cực Hạn võ sĩ vọt ra cùng lúc thi triển Chân Hồng Chi Vũ, hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa nhuộm bầu trời thành một mảnh đỏ bừng.
"Rầm rầm rầm ~!
Luồng hỏa diễm mãnh liệt từ trên cao đổ xuống, lực công kích của Chân Hồng Chi Vũ cường đại hơn bí kỹ bình thường rất nhiều. Những bức tượng băng trên mặt đất lập tức bị đánh nát bấy, đám Cự Lang mới vừa khôi phục tự do văng ra khắp nơi, tiếng gầm gừ không cam lòng và thanh âm rên rỉ sắp chết cùng lúc vang lên thảm thiết.
Các võ sĩ bộ tộc lúc này mới biểu hiện ra thực lực cường đại của mình, cho dù không có đám Cự Lang trợ giúp, tất cả bọn họ cũng là chiến sĩ thân kinh bách chiến. Mười mấy Địa hệ võ sĩ dẫn đầu bước ra trước giải phóng Bàn Thạch Thủ Hộ, vững vàng nghênh đón hỏa diễm bay múa đầy trời, những người khác thì lui về hậu phương không ngừng thả ra bí kỹ.
Sau đó lại có một bầy sói tới gần, đồng loại tử vong khơi dậy hung tính tiềm ẩn của bọn chúng, cả đám gào thét lao vào chiến trường y như vô số tia chớp màu xanh.
Mấy Thủy hệ Cực Hạn võ sĩ, bao gồm cả Tuyết Ny ở trong chiến trận lại đặt tay xuống đất, mấy luồng khí lạnh hội hợp chung một chỗ, mặt đất lập tức hiện ra một tầng băng thật dày. Uy lực Đông Khí Ba chồng chất lên nhau không phải đơn giản là một cộng một bằng hai, nhiệt độ cực nhanh chính là minh chứng cụ thể, không khí chung quanh bất chợt xuất hiện vô số bông tuyết bay ra bốn phía.
Địa hệ võ sĩ của đối phương tiếp tục vọt tới trước, ngay khi bọn hắn đến gần mặt băng thì đồng thời giơ chân lên đạp mạnh xuống đất. Kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất cứng rắn nhất thời xuất hiện vô số khe nứt y như mạng nhện, nhanh chóng lan tràn tới chỗ tầng băng.