"Phụ thân, ngài không thể khinh thường chuyện này !" Tác Phỉ Á vội vàng nói: "Mặc dù Cơ Tư chỉ là Nam tước nhưng gia tộc của hắn quá khổng lồ, lỡ may..."
"Nếu như là một trăm năm trước, ta dĩ nhiên không dám tranh đấu với bọn hắn." Đường Ân cười nói: "Bây giờ khác xưa rồi, bọn hắn đã quá già yếu nhưng vẫn không biết tiến thối. Những người khác còn không nói, ngay cả Tái Nhân Hầu tước cũng rất bất mãn đối với bọn hắn rồi, Tác Phỉ Á, chờ xem kịch vui đi."
Tan cuộc, ngoài thư phòng.
"Tiểu thư." Ai Văn tiến tới một bước, cười ha hả nghênh đón Tác Phỉ Á.
Vẻ mặt Địch Áo và Tác Phỉ Á trở nên khó hiểu, ở trong suy nghĩ của Địch Áo, hắn đã sớm cho ra bình luận về cha vợ rồi. Tính cách Đường Ân Nam tước nghiêng về âm nhu, tàn nhẫn, tính trước làm sau, hắn không thể nào nghĩ tới thậm chí Đường Ân lại có một mặt hào phóng như thế, hơn nữa những người sắp tới kia đến tột cùng là ai?
Đột nhiên bọn họ thấy Ai Văn đội trưởng vội vã đi tới bên này, Tác Phỉ Á tiến lên mấy bước thấp giọng hỏi: "Ai Văn đội trưởng, có việc gì thế?"
Thời gian trôi qua rất nhanh, gần cửa thành.
"Mau buông thiếu gia ra!"
"Ta…ta…" Ba Lý Khắc ấp úng không nói ra lời.
"Cửa thành là trọng địa, không phải là địa phương ngươi tùy tiện đi dạo, trở về đi thôi." Ba Lý Khắc nhìn lướt qua bốn phía, trong lòng có chỗ giật mình, nhóm võ sĩ tối nay chịu trách nhiệm trông chừng cửa thành hắn không nhận ra một người nào, cũng không biết từ nơi nào nhô ra một đống khuôn mặt mới. Nhưng hiện tại tên đã lắp vào cung không phát không được, hắn trầm giọng quát lên: "Mở cửa thành ra, ta có việc gấp phải lập tức ra khỏi thành."
"Ba Lý Khắc thiếu gia, xin lỗi, hôm nay ngài không được rời khỏi thành." Ai Văn từ trong góc tối đi ra quát lên: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì?" Hai gã võ sĩ phía sau Ba Lý Khắc đột nhiên rút trường kiếm ra, tiến về phía trước một bước, hai thanh trường kiếm gác trên cổ họng Ba Lý Khắc.
"Các ngươi định làm gì?"
"Đại nhân, lúc nãy Ba Lý Khắc thiếu gia bảo chúng ta mở cửa thành ra."
"Nam tước đại nhân đã ra lệnh, một Ba Lý Khắc còn sống có giá trị hơn một người chết." Ai Văn dĩ nhiên không cần phải giấu diếm chủ nhân tương lai làm gì.
"Là lệnh của phụ thân?" Ba Lý Khắc sợ hãi lùi lại một bước.
Địch Áo và Tác Phỉ Á cũng lấy làm kinh hãi, rõ ràng là Đường Ân Nam tước vẫn không yên lòng mới để cho Ai Văn tới trấn giữ nơi này, sau đó vẫn đích thân xuất hiện, tựa hồ cực kỳ lo lắng xuất hiện sơ sót nào đó không thể bù đắp.
"Mãnh Hổ đoàn? Đoàn đội mạo hiểm?" Tác Phỉ Á sửng sốt, nàng đã từng nghe nói tới cái tên này, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu, sau đó Tác Phỉ Á nói với Ai Văn: "Làm sao ngươi biết?"
"Bởi vì cha của ta cũng là một thành viên trong đó." Ai Văn trả lời.
Địch Áo thiếu chút nữa cười ra tiếng, vào mấy ngày trước, Tác Phỉ Á còn đang oán trách phụ thân quá mức thiên vị, biết rõ Ba Lý Khắc bất thành khí còn để cho hắn cầm giữ vệ đội Nam tước lĩnh tạo ra phiền toái cho mình. Nếu như Đường Ân Nam tước không khai báo rõ ràng chuyện này một lần, đoán chừng Tác Phỉ Á bây giờ còn đang tiếp tục oán trách than thở, làm gì mà xuất hiện tình cảm lo lắng cho phụ thân chứ.
"Lúc nãy Ba Lý Khắc bảo các ngươi làm gì?" Thanh âm Đường Ân Nam tước đột nhiên từ trên tường thành truyền xuống.
"Thiếu gia bảo chúng ta mở cửa thành ra!" Một gã võ sĩ tiến lên hồi đáp.
"Biết ngươi sai ở điểm nào không?" Đường Ân Nam tước chậm rãi nói.
"Phụ…" Hai chân Ba Lý Khắc mềm nhũn, ngã quỵ bên đường khóc không thành tiếng.
"Phụ thân, ý ngài là …" Lúc này Ba Lý Khắc đã run rẩy toàn thân.
"Là con chó Cơ Tư kia, ta không nên len lén lui tới với hắn." Cuối cùng Ba Lý Khắc vẫn trả lời được một câu.
"Đứng lên đi, nam tử hán đại trượng phu cho dù chết cũng phải dựng thẳng cái lưng của mình lên." Giọng nói Đường Ân Nam tước dần dần hòa hoãn lại: "Khóc lóc sướt mướt như đàn bà còn ra thể thống gì chứ."
"Tiểu thư, ngài còn không biết sao?" Ai Văn nhẹ giọng nói: "Trước kia Nam tước đại nhân chính là Phó đoàn trưởng Mãnh Hổ đoàn."
…
Mặc dù biết tối nay chắc chắn sẽ phát sinh một trận chiến đẫm máu, nhưng đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á cũng không khỏi lâm vào cảm giác trầm trọng.
"Ngươi tuổi còn nhỏ nên ta cũng không muốn trách móc nặng nề ngươi. Lần này ngươi là do ngươi bị Âu Cách Đăng chung mê hoặc." Đường Ân Nam tước nhàn nhạt nói: "Nhưng ngươi quá ngu, thật sự làm cho ta cực kỳ thất vọng. Ngươi trước giờ vẫn không rõ tại sao ta luôn nghiêm khắc với ngươi, nhưng lại yêu thương Tác Phỉ Á, đúng không?"
"Ngu xuẩn." Đường Ân Nam tước quát to một tiếng, dọa Ba Lý Khắc sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
"Ta nghiêm khắc với ngươi là bởi vì trong tương lai ngươi sẽ trở thành chủ nhân Nam tước lĩnh, nếu như ngươi thủy chung không ra tích sự gì, ta làm sao dám giao Nam tước lĩnh cho ngươi? Về phần Tác Phỉ Á, nàng sớm muộn gì cũng có ngày lập gia đình, chỉ có thể theo bên cạnh ta mấy năm, ta bây giờ thương yêu nàng hơn một chút có cái gì không đúng?"
"Vâng, ta hiểu rồi." Ánh mắt Ba Lý Khắc rơi vào người Tác Phỉ Á, buồn bực đáp một tiếng, thế nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói:
"Tác Phỉ Á, một hồi địch nhân đánh tới, ngươi phải bảo vệ tốt chính mình." Tác Phỉ Á lập tức nổi lên một lớp da gà, vẫn phải trả lời: "Yên tâm, ta tự lo được."
"Được rồi, ngươi trở về phòng suy nghĩ lại cho kỹ đi, nơi đây không còn việc của ngươi!" Đường Ân lạnh nhạt nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn bóng lưng Ba Lý Khắc biến mất tại trong bóng đêm, Đường Ân Nam tước lắc đầu, sau đó quát với đám binh lính trên tường thành: "Vật ta cần đâu rồi, còn chưa có chuẩn bị xong hả?"
Đường Ân Nam tước đảo ánh mắt qua, nói: "Còn các ngươi nữa, đi theo Ba Lý Khắc luôn, nhớ kỹ, bất kỳ ai dám bước ra khỏi cửa phòng, ta sẽ lập tức lấy mạng. Ba Lý Khắc, ngươi cũng không phải ngoại lệ, không nên làm cho ta thất vọng nữa, hiểu không?"
"Vâng, phụ thân." Ba Lý Khắc xoay người lại đáp một tiếng, rồi lại lảo đảo chạy đi, thế nhưng chạy được mấy bước hắn lại kêu lên: "Phụ thân, hình như cái tên Cơ Tư kia gọi thêm viện binh ở trong gia tộc."
"Chuyện ngươi biết, ta đây còn có thể không biết?" Đường Ân Nam tước cười cười, giọng nói ôn hòa hơn một chút, sau đó cố ý làm ra bộ mặt nghiêm nghị nói: "Nhanh lên đi, hai người các ngươi, đi theo bảo vệ Ba Lý Khắc."
"Vâng." Hai gã võ sĩ sau lưng đáp một tiếng, thu hồi trường kiếm vào cất bước rời đi.
Buổi tối, trên sân thượng phủ Nam tước.
Đường Ân đang đứng trên đó hóng gió, vẻ mặt lạnh nhạt hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Vút !" Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện lao thẳng về phía hắn.
Đường Ân Nam tước vô cùng bình thản đưa tay ra nắm lấy bóng đen kia, nhìn kỹ lại thì ra là một thùng gỗ nhỏ.
"Xẹt !" Chỉ một động tác dứt khoát, cái nắp thùng gỗ đã bị hắn cứng rắn chém mất một góc, sau đó hắn giơ thùng gỗ lên, ngửa đầu rót từng ngụm từng ngụm vào trong miệng mình, mùi rượu thơm nồng lan ra tràn ngập không gian.
Đường Ân Nam tước uống một lần mười mấy hớp mới ném thùng gỗ xuống đất, vừa đưa tay lau miệng vừa cởi trường bào xuống lộ ra thân thể cường tráng.
"Phụ thân?" Tác Phỉ Á đứng ở xa xa sửng sốt ngây người, vốn còn định đi tới đoạt lấy thùng gỗ, nàng từng thấy qua người ta uống rượu, nhưng chưa từng thấy người nào trực tiếp đổ rượu vào trong miệng như vậy, chẳng phải là điên rồi sao?
"Ha hả, Đường Ân, ngươi cái tên này tửu lượng vẫn còn rất tốt nhỉ!" Trên tường thành đột nhiên truyền đến một thanh âm khàn khàn.
"Có ít người, có một số việc, cả đời không thể nào thay đổi." Đường Ân Nam tước cười to nói: "Đám lão già các ngươi còn có thể đánh nhau hay không?"
"Không đánh nhau ta chạy đến cái địa phương quỷ quái của ngươi làm gì?" Thanh âm kia liền trả lời.
"Đánh nhau, không biết, liều mạng, có thể." Một thanh âm khác nhả ra từng câu từng chữ rất chậm chạp.
Ngoài tường thành Nam tước phủ hơn mười dặm, mấy ngàn người đang lẳng lặng đứng tại chỗ, tất cả ngựa đều bị bị miệng, ngay cả vó ngựa cũng dùng vải bông bao lại.
Một bóng đen từ đàng xa nhanh chóng chạy tới, vui mừng nói: "Đại nhân, cửa thành thật sự mở ra."
"Ài, xem ra đứa cháu của ta cũng có một chút tác dụng." Cơ Tư cười nói, ngay sau đó tung mình nhảy lên lưng ngựa, cao giọng quát: "Lên đường."
Theo sau mệnh lệnh Cơ Tư, mấy ngàn người ngựa chỉnh tề di động xuyên qua màn đêm, một dòng nước lũ đen kiệt từ từ ập tới Nam tước phủ.
Khoảng cách mười dặm đối với chiến mã bôn ba tốc độ cao thật sự là quá ngắn, thời gian trôi qua không bao lâu, đội ngũ đã vọt tới trước cửa thành. Cơ Tư đứng giữa đội ngũ nhìn tới, cửa thành quả nhiên là mở rộng thì không khỏi mừng rỡ trong lòng, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc có cơ hội báo thù rửa hận.
Nhưng khi quân đội tiên phong tràn vào, trong lòng Cơ Tư bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nghĩ không ra tại sao lại như vậy, khi Cơ Tư còn đang suy tư, cơ hồ đã có một nửa số kỵ sĩ trào vào trong thành.
Nam tước phủ trong màn đêm vô cùng yên lặng, tựa như một tòa thành chết vậy, chỉ có tiếng vó ngựa quấn vải bông phát ra thanh âm nhẹ nhàng. Cơ Tư vọt vào trong thành đưa mắt nhìn quanh, ngay cả một bóng người cũng không thấy, cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.
"Dừng lại, mau rút lui." Cơ Tư đột nhiên hét lớn, tòa thành này yên lặng quá quái dị, cho dù Đường Ân không hề có phòng bị cũng phải có một vài đội ngũ tuần tra mới đúng, nhất định là có chỗ cổ quái.