Trăng tròn từ trên đầu bay vụt qua, Địch Áo không ngừng hấp thu nguyên lực từ luồng ánh sáng bên ngoài vào trong Căn Luân, màu sắc cũng đột ngột biến thành đen nhánh. Địch Áo có một cảm giác rất cổ quái, mặc dù Căn Luân càng ngày càng nhỏ nhưng không gian bên trong Căn Luân lại càng ngày càng lớn, càng vững chắc hơn, thậm chí khá giống với quá trình tạo thành một thế giới.
Một không gian nhỏ và một thế giới vốn mâu thuẫn lẫn nhau, thế nhưng lại nhập vào thành một ở trong Căn Luân.
Qua thêm chốc lát Địch Áo đã không có cách nào nắm giữ được vị trí Căn Luân nữa, nhưng rõ ràng là hắn cảm giác được Căn Luân không có biến mất, nó vẫn đang xoay tròn tại vị trí cũ.
Cách Địch Áo hơn mười thước, một cơn lốc nhỏ đầy tro bụi và cát sỏi chậm rãi bay về phía Địch Áo. Khuôn mặt Ngõa Tây Lý đã chết lặng rồi, kể từ khi thiên tai phủ xuống trên đại lục một đời lại một đời cường giả xuất hiện, nhưng hắn chưa bao giờ nghe thấy có người nào gia tăng lực lượng đáng sợ như thế này.
So sánh với tám cấp trước đó thì cấp chín hao tốn thời gian dài hơn một chút, bên trong cơ thể Địch Áo thời gian trôi rất nhanh. Nhưng Ngõa Tây Lý đứng ở ngoài lại hoàn toàn khác hẳn, mặt trời lên rồi lặn, sao hiện lên rồi lại mất, lại một ngày rưỡi nữa trôi qua. Thế giới trong Căn Luân đột nhiên nổ tung vô cùng hung mãnh, luồng nguyên lực như thực chất dọc theo huyệt mạch Ngõa Tây Lý hướng dẫn từ từ dâng lên. Tiếp theo, một quả cầu màu đỏ nhạt xuất hiện ở phía trên Căn Luân, còn Căn Luân biến thành trong suốt.
Nguyên Lực Luân thứ hai, Địch Áo thành công đột phá Chân Tri Luân. Địch Áo cảm giác thân thể của mình trở nên nhẹ nhàng như lông vũ, tựa hồ có thể theo làn gió bay thẳng lên trời cao vậy. Mặc dù màu sắc Chân Tri Luân rất mờ nhưng hắn nhận ra lực lượng của nó cường đại hơn rất nhiều. Thỏa mãn, vui sướng...vân...vân, tâm tình thống khoái đến cực độ khiến cho hắn có một loại vọng động muốn ngửa mặt lên trời thét to. Dĩ nhiên, tất cả những điều này chỉ là tàn ảnh lướt qua nội tâm nên không thể ảnh hưởng gì đến hắn.
Căn Luân và Chân Tri Luân xoay tròn với tốc độ bằng nhau, mỗi khi xoay tròn một vòng lực lượng của hắn lại tăng thêm một phần, cảm giác này rất rõ ràng.
Vào lúc này Địch Áo rốt cuộc có cảm giác mệt mỏi, hắn điều chỉnh hô hấp chậm lại, lát sau mới từ từ mở hai mắt ra.
Ngõa Tây Lý ngơ ngác nhìn qua chỗ Địch Áo, hắn đang đợi, chờ đợi bản thân Địch Áo phát biểu một chút cảm tưởng về khoảng thời gian mấy ngày thăng cấp thành Thiên Phú võ sĩ như kỳ tích kia, tốt nhất là giải thích cho hắn rõ ràng một chút.
"Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta đói bụng." Địch Áo nhẹ giọng nói.
Đói bụng? Đây tính là cảm tưởng gì chứ? Ngõa Tây Lý vừa tức vừa buồn cười, đôi môi hắn ngập ngừng mấy lần, cuối cùng vẫn nặn ra một câu: "Ngươi dĩ nhiên là đói, biết đã qua mấy ngày rồi không?"
Địch Áo ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời có chút ảm đạm, dựa theo kinh nghiệm trước kia hắn giữ vững trạng thái tập trung có thể duy trì một ngày một đêm, sau đó mới bắt đầu cảm thấy mỏi mệt.
"Không nghĩ tới đã qua cả ngày rồi." Địch Áo hơi ngượng ngùng nói. Ngõa Tây Lý và hắn mới vừa quen biết, chẳng những truyền thụ cho hắn một vài thường thức trọng yếu, lại còn phụng bồi hắn đứng chờ cả ngày trời. Đúng là quá phiền lòng lão nhân gia rồi, phần nhân tình này hắn sẽ nhớ kỹ, trong tương lai nhất định sẽ tìm cách báo đáp.
"Đã qua ba ngày..." Ngõa Tây Lý lắc đầu vô lực nói.
"Ba ngày?" Địch Áo sửng sốt trợn to hai mắt, hắn nhìn chung quanh một vòng, vừa định dời bước thì cảm nhận dưới chân truyền đến lực cản, cúi đầu nhìn xuống mới thấy hai chân bị cắm sâu xuống mặt đất hơn một nửa.
"Ngoại trừ ta ra, còn có người nào khác dạy ngươi?" Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Hắn là ai?"
Ánh sáng trong mắt Địch Áo từ từ giảm đi, khẽ cúi đầu, hắn không muốn trả lời vấn đề này.
"Chúng ta phải trở về rồi." Ngõa Tây Lý thở dài, nếu Địch Áo không muốn nói thì coi như xong, hắn sẽ không miễn cưỡng làm gì.
Hai người một trước một sau đi về phía xe ngựa ở xa xa, khi còn cách xe ngựa không đủ trăm mét, La Y núp ở trong xe nhìn thấy thân ảnh hai người liền nhảy xuống, vội vàng chạy tới chỗ Địch Áo.
"Thiếu gia, tiểu thư tới." La Y lớn tiếng kêu lên.
"Tiểu thư? Tác Phỉ Á tiểu thư?" Địch Áo khẽ nhíu lông mày.
"Vâng." La Y nói: "Thiếu gia, chúng ta mau trở về thôi, đừng để cho Tác Phỉ Á tiểu thư chờ đợi sốt ruột."
"Nàng đến đây lúc nào?" Địch Áo hỏi.
"Khoảng hai giờ rồi." La Y nói.
"Ngươi thấy nàng chưa?"
"Không có, là Bích Cơ tiểu thư nói cho ta biết nàng tới tìm ngài." La Y giải thích.
"Tác Phỉ Á đến cuối tháng trở về mới đúng." Địch Áo trầm ngâm tự nhủ: "Lần này tại sao đột nhiên về sớm nhỉ?"
"Ta cũng không biết, thế nhưng..." La Y muốn nói lại thôi.
"Thế nhưng cái gì?"
"Nghe Bích Cơ tiểu thư nói, sắc mặt Tác Phỉ Á tiểu thư không tốt, hình như đang tức giận ai đó thì phải."
"Nàng cũng biết nổi giận?" Thần sắc Địch Áo khá là quái dị: "Hiếm thấy nha... Cho tới bây giờ ta còn chưa có thấy được vẻ mặt tức giận của nàng đó, đi, chúng ta trở về."
Chờ Địch Áo và Ngõa Tây Lý tiến vào buồng xe, La Y lập tức vung roi thúc ngựa chạy về trang viên. Địch Áo phát hiện La Y hơi khác so với trước kia, La Y không chỉ cung kính với hắn, ngay cả Ngõa Tây Lý cũng được đối xử cung kính như thế. Trong ba ngày hắn dốc lòng tu luyện tựa hồ đã phát sinh quá chuyện gì thì phải?
"Địch Áo, hình như ngươi không ưa cô bé Tác Phỉ Á kia?" Bên trong buồng xe, Ngõa Tây Lý thấp giọng nói.
"Không thích, nhưng cũng không ghét." Địch Áo cười cười.
"Tại sao?" Ngõa Tây Lý hỏi: "Nghe La Y nói, Tác Phỉ Á vẫn đối xử với ngươi vô cùng tốt."
"Nàng rất tốt với ta là vì áy náy trong lòng." Địch Áo chậm rãi nói: "Nhưng đối với ta, cuộc sống hiện tại đã dùng tính mạng những người trong nhà đổi lấy, mỗi một lần gặp nàng, ta sẽ nhớ lại... Ha hả, cảm giác như vậy làm cho ta không thoải mái."
"Tính tự ái của ngươi hình như hơi cao." Ngõa Tây Lý cười nói.
"Đây không phải là vấn đề tự ái." Địch Áo trầm mặc chốc lát mới nói: "Sau khi cha mẹ qua đời, toàn bộ cuộc sống của ta đều phải dựa vào bọn họ chiếu cố, ta mới có khả năng sống tới ngày nay. Bọn họ không vì thấy ta còn nhỏ mà chiếm đoạt tài sản trong trang viên. Tất cả đều hầu hạ, làm việc giống như lúc cha mẹ ta còn sống, lại còn xem ta như chủ nhân của bọn họ, ha hả... Ngươi hẳn là hiểu, ta đã không còn thân thích, cũng không có chỗ dựa gì hết, bọn họ hoàn toàn có thể chiếm trang viên làm thành tài sản riêng. Cho nên bọn họ chính là thân nhân trong lòng ta."
"Đúng rồi, Tác Phỉ Á lớn hơn ngươi mấy tuổi?" Ngõa Tây Lý nhẹ giọng hỏi.
"Nàng và ta bằng tuổi nhau." Địch Áo nghiêng đầu nói, khóe mắt của hắn lòe lòe tỏa sáng.
"Ban đầu các ngươi bị tập kích bao nhiêu tuổi?"
"Chúng ta chỉ có tám tuổi."
"Vậy thì không có biện pháp rồi, một đứa con nít tám tuổi căn bản không thể nào biết được nguy hiểm đến từ đâu." Ngõa Tây Lý trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Thế nhưng cha mẹ nàng hẳn là phát hiện chứ?"
Địch Áo không nói, hắn không quan tâm vấn đề này.
"Ta nhìn ra được, ngươi là người rất trọng tình cảm." Ngõa Tây Lý cười, hắn thấy được ánh sáng trong mắt Địch Áo: "Vậy thì ngươi nhất định phải báo thù cho lão quản gia?"
"Dĩ nhiên." Địch Áo trả lời nhanh chóng, giọng nói cũng rất kiên định.
"Có thời gian thì nên di chuyển xung quanh vùng phụ cận Nam tước lĩnh." Ngõa Tây Lý nói: "Nếu quả thật là chuyện tình trong gia tộc Tác Phỉ Á, kẻ chủ mưu không thể nào xuất động hộ vệ của mình, mà sẽ cầu viện những quý tộc quan hệ mật thiết, hoặc là đến Đôi Tháp trấn thuê mấy nhóm dong binh, chỉ cần ngươi bỏ chút công sức chắc chắn sẽ điều tra ra một ít đầu mối."
"Ta hiểu."
"Còn nữa, sau này gặp phải chuyện gì cũng phải dùng đầu óc nhiều hơn." Ngõa Tây Lý dùng đầu ngón tay gõ gõ lên trán, nói: "Những thứ ngươi tận mắt thấy chưa chắc đã là sự thật."
"Cảm ơn ngài." Địch Áo khẽ khom người đáp.
Ngõa Tây Lý cười cười thỏa mãn, hắn nhận ra được Địch Áo thật sự trân trọng lời khuyên của mình, đây là cảm tạ phát ra từ nội tâm. Mặc dù Địch Áo thiên phú trác tuyệt, lại có kỹ xảo công kích thần bí, nhưng đây không phải là nguyên nhân hắn lưu lại chỉ dạy Địch Áo. Điểm tối trọng yếu là thời gian của hắn không còn nhiều lắm, cho dù kẻ thù không tìm được hắn thì hắn cũng không sống được mấy năm nữa. Một khi nguyên lực biến mất, hắn sẽ lập tức hóa thành một đống bụi đất mờ mịt, trong những năm tháng cuối cùng này, hắn chỉ hy vọng có thể tìm một vài việc làm ý nghĩa, vì thế hắn không có yêu cầu hồi báo xa vời gì hết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Xe ngựa mới vừa dừng lại ngoài cổng trang viên, cửa buồng xe đã bị người ta kéo ra, Địch Áo ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Bích Cơ đang lo lắng đứng đó.
"Địch Áo thiếu gia, tiểu thư đã đợi ngài rất lâu rồi." Bích Cơ cúi đầu nhẹ nhàng nói, từ chuyện tình đêm hôm đó xảy ra nàng đã không dám nhìn thẳng vào Địch Áo nữa: "Ngài mau theo ta đi vào trong."
Địch Áo gật đầu, ngoắc ngoắc tay ý bảo Bích Cơ lên xe, Bích Cơ do dự một chút mới rón rén chui vào buồng xe, lui vào ngồi ở trong góc, lúc này cổng trang viên đã được mấy hộ vệ đẩy ra, La Y vung roi thúc ngựa đi thẳng vào khu trung tâm trang viên.
Bích Cơ nhíu chặt hai hàng lông mày tựa hồ có tâm sự gì đó, đôi môi ngập ngừng mãi vẫn không nói nên lời, cho đến khi xe ngựa lái vào tòa tiểu lâu của Tác Phỉ Á, nàng vẫn ngồi im một chỗ.
Trang viên náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, Tác Phỉ Á tiểu thư và nhóm tùy tùng, hộ vệ trở lại đây có hơn ba trăm người. Bên trong tiểu lâu đứng đầy võ sĩ thần sắc nghiêm túc, trong đó có mấy gã đeo huy chương Quang Mang võ sĩ, rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm hộ vệ.
Địch Áo chậm rãi đi vào tiểu lâu, hắn quen thuộc Tác Phỉ Á đến mức không thể quen hơn được nữ. Thậm chí lúc nhỏ bọn họ còn nằm chung giường chung gối mấy năm, chỉ là, nhưng quen thuộc không có nghĩa là hiểu rõ, có lẽ là do đau đớn thân nhân chết đi, có lẽ là lòng mang oán hận nên tâm Địch Áo vẫn luôn khóa chặt lại. Sinh sống với nhau mười mấy năm thế nhưng không có ai phát hiện được bộ mặt thật sự của Địch Áo, đây là căn cứ rõ ràng nhất.
Tác Phỉ Á căn bản không hiểu gì về bản thân Địch Áo, dĩ nhiên hắn cũng không có cách nào hiểu rõ Tác Phỉ Á. Ở trước mặt hắn, Tác Phỉ Á chỉ là một thiếu nữ thông minh, hoạt bát, có lẽ rời khỏi trang viên Tác Phỉ Á sẽ biến thành một người khác, nhưng ở đây nàng luôn luôn biểu hiện rất bình thản. Thân là người thừa kế thuận vị thứ năm, Tác Phỉ Á nắm giữ toàn bộ quyền lực tài chính bên trong Nam tước lĩnh, đây không phải là thành tựu bình thường mà nữ nhân có thể đạt tới.