Thần Đế Trọng Sinh

Chương 25: Có lẽ đó sẽ là cơ hội của cháu!

Lông mày Diệp Trần nhíu lại, vẻ mặt tự tin nói:

"Vậy thì chưa chắc! Trên đời này, chuyện tôi làm không được, thực sự là không nhiều lắm!"

"Phốc phốc ~ "

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, nhịn không được che miệng cười khúc khích, càm thêm xinh đẹp động lòng người, nói:

"Diệp Trần a Diệp Trần, uổng công tôi còn cho rằng anh là người thành thật, không nghĩ tới anh cũng chém gió trâu đến thế, vậy mà không xấu hổ một chút nào! Hèn chi bầu trời tối như vậy, hóa ra là do anh thổi mây đen bay tới! Ha ha ha!"

Đường Thanh Nhã cười đến run rẩy cả người.

Diệp Trần thấy Đường Thanh Nhã cười thành cái dạng này, không còn gì để nói,

"Tôi chỉ nói thật mà thôi, cô không cần cười lớn đến như vậy chứ?"

Đường Thanh Nhã nhìn sang dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của Diệp Trần, ngay tức khác càng cười to hơn, cười thở không ra hơi, một tay vịn vào người Diệp Trần, cả người lung lay như sắp ngã.

Diệp Trần thấy vậy, theo bản năng đưa tay nắm bờ vai của Đường Thanh Nhã, sợ cô ta người đến ngất đi.

Đúng lúc này,

"Két ~ "

Theo một tiếng phanh gấp của ô tô dừng lại, một chiếc xe Hummer màu đen dừng lại ở bên cạnh đường cái cách chỗ đứng của hai người không xa.

Ngay sau đó, cửa xe gần như là được đá văng ra, sau đó từ trong xe có một nam thanh niên dáng người khôi ngô nhẩy ra, lao nhanh thẳng tới chỗ hai người,

"Thằng nhóc kia! Thả em gái của tao ra!"

Nam thanh niên khôi ngô kia đi hai ba bước đã lao tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp đánh ra một quyền hướng tới mặt Diệp Trần!

Một quyền mang theo tiếng gió rung động!

Hiển nhiên võ công của đối phương không kém!

Một quyền này nếu như mà đánh vào trên cơ thể của người bình thường, mũi bị đánh gãy còn là nhẹ, không khéo còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Vẻ mặt Diệp Trần không thể không phát lạnh, thuận tay chụp một cái, đã bắt được cổ tay của nam thanh niên khôi ngô kia, sau đó dùng lực giơ lên nhẹ nhàng quay vòng qua đầu thanh niên 180 độ, sau đó lấy mũi chân đá vào đằng sau đầu gối thanh niên kia một cái, thanh niên kia ngay tức khắc quỳ một chân trên đất, cũng không có cách nhào nhúc nhích.

"Không được vô lễ!"

Một tiếng nói không được vô lễ vang lên, ở trong Hummer lại đi ra một ông già.

Ồ!

Tốc độ của ông già này còn nhanh hơn, ra chiêu cũng mạnh hơn, trong nháy mắt đã lao tới trước người Diệp Trần, nắm lấy cổ tay của hắn, hiển nhiên là muốn cứu thanh niên khôi ngô này từ trong tay của Diệp Trần ra.

"Hừ!"

Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, đồng thời cánh tay đột nhiên rung một cái,

Đạp! Đạp! Đạp! Đạp!

"Ồ!"

Trong miệng ông già kia phát ra tiếng kêu sợ hãi, đồng thời cả người như gặp phải sét đánh, thậm chí còn phải lùi lại bốn năm bước, hơn nữa khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, dường như lúc nào cũng muốn phun một ngụm máu ra!

"Hóa ra là tông sư ở trước mặt! Mạnh mỗ thất lễ!"

Ông già này cũng có phản ứng cực nhanh, sau khi bị Diệp Trần đẩy lui, lập tức đánh giá thanh niên mặc đồng phục học sinh ở trước mắt này, lại là tông sư Hóa Kình, trong lòng vừa sợ lại ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không còn dám hành động thiếu suy nghĩ,

"Các hạ đến cùng là người phương nào? Vì sao muốn cưỡng ép công tử và tiểu thư nhà ta?"

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Thanh Nhã ở bên cạnh cũng kịp phản ứng lại,

"Anh, ông Mạnh! Các người đây là đang làm cái gì? Diệp Trần, đây là anh ta, anh nhanh thả hắn!"

Hóa ra, thanh niên khôi ngô kia, lại là anh trai của Đường Thanh Nhã tên là Đường Thanh Sơn!

Trước đó Đường Thanh Nhã gọi điện cho anh trai của cô xin giúp đỡ, nói mình ở nhà hàng Diễm Dương gặp phiền phức, thế là Đường Thanh Sơn dẫn cao thủ trong nhà, hỏa tốc chạy tới.

Vừa đến nhà hàng Diễm Dương, Đường Thanh Sơn ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần ôm Đường Thanh Nhã, theo bản năng coi Diệp Trần chính là phiền phức mà Đường Thanh nhã nói, vì vậy không hề suy nghĩ, trực tiếp lao tới.

Diệp Trần hiểu rõ tình huống, buông tay thả Đường Thanh Sơn ra, thản nhiên nói:

"Sau này làm việc đứng xúc động như vậy, lần này may mắn gặp phải người là tôi, bằng không anh cũng không có may mắn như thế!"

Đường Thanh Sơn bị một thiếu niên so với mình nhỏ hơn rất nhiều, bị một trận ông cụ non răn dạy, lập tức tức đến nổ phổi,

"Cái thằng này mày..."

Còn chưa đợi Đường Thanh Sơn mắng ra hết, ông già ở sau lưng hắn, nhanh chóng bịt miệng hắn lại, nhẹ giọng nói:

"Thanh Sơn, không được xung động! Người này chắc là tông sư Hóa Kình!"

"Cái gì!"

Đường Thanh Sơn nghe được lời này của ông già, hai mắt lập tức trợn ngược lên thật lớn, nhìn Diệp Trần với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhát thời cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Diệp Trần thấy ông già kia đã nhân ra thực lực của mình, biết nếu tiếp tục ở đây, sẽ lại có một trận phiền phức, thế là hướng về phái Đường Thanh Nhã mỉm cười nói,

"Người nhà của cô đã tới, vậy ta cũng nên về rồi! Nhớ kỹ, sau này cô có phiền phức gì, cứ tới tìm ta!"

Nói xong một câu này, Diệp Trần quay người đi,

"Đợi..."

Đường Thanh Nhã vừa muốn mở miệng, lại phát hiện mình thấy hoa mắt, sau khoảnh khắc Diệp Trần đã đi tới hơn mười mét.

Thực ra thì, từ lúc Đường Thanh Sơn xuống xe, ra tay với Diệp Trần, được Diệp Trần sử dụng một chiêu chế phục, đến lúc ông già kia ra tay lại bị đánh lui trở lại, chẳng qua chỉ là trong một cái chớp mắt.

Đợi đến lúc sau khi Đường Thanh Nhã hoàn toàn kịp phản ứng, đôi mắt đẹp sáng như sao kia không thể không gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng đi càng xa trong màn đêm kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác khác lạ rất lớn,

"Đây là Diệp Trần mà ta biết sao?"

...

Xe Hummer trên đường trở về Đường gia,

"Ông Mạnh, anh, cháu phải nói bao nhiêu lần nữa thì các người mới tin tưởng? Anh ta thật sự là một người bạn học trong lớp chúng ta mà thôi, các người không thấy anh ấy còn mặc quần áo đồng phục học sinh sao?"

Đường Thanh Sơn trợn lớn hai mắt,

"17 tuổi tông sư Hóa Kình! Hơn nữa gia cảnh bình thường, không có bất kỳ bối cảnh gì, điều này sao có thể? Ông Mạnh, không phải ngài nhìn lầm chứ?"

Ông già kia được gọi là "Ông Mạnh", cau mày suy nghĩ một lát, mới buồn bã nói:

"Người này quả thật có chút cổ quái, hơn nữa khi hắn phát ra khí kình bá đạo vô cùng, cùng với võ gỉa Nội Kình khác rất khác nhau..."

"Nhưng, lấy thực lực của lão phu, coi như là cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đỉnh phong, cũng tuyệt đối không có khả năng trong một chiêu có thế ép ta lui lại, hơn nữa còn tùy ý như vậy, người này coi như không phải tông sư Hóa Kình, chỉ sợ cũng có thực lực của tông sư Hóa Kình!"

"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tông sư Hóa Kình trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh, vì sao trước đó ta chưa từng nghe nói?"

Ông già nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra.

Đường Thanh Sơn hai mắt trợn lên, xoay người, nhìn về phía Đường Thanh Nhã ở bên cạnh nói:

"Tiểu Nhã, anh thấy em và cậu bé kia có quan hệ không tệ nha! Hay là cuối tuần này, em hẹn cậu ấy về tới trong nhà một chuyến, cũng làm cho anh của em giúp em nhìn một chút, được không?"

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên,

"Anh, anh nói cái gì đó! Em và hắn chỉ có quan hệ bạn học bình thường thôi..."

Đường Thanh Sơn cười ha ha một tiếng,

"Anh chỉ là bảo em hẹn cậu ấy vào trong nhà mình làm khách, cũng không nói ngươi và hắn có quan hệ gì khác a! Em gái tốt của ta, đây không phải là giống như có ý chưa đánh đã khai hay sao?"

Gương mặt Đường Thanh Nhã càng đỏ hơn, trực tiếp xoày đầu qua bên khác,

"Hừ! Không thèm để ý tới anh!"

Ông Manh kia ở một bên, đột nhiên chen lời nói:

"Thanh Nhã, ông nhớ được cháu và công tử của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, hình như có mang theo hôn ước a?"

Ông Mạnh kia vừa nói ra lời này, cả hai người Đường Thanh Nhã và Đường Than Sơn đều biến sắc, nhất là Đường Thanh Nhã, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên câu nói này đã chạm vào nỗi đau của nàng,

"Bất quá đó là mong muốn đơn phương của cha ta và bọn họ, ta không muốn gả cho Mạc Trường Vân, cái loại công tử chỉ biết ăn chơi kia!"

Ông Mạnh kia lại thở dài một hơi, nói:

"Mặc dù Đường gia chúng ta là đệ nhất gia tộc ở Vân Châu, nhưng trong những năm gần đây, đang trong tình trạng xuống dốc, toàn bộ là nhờ vào uy vọng của ông nội các cháu tới chống đỡ mà thôi, bây giờ ông nội các cháu bệnh nặng, nếu như thực sự có chuyện bất trắc gì xảy ra, Đường gia chỉ sợ sẽ bị Tào gia và Lâm gia bọn họ hoàn toàn bỏ qua, đây chính là nguyên nhân mà vì sao cha của cháu cứ buộc phải thông gia với Mạc gia ở thành phố Thiên Hải..."

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, trong hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói:

"Chẳng lẽ ông Mạnh cũng cảm thấy, cháu cần phải vì lợi ích của gia tộc, hy sinh sinh hạnh phúc cả đời của mình sao?"

Không nghĩ tới, Ông Mạnh kia lại khoát tay áo nói:

"Không! Ý tứ của ông đó là, nếu như cháu thật không đồng ý vụ hôn nhân này, Diệp Trần kia, có lẽ đó sẽ là cơ hội của cháu!"