Dưới đáy nước sâu tối tăm. Có người đang dãy dụa. "Bàn taylạnh ngắt của cô ta mềm và trơn như con rắn biển, nắm chặt lấy gót chânmình. Một ánh sáng yếu ớt lướt qua, chiếu vào mắt mình. Mình bơi theohướng ánh sáng đó. Cuối cùng tôi thò tay được ra khỏi mặt nước.Không..."
Mã Đạt mở mắt.
Anh nằm một mình trên chiếc giường của người phụ nữ xa lạ. Hoảng hốtnhìn xung quanh. Không có nước lạnh, cũng không có sự tối tăm khiếnngười ta nghẹt thở. Chút ánh sáng đầu ngày từ ngoài cửa sổ chiếu vàokhiến cho căn phòng ngột ngạt có thêm chút sinh khí.
Lúc nãy ai đã nói vậy nhỉ? Mã Đạt thấy đầu mình nặng chịch. Anh còn cảm thấy hơi buồn nôn.
"Cô là ai?"
Giọng Mã Đạt vang lên trong căn phòng. Mồ hôi chảy dọc theo trán. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng lau. Cảm giác đó giống như đúng là anh vừa mới từ dưới nước đi ra.
Đồng hồ vẫn đeo trên tay anh. Lúc này là 5h30' sáng. Anh ngồi dậy một cách khó khăn. Anh không quen với việc ngủ trên giường của người khácđến lúc mặt trời lên cao. Mã Đạt ngồi dịch ra phía cửa sổ, nhìn ra phíangoài. Bầu trời vẫn còn u tối. Mặt trời mới chỉ hơi hé rạng phía chântrời. Mặt trăng vẫn còn đang ở nền trời trắng. Anh mở cửa sổ, tham lamhít một hơi không khí ngày mới thật sâu.
Căn phòng nho nhỏ như có một ma lực. Hình như bóng dáng người phụ nữđó vẫn quanh quẩn đâu đây, khiến Mã Đạt không thể không chìm vào giấcngủ. Anh lắc mạnh đầu cố gắng nhớ lại một điều gì đó. Trong trí nhớ củaanh hình như có lưu lại một điều gì đó, cô ta đã quay trở về.
Mã Đạt không dám khẳng định nhưng khuôn mặt đó của cô lại hiên lênrất rõ ràng. Chính là cô ấy, sau khi Mã Đạt ngủ, cô ấy đã về qua đây.Mọi việc như một giấc mơ, vừa ảo, vừa thật, khó mà phân biệt được. Mặcdù anh chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng các giác quan của anh lại nói choanh biết, anh đã nhìn thấy khuôn mặt đó. Có lẽ là khoảng 12h đêm. Mộtbóng dáng như bóng hồn đã che phủ hết trán Mã Đạt. Anh hơi hé mắt ra một chút. Và chính trong cái hé mắt đó anh đã nhìn thấy khuôn mặt khó mà có thể quên được đó.
Cô ta đã về qua đây vào lúc nửa đêm.
Sau đó cô ta lại bỏ đi như một bóng hồn, không để lại vết tích gì.
Mã Đạt hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời đang ngày càng sáng hơn. Anh nghe thấy tiếng của chính mình.
Tôi nhất định sẽ tìm ra cô.