Đôi khi, cuộc sống được tạo thành bởi những sự ngẫu nhiên liên tiếp.
Có những sự ngẫu nhiên có thể làm bạn hạnh phúc. Nhưng có những sự ngẫu nhiên có thể khiến bạn rơi xuống địa ngục.
Lúc này Mã Đạt còn cách địa ngục bao xa?
Anh ấn mạnh chiếc còi, khiến cho một cụ già đang đi trên vạch sangđường dành cho người đi bộ cũng phải giật mình. Lúc này Mã Đạt mới nhưchoàng tỉnh, vội vàng xua tay tỏ ý xin lỗi. Đèn xanh. Anh lái xe về phía trước, phóng như bay lên chiếc cầu vượt.
Đôi nam nữ thanh niên ngồi hàng ghế sau không ngừng thầm thì to nhỏrồi bỗng cười phá lên như đang ở chỗ không người, cứ như thể người láixe taxi không hề tồn tại. Mưa đã tạnh từ lâu. Đường cũng đã gần khô hếtcả. Mặt trời đang lấp ló dưới đám mây như sắp hé rạng. Mã Đạt nhìn đồnghồ. Bây giờ là 14 giờ 05 phút. Sáu tiếng trước đây, anh còn nằm một mình trên giường của một người con gái không quen biết. Từ lúc đó đến bâygiờ, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, anh thậm chí còn không nhớ rõmình đã rời căn phòng nhỏ đó như thế nào, rồi làm thế nào có thể quaytrở về xe của mình, ăn sáng và ăn trưa ra sao (hay là anh chưa hề ăn) và làm thế nào anh lại đang chở hai người khách này.
Năm phút sau, anh lái xe đi xuống cầu vượt, thả khách xuống trước một rạp chiếu phim. Sau đó anh rẽ vào một trạm xăng gần đó. Lúc bơm xăng,các việc đã xảy ra từ khi ra khỏi nhà tối hôm qua tái hiện lại trong đầu Mã Đạt một lần nữa như đang phát một bộ phim. Bắt đầu từ việc người đàn ông có đôi mắt rất ấn tượng ngồi lên xe của anh, rồi đến lúc đến conđường cụt An Tức. Sau đó anh đã tận mắt chứng kiến một vụ án mạng. Đúngrồi, chắc chắn đó là một vụ án mạng. Anh đã nhìn thấy người đàn ông ngồi xe anh đến đường An Tức bị người ta giết chết. Nếu như đó không phải là một giấc mơ. Còn người đàn ông, trước khi chết đã nằm lên trên xe anh,nói với anh một câu. Câu nói đó đã ghi sâu vào trong tâm trí Mã Đạt:Thần đang nhìn ngươi đấy.
"Thần đang nhìn ngươi đấy."
Mã Đạt lại lẩm bẩm nhắc lại một lần nữa. Đó là câu nói cuối cùng củamột người bị giết chết. Mà anh ta lại nói câu nói đó với một anh tài xếkhông quen biết. Ngay cả đến tên của người đàn ông đó Mã Đạt cũng khôngbiết. Anh ta là ai? Tại sao lại có người muốn giết anh ta? Câu nói đórốt cuộc là có ý nghĩa gì? Mã Đạt bỗng cảm thấy toàn thân sởn da gà.
Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng còi xe làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Mã Đạt.
Hóa ra xe của anh đã được bơm xong xăng rồi nhưng anh vẫn cứ đứng đókhông đi. Các xe phía sau đang xếp thành một hàng dài đứng đợi. Mã Đạtlập tức khởi động xe rời khỏi trạm xăng.
Anh phóng nhanh trên con đường rộng rãi với sáu làn xe chạy. Bìnhthường anh không bao giờ chạy xe trên những con đường chính của thànhphố khi xe không có khách như bây giờ. Bỗng dưng có chút lo lắng lướtqua đầu Mã Đại. Liệu có ai nhìn thấy biển số xe của anh và ghi lại không nhỉ? Thôi chết rồi, có khi mình đang bị theo dõi không chừng. Nhưngviệc này chẳng liên quan gì đến anh cả. Mã Đạt nghĩ, trong vụ án mạngnày, mình chỉ đóng vai trò là một nhân chứng mà thôi.
Mã Đạt cứ thế an ủi bản thân mình, đúng rồi, việc này đâu liên quangì đến anh, chẳng liên quan một chút nào hết. Cho dù người đàn ông đótrước khi chết có nói với anh một câu kì lạ, có thể câu nói đó đối vớingười đã chết rất quan trọng nhưng đối với Mã Đạt nó chẳng có ý nghĩagì, hay ít nhất là anh thấy nó như vậy. Có điều liệu người đàn ông đó đã chết thật chưa nhỉ? Hy vọng anh ta chỉ bị thương thôi. Nếu như anh tachết thì xác anh ta ở đâu chứ nhỉ? Mã Đạt nghĩ, khi anh quay xe lại cóthể người đàn ông đó do bị thương không nặng lắm nên đã tự mình đứng dậy chạy mất, hoặc có thể anh ta đã đi qua đường tắt đến bệnh viện. Nếu như anh ta còn sống, thì Mã Đạt không cần phải lo lắng gì nữa, có thể nhanh chóng quên đi câu chuyện này, tiếp tục sống cuộc sống an bình của mình.
Anh ta còn sống hay đã chết?
Mã Đạt lắc mạnh đầu. Anh lại nhớ đến câu nói kì lạ kia. Nếu như Thầnđang nhìn ngươi đấy nghĩa là chỉ có Thần là biết được chuyện này. À, còn có cô gái kia nữa. Liệu cô ấy có biết gì không? Từ lúc Mã Đạt chứngkiến vụ án mạng cho đến khi anh gặp cô gái đó chỉ cách nhau có ba bốnphút. Rất có thể cô ấy cũng nhìn thấy. Hoặc có thể việc này có liên quan đến cô ấy. Mã Đạt lắc đầu, sau vài giây, anh nghe thấy tiếng của mìnhvang lên: "Trời ơi, cô ấy giống quá."
Không thể tiếp tục lái xe được nữa, đầu Mã Đạt đang vô cùng rối loạn. Nhất định là đã có việc gì đó xảy ra. Mã Đạt muốn cho mình bình tĩnhlại nên đã lái xe rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh, tìm một chỗ để dừng xe.
Anh tắt máy, thở hắt ra một hơi thật dài. Anh ra khỏi xe, kiểm tralại tấm kính đằng trước, xem có vết máu nào không. Không có. Trận mưa to tối qua đã rửa sạch không còn sót lại chút máu nào. Mã Đạt tiếp tụckiểm tra thanh bảo hiểm phía trước và cánh cửa kính bên tay trái, ítnhất thì bằng mắt thường không hề nhận ra được một vết tích nào. Khôngcó ai có thể tin được là đã từng có người chết trước xe của anh.
Mã Đạt quay lại vào xe. Anh rút chiếc máy di động ra, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu. Sau đó anh lần lượt bấm ba số: 110.
Cuộc gọi rất nhanh chóng được kết nối. Phía đầu dây bên kia cất lênmột tiếng nói rất rõ ràng: "Xin chào, trung tâm cảnh sát 110 nghe."
Anh im lặng.
Hơi thở càng ngày càng trở nên gấp gáp. Trán anh vã mồ hôi.
Cuối cùng, Mã Đạt không nói câu nào, tắt điện thoại.
Anh không muốn dính thêm những phiền phức. Mặc dù anh biết như vậy là rất ích kỉ. Nhưng cũng có nhiều người vẫn làm như vậy. Đây chẳng quacũng là một cách để tự bảo vệ mình mà thôi. Mã Đạt vốn vẫn là một côngdân tốt, luôn tuân thủ pháp luật nhưng lần này là một ngoại lệ.
"Cô ấy nói đúng, việc này chẳng liên quan gì đến mình."
Mã Đạt lại tự nói với mình một câu. Sau đó lúc anh đút di động lạivào túi quần, bỗng nhiên anh sờ thấy một vật, không phải là của anh. Anh rút vật đó ra. Đó là một chiếc chìa khóa cửa.
Nhưng đó không phải là chìa khóa của anh.