Thần Châu Tam Kiệt

Chương 73: Mới thử thần kiếm

Âu Dương Siêu thấy thế công của bà già mù này nhanh và mạnh như vậy cũng phải kinh hãi thầm, và bụng bảo dạ rằng :

- “Công lực của người đàn bà này thâm hậu thật.”

Chàng vừa nghĩ vừa phi thân ra ngoài xa ba trượng, nhờ vậy mới thoát khỏi trượng phong của đối phương, nhưng đã nguy hiểm vô cùng.

Bà cụ mù lợi hại không thể tưởng tượng được, hình như đã biết chàng thoát khỏi trượng phong của mình rồi, nên bà ta thâu ngay thế trượng lại, mồm quát hỏi tiếp :

- Tiểu tử, ngươi đào tẩu phải không?

Nói xong y thị chống chiếc gậy sắt xuống đất, rồi vươn tay ra, người đã nhảy bắn lên cao, thân trượng hợp nhất, hóa thành một đạo ô quang, đuổi theo Âu Dương Siêu ngay.

Âu Dương Siêu là người rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu tránh né mãi như vậy, nên chàng rút ngay lá cờ báu ra, chống đỡ đối phương một thế, để thử xem công lực của bà cụ mù này Chàng không ngờ chàng chưa kịp chống đỡ, phía bên cạnh đã có tiếng người quát lớn :

- Mau ngừng tay lại?

Thì ra đại hán râu xồm mặc áo da đứng tựa gốc cây đã nhảy xổ tới.

Lúc ấy bà cụ mù chưa kịp ra tay tấn công, đã phải thâu trượng thế lại đứng yên, đôi mắt trắng dã trợn trừng lên hướng về phía đại hán râu xồm quát lớn :

- Ác Chung Quỳ, khuyên ngươi đừng nên can thiệp đến việc của lão nương.

Y thị vừa nói vừa múa gậy nhằm đầu đại hán nọ tấn công xuống một trượng.

Âu Dương Siêu thấy thế cau mày lại nghĩ thầm :

- “Có lẽ bà già này điên chắc? Nên y thị hễ thấy ai là đánh ngay như vậy?”

Đại hán tên là Ác Chung Quỳ liền nhảy chéo sang bên tám bước, giận dữ quát hỏi lại :

- Hạt Vương Mẫu, Ác Chung Quỳ này có bao giờ thèm can thiệp đến việc của ngươi đâu?

Ta muốn hỏi tiểu tử này...

Hạt Vương Mẫu càng tức giận thêm, không đợi chờ cho đối phương nói dứt, đã múa tít chiếc gậy sắt, như điên như khùng nhằm Ác Chung Quỳ tấn công tới, mồm thì nói tiếp :

- Dù ngươi nói khéo đến đâu, lão nương cũng không chịu mắc hợm ngươi đâu.

Ác Chung Quỳ bị đẩy lui liên tiếp, nhưng mồm vẫn không chịu lép vế mà hỏi lại :

- Hạt Vương Mẫu, ngươi muốn thị tài hà hiếp người phải không? Ác Chung Quy này cũng không phải tay vừa đâu.

Y vừa nói vừa lấy chiếc phán quan bút ra, giơ lên chống đỡ thế trượng mạnh như vũ bão của Hạt Vương Mẫu tấn công tới.

Hạt Vương Mẫu cười giọng rất quái dị, nói tiếp :

- Giỏi lắm, giỏi lắm! Tối hôm nay ta sẽ cho ngươi biết lợi hại của ta như thế nào.

Trong lúc y thị nói, thì trượng pháp đã biến đổi hẳn, chỉ trông thấy một luồng ánh sáng đen lóe mắt, một trận cuồng phong kêu vù vù xung quanh đó ba trượng như trời long đất lở vậy. Oai mạnh như thế thực khó mà chống đỡ nổi.

Không ngờ Ác Chung Quỳ không hề sợ hãi chút nào, chiếc phán quan bút ở trong tay của y như muôn điểm sao lạnh phản công tới tấp, chứ không có vẻ gì là sợ hãi hết.

Lúc ấy trong bóng tối bỗng có người la lớn :

- Ối chà! Tiểu tử kia đã lẻn trốn rồi.

Âu Dương Siêu không biết người đó nói ai, liền đưa mắt nhìn bốn chung quanh, thì đột nhiên Hạt Vương Mẫu đã múa trượng tấn công tới, chàng không kịp đề phòng suýt tí nữa thì bị đánh trúng, nhưng chàng vẫn lùi được sang bên hai bước tránh né.

Hạt Vương Mẫu nghe thấy tiếng chân của Âu Dương Siêu, biết mình đã bị đồng bọn của Ác Chung Quỳ đánh lừa, tức giận đến hai mắt trợn ngược, liền khẽ bảo Âu Dương Siêu rằng :

- Tiểu tử đừng có bỏ đi đấy nhé.

Nói xong y thị không chờ Âu Dương Siêu trả lời, chống gậy sắt xuống đất giận dữ mắng chửi :

- Tên khốn nạn nào vừa lên tiếng nói thế? Có giỏi thì lộ mặt ra đi?

Y thị ngửng mặt lên lắng tai nghe, và chuẩn bị tấn công.

Nhưng bốn bề vẫn yên lặng như tờ, không có một tiếng động nào cả.

Lúc ấy Âu Dương Siêu mới hiểu là người ấy nói mình, chàng tức giận khôn tả bụng bảo dạ rằng :

- “Lạ thực, sao ngày hôm nay ta cứ bị người này người nọ gọi ta là tiểu tử như thế?”

Chàng càng nghĩ càng tức giận liền dồn công lực vào hai tay chuẩn bị tấn công, nhưng lúc ở phía đằng xa trong rừng lê, bóng người lố nhố và trừng đôi mắt sáng quắc như mắt cú đang chăm chú nhìn về phía chàng.

Ngoài ba trượng, đột nhiên có tiếng cười rất kinh dị nổi lên, thì ra là tiếng cười đắc chí của Ác Chung Quỳ.

Hạt Vương Mẫu tức giận đến run lẩy bẩy, quay người về phía Ác Chung Quỳ nói tiếp :

- Người đừng vội đắc chí, thể nào cũng có ngày già này cho ngươi đi về âm ty cho mà xem.

Y thị nghiến răng mím môi nói như thế thôi, chứ không nhảy sang tấn cồng tiếp, hình như y thị sợ Âu Dương Siêu tẩu thoát vậy.

Ác Chung Quỳ vẫn cười giọng khinh thị đáp :

- Hừ! Mụ già kia, ngươi đừng tưởng có đôi tai thính hơn người có mắt, và ngươi chỉ cần đấu với đối phương một lần, là suốt đời không sao quên được người đó. Nhưng lần này ngươi đã nghe lầm rồi.

- Ngươi đừng có múa mép nữa, lại muốn đánh lừa già này phải không?

- Ai thèm đánh lừa ngươi, thân pháp của tiểu tử kia rõ ràng là lề lối của ba tên khốn nạn tự xưng là Võ lâm Tam tuyệt...

Âu Dương Siêu nghe thấy đối phương bảo sư phụ mình là kẻ khốn nạn, tức giận khôn tả, không đợi chờ tên ấy nói xong, đã thét lớn một tiếng kêu như sấm động và quát tháo :

- Bọn chuột nhắt kia, có câm mồm không?

Chàng vừa nói vừa nhanh như một mũi tên nhảy lại phía Ác Chung Quỳ.

Đồng thời Hạt Vương Mẫu cũng đuổi theo tới không khác gì bóng theo hình vậy.

Âu Dương Siêu chưa xuống tới mặt đất, thì đã vội xoay người né sang bên, để gậy của đối phương đánh trúng vào người Chung Quỳ.

Tấn công thế trượng ấy, Hạt Vương Mẫu đã quá tức giận mà ra tay, ngờ đâu lại tấn công hụt như vậy, nên y thị vừa xuống tới mặt đất đã ngẩn người ra liền.

Những bóng người đứng ở phía đằng xa cũng phải thấy kinh hãi kêu “ủa” một tiếng.

Ác Chung Quỳ không kịp ra tay chống đỡ, y vội nhảy sang bên ngay.

Âu Dương Siêu tức giận Ác Chung Quỳ vô cùng, nên người chàng vẫn còn ở trên không đã xoay thế múa song chưởng nhằm tên nọ tấn công xuống.

Đang lúc ấy, bỗng có một vật gì sáng xanh nhằm mặt Âu Dương Siêu bắn tới. Chàng tức giận khôn tả, liền gởi hai ngón tay lên kéo luôn vật ấy. Thì ra đó là một mũi Bạch Hổ Táng Môn đinh, chàng ngửng đầu lên nhìn về phía có Táng Môn đinh ném tới, thấy bóng người nằm phục xuống, chàng chắc người đó đang định ẩn núp.

Quá tức giận, Âu Dương Siêu không còn suy nghĩ gì nữa, chàng liền thuận tay nắm mũi định về phía đó. Một luồng ánh sáng màu lam, phi thẳng về phía trước. Tiếp theo đó có tiếng kêu la rất thảm khốc vọng lên làm vang động cả một góc trời.

Bọn người đứng cạnh tên ấy đều rùng mình kinh hãi. Hình như chúng không ngờ mục lực và chỉ lực của Âu Dương Siêu lại lợi hại đến như vậy.

Âu Dương Siêu liền cười nhạt và nói :

- Bọn chuột nhắt kia, nợ máu phải trả bằng...

Chàng chưa kịp nói nốt chữ máu, phía bên phải đã có một luồng gió mạnh lấn át tới.

Thì ra Ác Chung Quỳ thấy Âu Dương Siêu đả thương người đồng bọn của mình, nhân lúc chàng chưa đề phòng y đã múa phán quan bút xông lại tấn công lén luôn.

Đối phương ra tay quá đột ngột, hai người lại đứng quá gần nhau, Âu Dương Siêu chưa kịp suy nghĩ, thì phán quan bút của địch đã điểm tới. Chàng đành phải nhảy sang bụi cây thấp gần đó để tránh né. Chàng chưa đứng vững, trong bóng tối đã có một bóng người giơ chưởng lên nhằm yếu huyệt ở sau gáy chàng điểm tới.

Chỉ nghe thấy tiếng gió động, Âu Dương Siêu đã biết có người tấn công lén mình, chàng đã nổi sát khí, không nể nang gì nữa, giơ hữu chưởng lên nhằm tay tên nọ chặt luôn một thế.

- Ối chà!...

Tên nọ rú lên một tiếng rất thảm khốc, thâu tay bỏ chạy ngay.

Âu Dương Siêu vội đuổi theo và quát lớn :

- Ngươi còn muốn đào tẩu phải không?

Bùng!

Hữu chưởng của chàng đã đánh trúng ngay vào lưng tên nọ, người của y bị bắn ra ngoài xa hơn trượng, máu tươi bắn tung tóe tanh hôi không thể tưởng tượng được.

Lần này Âu Dương Siêu không tránh né nữa, múa song chưởng chống đỡ luôn.

Sau một tiếng kêu “Bùng”, lại có tiếng kêu “hự” cành lá của những cây lê rụng và rớt xuống như mưa, cát bụi bay mù mịt.

Thế công ấy của Âu Dương Siêu, không những khiến bọn người ẩn núp ở trong rừng đều kinh hãi lui về phía sau hơn hai trượng, mà cả ông già ăn mày đi đất, hòa thượng to mập cũng phải đứng lên lui ra ngoài xa hơn trượng mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Còn Âu Dương Siêu với Ác Chung Quỳ, thì Âu Dương Siêu chỉ lui về phía sau một bước, người vẫn đứng yên. Vẻ mặt vẫn thản nhiên, trái lại Ác Chung Quỳ như một con chim đại bàng và cũng như một con trâu bắn về phía Hạt Vương Mẫu, chỗ cách xa Âu Dương Siêu chừng năm trượng.

Hạt Vương Mẫu trợn ngược một mắt lên, mặt biến sắc, mồm thì kêu la :

- Tiểu tử giỏi thực, lại muốn tấn công lén già này phải không?

Nói xong, y thị múa gậy lên nhằm người Ác Chung Quỳ quét luôn một thế ác độc vô cùng.

Ác Chung Quỳ bị chưởng lực Âu Dương Siêu đẩy hắn ra ngoài xa, người đã mê man, lại đang ở trên không, muốn tránh cũng không kịp, nên y chỉ kêu một câu :

- Ối chà!

Người y đã bị rớt xuống mặt đất không sao kêu được tiếng nào nữa.

Ác Chung Quỳ không ngờ, không chết dưới chưởng của Âu Dương Siêu mà lại toi mạng dưới trượng của Hạt Vương Mẫu.

Hạt Vương Mẫu khoái chí cười the thé và nói :

- Ác Chung Quỳ, già này đã kết liễu ánh mạng chó của ngươi rồi, ngươi đã toại nguyện rồi chứ? Ngươi cho chết như thế là chết oan thì cứ việc xuống Diêm Vương mà kiện ta đi.

Âu Dương Siêu thấy y thị vừa ngông cuồng vừa tàn nhẫn như vậy, đoán chắc y thị thể nào cũng là một tên ma đạo ác độc giết người không chớp mắt.

Lúc ấy, mặt trăng đã bắt đầu lặn, xa xa có tiếng gà gáy chó sủa vọng tới Âu Dương Siêu liền nghĩ thầm :

- “Việc chính không làm, ta còn ở đây dây dưa với chúng làm chi?”

Chàng không do dự gì hết, liền định phi thân ra ngoài rừng đi luôn. Không ngờ Hạt Vương Mẫu lại đuổi theo ngăn cản lối đi, và giận dữ quát hỏi :

- Ngươi là ai?

Âu Dương Siêu thấy đối phương đôi ba phen ngăn cản lối đi của mình như vậy, chàng tức giận khôn tả giận dữ đáp :

- Ngươi không có quyền gì lý đến ta.

Hạt Vương Mẫu thấy Âu Dương Siêu nói như vậy, và đã nhận ra giọng chàng rồi, liền cười nhạt và nói tiếp :

- Ra vẫn là tiểu tử ngươi, có mau lấy hạt châu cho ta không. Nếu ngươi không đi thì đừng có hòng sống sót.

- Đừng nói ngươi là một bà già mù, dù là mười bà già không mù cũng không ngăn cản nổi ta.

- Tiểu tử này giỏi thực, ngươi vẫn chưa biết chữ chết là gì.

Y thị nói xong đã múa gậy tấn công luôn.

Âu Dương Siêu thấy bà cụ ngang tàng như vậy, chàng giận dữ đáp :

- Có lẽ mụ muốn chết cũng nên?

Chàng tung mình nhảy lên trên cao bảy thước, mũi chân dẫm vào đầu gậy của đối phương và phi lên trên cao hơn trượng, thuận tay móc túi lấy lá cờ Truy Hồn ra. Rồi như một vị Phi tướng quân ở trên không tấn công xuống.

Mọi người ẩn núp trong rừng lê, thấy lá cờ của chàng tỏa ra những làn ánh sáng chói lọi như thế đều thất kinh la lớn. Ngay cả ông già ăn mày với hòa thượng to béo cũng kinh hãi theo.

Âu Dương Siêu đã có lá cờ báu trong tay, tinh thần càng phấn chấn thêm, bất cứ đối phương là ai, chàng đều bất chấp, cứ việc nhằm đầu địch thủ mà tấn công xuống thôi.

Hạt Vương Mẫu vì hai mắt đều mù, không trông thấy chàng giở kỳ bảo ra, chỉ lắc đầu một cái, bộ tóc bạc bù rối ở trên đầu y thị đã biến thành một làn bạch quang, tay múa tít cây trượng sắt giơ lên chống đỡ thế công của Âu Dương Siêu.

Coong...

Sau một tiếng kêu thánh thót ấy, tiếp theo đó lại có tiếng kêu sè sè. Đom đóm lửa bắn tung tóe.

Hạt Vương Mẫu sắc mặt nhợt nhạt thất kinh la lớn, rồi vội nhảy lui về phía sau hơn trượng, chân tay cuống quít và mặt vẫn còn tỏ vẻ hãi sợ.

Âu Dương Siêu lẹ làng nhảy xuống mặt đất, giơ lá cờ lên ngang ngực nhưng không thừa cơ đuổi theo.

Hạt Vương Mẫu mất chớp nháy mấy cái, rồi giơ tay lên sờ đầu con chim ở đầu gậy.

Ngờ đâu đầu con chim to bằng cái chén đã biến mất dạng. Y thị tức giận đến run lẩy bẩy cứ chống cây gậy xuống đất kêu “coong coong” hoài. Tóc trên đầu y thị dựng ngược lên trông không khác gì con ác quỷ, mồm thì quát lớn :

- Tiểu tử, ngươi thị lá cờ ma của ba tên quái vật phải không?

Già này đang muốn kiếm ngươi để cho ngươi một trận đây.

Âu Dương Siêu thấy đối phương khinh miệt lá cờ báu của mình vậy, lại giận dữ quát tiếp :

- Mụ già mù kia, nếu ngươi còn ăn nói một cách vô lễ như thế, thì đêm nay ta nhất định không cho ngươi sống đến sáng mai đâu.

Hạt Vương Mẫu kêu rú như bò rống, và đáp :

- Tiểu tử giỏi thực! Dám nói khoác với già như thế ư? Hãy coi thế công của ta đây?

Nói xong, y thị lại múa cây trượng sắt xông lại tấn công tới tấp.

Hình như bà già ấy có ý đấu thí mạng với Âu Dương Siêu, nên lần này đã giở toàn thân công lực, và tất cả thế võ tuyệt nghệ ra đối phó.

Âu Dương Siêu cũng không dám coi thường, cũng múa tít lá cờ báu tỏa ra muôn đạo kim quang xông lên chống đỡ luôn.

Trận đấu của hai người như sóng như gió, như sấm như sét, thực là lợi hại vô cùng, những cây lê ở quanh đó năm trượng, đều bị phá gẫy rất nhiều cành lá, những bông hoa trắng như tuyết rớt xuống như trời mưa tuyết vậy.

Âu Dương Siêu thị có thân pháp linh sảo ảo diệu khôn lường, lại thêm được gặp rất nhiều kỳ ngộ, và lại có lá cờ báu ở trong tay. Công lực của chàng đêm nay có thể nói là mạnh nhất từ xưa tới giờ. Đồng thời chàng lại rất hào hứng, nên thế công nào của chàng cũng lợi hại hết sức.

Hạt Vương Mẫu giàu kinh nghiệm chiến đấu hơn đối thủ, và trận đấu này là trận đấu thí mạng, hơn nữa, gậy của bà lão mù dài hơn lá cờ Truy Hồn, nên bà ta chiếm phần hơn một chút.

Vì vậy, thế công của bà cụ lợi hại không thể tưởng tượng được.

Cũng vì thế mà trận đấu của hai người đấu ngang tay với nhau, có thể nói là kẻ nửa cân, người tám lạng.

Âu Dương Siêu lúc bấy giờ đã giở toàn pho Toàn Phong Bát Thức ra đối địch rồi.

Lúc bấy giờ trời đã rạng đông, Âu Dương Siêu thấy tấn công mãi, vẫn không thắng nổi kẻ địch, chàng nóng lòng sốt ruột vô cùng. Tiếc thay, cây sáo ngọc lại cho người ta mượn mất rồi, bằng không thế công của chàng còn mạnh hơn gấp bội. Đấu thêm một lúc nữa, chàng liền nghĩ thầm :

“Cứ quây quần với mụ già này mãi, thật không phải là thượng sách. Như thế này thì biết đến bao giờ mới đuổi kịp Doãn Lượng để trả thù cho người chị kết nghĩa của ta? Nếu để cho kẻ thù ra khỏi núi Thiên Trụ, thì thiên hạ mênh mông như thế biết đi đâu mà tìm cho ra được y? Như vậy có khác gì là mò kim đáy bể không?”

Chàng càng nghĩ càng sốt ruột thêm, và chàng cũng vừa sử dụng đến thức thứ tám của pho Toàn Phong Bát Thức. Chàng bỗng suy tính thầm :

“Hình như bà già mù này rất thuộc lòng phong Toàn Phong bát thức của ta, bằng không, sao y lại có thể thấy thế gỡ thế, gặp thức phá thức một cách nhanh lẹ như vậy? Nếu mình giở thêm mười hai thức của cây sáo ngọc ra, không biết y thị có thể chống đỡ được không?

Nhưng cây sáo ngọc đã bị Minh Châu mang đi rồi, nghĩ đến làm chi cho mất công?”

Đang lúc ấy, chàng bỗng nghĩ đến một thế kiếm pháp của đạo sĩ chột đã truyền thụ cho.

Kiếm pháp đó là kiếm tuyết nghệ của cha mình để lại, sao ta không đem ra sử dụng thử xem?

Chàng nghĩ như vậy, không còn do dự gì nữa, liền múa tít lá cờ báu, lại sử dụng Toàn Phong bát thức tấn công lần nữa, nhưng lần này nhanh hơn lần trước nhiều.

Hạt Vương Mẫu cũng chống đỡ rất nhanh và thủng thắng nói :

- Tiểu tử, ngươi lại muốn giở trò cũ ra đối địch, già này có coi pho võ công này của ngươi vào đâu đâu?

Âu Dương Siêu hậm hực đáp :

- Được lắm?

Lúc ấy chàng vừa sử dụng xong thức thứ tám của pho Toàn Phong bát thức, rồi dùng cờ làm kiếm, giở thế kiếm tuyệt nghệ kia ra, mồm thì nói tiếp :

- Ngươi có giỏi thì đỡ nốt thế thứ chín này của ta.

- Hạt Vương Mẫu không ngờ chàng lại giở kiếm pháp ra đối đó, cứ tưởng chàng lại dùng thế thứ nhất của Toàn Phong bát thức là Phong Vân Tụ Hội thôi.

Ngờ đâu bà lão mù vừa gạt ngang cây gậy, thấy gạt hụt, trong lòng hoảng sợ vô cùng, định thâu gậy lại, nhưng đã muộn rồi và thấy áp lực của đối phương bỗng nặng không thể tưởng tượng được, cánh tay phải rung động một cái, hổ khẩu tay đau nhức không sao cầm vững được chiếc gậy sắt nặng nề và dài bảy thước ấy nữa.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu “coong” một tiếng, chiếc gậy của bà ta đã bắn ra ngoài xa và rớt xuống mặt đất liền.

Tiếp theo đó, lại có tiếng kêu “lách bách”, thì ra một cây lê thực to đã bị đuôi gậy của bà ta đánh trúng và gãy làm đôi liền.

Hạt Vương Mẫu kinh hãi vô cùng, rú lên một tiếng, giơ hai tay áo lên bảo vệ lấy các chỗ yếu huyệt, nhưng mồ hôi lạnh vẫn toát ra như mưa, và cố hết sức lội về phía sau bốn trượng. Mồm thở hồng hộc, mặt hoảng sợ đến tái mét, bà ta chỉ lo Âu Dương Siêu đuổi theo tấn công tiếp thôi.

Sự thực trong khi bà cụ bị đánh rớt chiếc gậy sắt. Âu Dương Siêu chỉ cần tiến lên một bước, đâm lá cờ báu về phía trước một thế, là có thể giết chết đối phương dễ như trở bàn tay.

Nhưng chàng cảm thấy Hạt Vương Mẫu hai mắt đã mù còn võ công kinh người như vậy, quả thật là một cao thủ có võ nghệ cao siêu nhất trong những cao thủ mà mình đã gặp gỡ. Huống hồ chàng cũng không thấy đối phương có hành vi gì quá ác độc, nên chàng mới không đang tâm giết chết bà ta là vì thế.

Vì những lẽ trên, Âu Dương Siêu chỉ đứng yên chứ không tiến lên, mồm thì lớn tiếng nói :

- Tại hạ thấy lão tiền bối tuổi già lại bị mù, và tiền bối ắt phải là một vị võ lâm tiền bối, lại thêm công lực của tiền bối luyện tới mức độ này không phải là chuyện dễ, nên tại hạ mới không tấn công tiếp nữa, tiền bối mau rời khỏi nơi đây ngay, kiếm một nơi danh xuyên đại sơn nào để hưởng phúc tuổi già thì hơn. Tiểu bối cũng phải đi đây.

Nói xong, chàng liền tung mình nhảy lên phi thẳng về phía rừng lê.

Bỗng có một luồng gió mạnh ào ào lấn át tới. Âu Dương Siêu vội đưa mắt nhìn liền thất thanh la lớn :

- Nguy tai!

Chàng vừa nói mặt vừa biến sắc, có vẻ hãi sợ vô cùng.