Cường phí hết rất lớn sức lực, mới gỡ ra được bàn tay của Khá đang bắt chặt lấy một mảnh góc áo của mình, nhìn xem hắn mở to hai mắt chết không nhắm mắt bộ dáng, có chút ảm đạm, thấp giọng nói: "Nếu như bọn cháu có thể còn sống trở về, nhất định sẽ giúp chú chiếu cố tốt người nhà đấy..."

Đằng sau lưng Cường, Tạ Thế Kiệt hai hốc mắt đã đỏ bừng, cố nén giọt nước mắt chảy xuống. Hắn siết nhẹ bàn tay lại lẩm bẩm từng câu chữ giống như là muốn bản thân khắc cốt ghi tâm vậy:

“Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cô và thằng bé, chú cứ yên tâm an giấc tại nơi đây!”

“Đi thôi, mọi người… Hãy chôn chú ấy lại rồi tiếp tục hành trình, còn có rất nhiều người đang chờ đợi chúng ta ở nhà ga.”

Vừa nói, Kiệt vừa dẫn đầu lấy đao đào văng ra một đám đất. Những kẻ khác thấy thế cũng nhao nhao vào giúp sức.

Ước chừng vài phút, huyệt mộ đã làm xong. Kiệt nhấc thi thể của hai nạn nhân xấu số lên, nhẹ đưa vào trong nơi an nghỉ mà bọn hắn đã làm giúp họ.

“Chúng ta sẽ sống tiếp đấy, sẽ sống thật tốt! Chú cứ yên tâm!”

Kiệt thì thào một câu xong, hắn lặng im không nói một lời, cất bước dẫn đầu đoàn người đi trước. Đến bên cạnh thi thể Bì Trảo Thú, vốn đã mất đi sự sống hơi thở, hai mắt cũng đã trợn to vô hồn.

Kiệt đưa chân đá thật mạnh vào đầu lâu của nó, đồng thời rút ra đoản đao của mình đang cắm thật sâu vào não con quái. Bên cạnh Trần Anh Chí cũng làm y như thế.

Rầm rập!

Vốn giết được con quái là một sự tình đang vui mừng. Nhưng lúc này bầu không khí bao trùm nơi đây chỉ có một mảnh âm trầm.

Tất cả dần dần chuyển động, bước đi nặng nề. Lúc mới bắt đầu, đội ngũ tổng cộng nhân số là ba mươi hai, nhưng giờ chỉ còn ba mươi con người tại mà thôi.

Chỉ sơ sảy vài phút, hai sinh mệnh cứ thế mất đi.

Ở trong vùng đất chỉ có rừng rậm và quái vật, mạng sống của con người quả thật không hề đáng giá một chút nào.

Cường là người rời đi cuối cùng, tậm trạng hắn nặng trĩu, bờ vai cảm giác trầm trọng chưa từng thấy.

Hốt nhiên …

“Bíp … phát hiện Thiên Tuyển giả mãnh liệt cảm xúc … Xin hỏi có muốn chuyển hóa tương quan linh hồn người trước mắt vào kho dự trữ hay không? ( Lưu ý, đối với dân bản địa, ngài có quyền thu thập linh hồn để sử dụng năng lượng điểm tiến hành hồi sinh. Tuy nhiên có giới hạn nhất định. Tùy theo thực lực mà năng lượng điểm hao tổn sẽ khác nhau. Tối đa ở phó bản đầu nhân số là năm. Nếu Thiên Tuyển giả chết trong thí luyện, linh hồn sẽ theo đó tan biến!)”

“Cái này … Dĩ nhiên có thể??”

Cường thoáng chốc kinh ngạc rồi mừng rỡ như điên. Hắn không chút do dự, lựa chọn lập tức hấp thu.

“Tích … đã thu thập linh hồn của nhân vật Khá. Hạn mức còn lại là bốn “

“Thật may mắn … không ngờ Thiên Tuyển không gian vẫn còn phúc lợi như vậy!”

Cường vội đuổi theo đội ngũ, nhưng nét mặt của hắn giờ đây không còn nặng nề như trước.

Chức năng mới giống như một liều thuốc giúp hắn ổn định tinh thần ngay lúc này. Cường cảm giác được mọi chuyển đều có sự chuyển cơ. Tuy nhiên hắn vẫn không thể hiện ra bộ mặt quá mức cao hứng hay vui vẻ, vì như thế sẽ gây nên nghi ngờ và dễ chọc mọi người tức giận.

Đi hết một đoạn đường nhỏ hẹp, một thanh niên tóc húi cua bỗng mở miệng nói:

“Không thể tưởng được tại đây vậy mà cũng có loại này quái thú, chúng ta còn muốn tiếp tục đi vào bên trong sao? Lỡ như lại đụng phải làm sao bây giờ? Tôi nghĩ là nên trở về, đem tin tức này nói cho những người khác biết?"

Mặc dù nói được êm tai, kỳ thật là chính bản thân cậu ta trong nội tâm khiếp đảm.

Cũng đúng vậy thôi, làm một cái còn trẻ vẫn chưa hề hiểu sự đời, đột nhiên bị cưỡng ép đưa đến nơi quỷ dị thế này, thậm chí còn mất mạng dễ dàng như chơi. Thử hỏi, còn có bao nhiêu kẻ có được dũng khí tiếp tục bước đi trên con đường chông gai kinh khủng để trở về nhà cơ chứ.

Thanh niên húi cua vừa nói xong, đoàn đội lập tức có tiếng rì rầm cùng xôn xao. Lại có thêm mấy người ủng hộ lời nói của cậu ta.

Tạ Thế Kiệt nhíu mày, nhìn hắn một cái, mới nói: "Bây giờ trở về đi cũng không có dùng, chẳng có thức ăn, không hề tìm thấy nước uống, chúng ta có thể chống đỡ mấy ngày đây? Hiện tại thừa lúc chúng ta còn một chút sức lực muốn nghĩ biện pháp tìm thêm thực vật để sinh tồn, hay tất cả mọi người muốn cùng một chỗ chờ chết hả?"

“Cái này …!”

Tất cả một mảnh trầm mặc.

Cường phá vỡ sự yên tĩnh, cất cao giọng:

"Nếu như dốc sức liều mạng, chúng ta còn có một đường sức sống, nếu như bởi vì sợ hãi Bì Trảo Thú mà chạy trở về, toàn bộ chỉ còn đường chết. Đó là sự thực mà không phải tôi nói chuyện giật gân. Các bạn thử nghĩ coi, chúng ta không có đồ ăn, thức uống, chống chịu qua hai ngay không, hay là mọi người bị mất sức lực hết, lúc ấy, chúng ta còn muốn tìm thêm điểm lương thực cùng nguồn nước đơn giản là trò cười.”

Phan Văn Thông nổi danh nhát gan, vẫn luôn là co lại trong đám người đấy, nghe được Lâm Cường lời nói, cũng phất phất tay bên trong đích đoản đao, ủng hộ: "Trung Cường nói đúng, chúng ta bây giờ không có đường lui, chỉ có thể liều mạng rồi."

Hà Cẩm Lệ y một tiếng, nhìn nhìn Thông giống như phát hiện tân đại lục vậy. Cô hơi cao giọng nói:

"Thông này, cậu khi nào thì trở nên dũng cảm như thế?"

Phan Văn Thông mặt đỏ lên, thân người thấp bé nhất thời run run, thanh âm cũng nhỏ đi, bất quá ẩn chứa sự kiên định mãnh liệt:

"Tôi không phải dũng cảm. Nhưng nếu không liều, vậy thì đợi cái chết đi tới từ từ nuốt gọn hay sao? Tôi không muốn chết giống chú Khá, để lại nuối tiếc như vậy, dẫu có qua thế giới bên kia phỏng chừng cũng tràn ngập hối hận. Đã không có lựa chọn rồi, tôi còn ngại gì sống chết một phen với lũ quái thú đó, biết đâu giành được một con đường sống.”

Hà Cẩm Lệ ừ một tiếng, thanh âm thanh thúy:

"Đúng là những lời này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, mặc kệ kế tiếp còn có thể hay không đụng phải loại này Bì Trảo Thú, cũng mặc kệ còn có thể hay không có khác nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục, nếu như mọi người đều là gặp được một điểm nguy hiểm liền chạy trở về, tất cả đều phải chết ở chỗ này."

Theo sát lấy, lại có bảy tám người nhao nhao lên tiếng đồng ý, nói chuyện ban đầu tóc húi cua thanh niên sắc mặt trở nên hồng, giải thích:

"Tôi không phải sợ, chỉ nói là muốn hay không trở về đem tin tức này nói cho người khác nghe, bất quá đã tất cả cho rằng không có cái này cần thiết, chúng ta đây còn tiếp tục trước khi kế hoạch a."

“Hắc hắc!”

Hồ Quốc Trung cười cười một tiếng, tiến lên vỗ nhẹ vai của hắn mà hỏi:

"Những lời này nói mới có lý, anh em, có can đảm, không biết cậu xưng hô ra sao đây?"

Tóc húi cua thanh niên cười khan hai tiếng, mới nói: "Ta gọi Chế Văn Hoàng."

“Tên hay!”

Trung vỗ tay một tiếng, cười hưng phấn nói.

Cường trong lòng âm thầm nhổ nước bọt … Hay cái clgt gì vậy?

Nhưng mà chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác, Trung bả vai của Hoàng, quay sang một bên giới thiệu cho hắn:

“ Thanh niên này là Nguyễn Trung Cường, là kẻ đã cho con Bì Trảo Thú khốn kiếp ấy một đao với tôi. Bên kia là Trần Anh Chí, cô nàng cử tạ cơ bắp này là Hà Cẩm Lệ, đây là Tạ Thế Kiệt …!”

“Cảm ơn … Chào … mọi người … giờ tôi mới được biết tên mấy cậu!”

Cường không để ý Quốc Trung đầu óc có chút điên điên khùng khùng. Hắn chi vào vuốt giác mà mình đã cắt mang theo, nói:

“Mấy người có nhớ bảng thông báo trên cột đá ghi gì không? Chúng ta cần một căn trảo này để đi lên chuyến tàu tiếp theo!”

“Có sao …?”

“Hình như là thật!”

“Đúng … Tôi nhớ rõ ràng có điều kiện này. Chết tiệt!”

“Vậy chẳng phải là ép buộc toàn bộ giết quái vật để lên tàu sao?”

“Trời ơi!”

…..

“E hèm!”

Cường thấy mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán liền hắng giọng một cái.

“Hửm …?”

“Chuyện gì?”

Tất cả đồng loạt xoay người lại.

“Phát hiện điều kì hả Cường?” –Tạ Thế Kiệt vẻ mặt chăm chú hỏi.

“Ừ!” –Cường gật gật đầu.

“Tôi bỗng chợt nghĩ ra, thịt của Bì Trảo Thú nếu dùng ăn được, chẳng phải chúng ta đã có nguồn cung câp thức ăn hay sao!”

“Ồ …?”

“Nhưng liệu nó có bị nhiễm độc loại hình hay không? “

“Tôi chỉ sợ bản thân quái vật này có ẩn chứa bệnh căn, sẽ gây truyền nhiễm cho mọi người!”

“Thế giả sử ăn được thì sao? Vậy chúng ta đã bỏ qua được một mối lo rồi!”

Vài ba kẻ sợ hãi, nhưng đa số ánh mắt trở nên hưng phấn cùng nóng bỏng. Không có cách nào, vấn đề lương thực đột nhiên có phương pháp giải quyết, chỉ cần chứng minh thịt thú là trong sạch, những người còn lại ở nhà ga sẽ được cứu đấy!

“Điều đó chúng ta tính sau!”

Tạ Thế Kiệt nhìn nhìn phương hướng rồi cau mày nói.

“Cần theo lộ trình thám hiểm trước đã, nếu như ổn thỏa hết rồi, chúng ta quay lại xử lí thi thể nó cũng chưa muộn.”

“Ừ!”

Trần Anh Chí gật đầu, đi theo hắn đằng sau hướng bên phải đi tới.

“Dừng lại!”

Hốt nhiên, Tạ Thế Kiệt la to lần nữa.

Cả đám người nhanh chóng khựng chính mình bước chân. Vừa định cất tiêng hỏi, Tạ Thế Kiệt liền đưa tay chỉ vào phương xa hướng nhà ga, nơi đó khói đặc đang bốc lên mù mịt.

“Có khói … Vậy chúng ta trở về sao?”

Có kẻ hưng phấn hỏi.

Bởi vì căn cứ ước định, khi một chi đội ngũ đã có phát hiện, có thể phản hồi nhà ga, sau đốt lửa lên, lại thông tri khác đội ngũ, cho nên cái muốn nhìn thấy khói đặc, bọn hắn có thể quay trở về.

“Tạm thời không vội!”

Tạ Thế Kiệt trầm ngâm một lát rồi đưa ra ý kiến. Hiển nhiên, hắn đã dần dần trở thành then chốt đầu lĩnh của đám người, lời nói dĩ nhiên có phân lượng hơn rất nhiều.

“Nhưng đi tiếp rất có thể bị quái vật tập kích a!”

“Đúng vậy … Chúng ta có thể phản hồi rồi quyết định kế sách tiếp theo!”

Cường thấy mọi người bắt đầu có thoái ý, tiến lên cao giọng nói:

“Theo tôi nghĩ, trước sau gì, chúng ta cũng phải đánh giết quái vật. Không chỉ vì sinh tồn, mà còn để đi lên chuyến xe kế để thoát khỏi khu vực này. Nếu về tay không, thì quả là quá phí công sức. Tốt nhất là nên đến địa điểm lúc trước tôi đánh dấu, thu thập ít củi cùng gỗ để làm phòng ngữ và nhóm lửa nướng đồ ăn.”

Ý kiến này a! Có vẻ hợp lí!

Tất cả đung đưa đầu nghĩ nghĩ rồi nhất trí tán thành.

Cái này tuyến đường, bởi vì đã định vị sẵn sàng, cho nên mọi người đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến lúc trước Lâm Tiêu làm ký hiệu địa phương, sau đó lại hướng về cây cối cùng dây leo chỗ địa phương lục lọi mà thu thập.

Đến nơi, toàn bộ trai tráng cùng phụ nữ ra sức chém xuống từng bó lớn củi và dây leo. Trong rừng thiếu gì chứ không thiếu mấy thứ đó.

Góp nhặt không ít dây leo, sau đó quấn cùng một chỗ biến thành một căn rắn chắc sợi thừng, lại cuốn lên, đây là vì dùng phòng ngừa vạn nhất mà chuẩn bị đấy, lỡ như có ai rơi vào vũng bùn, đã có cái này sợi thừng cứu trợ, vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều.

“Hồ Quốc Trung … Cậu giúp chúng tôi mang phần lớn được không?”

Tạ Thế Kiệt lắc lắc người hỏi.

“Thế còn cậu làm gì?”

“Tôi hả … Tôi cũng gánh một ít …! Tất cả chia ra, không mang quá nhiều, sức người lớn mang thêm, không thì thôi. Vả chăng mang thứ này nếu gặp tập kích vẫn có chút ít hữu dụng đấy!”

“Tốt! Tôi mang. “ – Hồ Quốc Trung gật đầu nói.

Cường cùng người khác cũng xách theo ít bó củi và dây leo, nhấc người về hướng thi thể Bì Trảo Thú cách đó không xa, chuẩn bị mang về thử nghiệm ăn xem sao.

Tạ Thế Kiệt cũng tương đương tài năng, phân công khá rõ ràng, còn có chia đội hình phòng thủ cùng tấn công, người gánh nặng không khả năng trở tay được đưa vào vòng giữa để bảo vệ.

Thời điểm cần cẩn thận là phải cẩn thận, nếu không mất mạng ngươi có kêu ông trời cũng vô dụng.

Xèo xèo …!

Đi được đoạn đường, xách về thi thể Bì Trảo Thú, trước mặt đoàn người bỗng đâu phun ra một đoàn sương mù dầy đặc, thỉnh thoảng bốc lên từng tia vụ khí đen nhánh.

“Coi chừng …!”

“Mọi người cảnh giác … Đồ chơi này có độc!”

“Móa nó … Mê vụ Đầm lầy … Độc đâu ra mà lắm thế?”

Tuy oán thán, nhưng chả ai dám đâm đầu vào mảnh kia mù mịt chướng khí. Chỉ dám đi vòng qua xa hơn một điểm mà thôi!

Giờ khắc này người nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ dám co người sẵn sàng né tránh nếu có bất kì động tĩnh gì thổi đến bọn họ.

Rốt cuộc, mười phút sau,đoàn người bị chắn lại.

Nói đúng hơn, bọn họ ba mươi nhân số, bị hai cái quái vật tinh tinh thân hình, đỏ cạch đồng tử ngáng đường.

Là hai con Bì Trảo Thú!