Thần Cảnh Đại Lục

Chương 12: Khảo Nghiệm Trọng Sinh (1)

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, nơi tử sắc hồ vẫn là một mảng tử địa yên tĩnh.

Không có bất kì sinh cơ, không có bất kì ngoại vật gì chuyển động, ngay cả những cơn gió cũng không hề tồn tại.

Cách đó không xa là một đồi loạn thạch nhỏ, những thạch phiến to lớn xếp chồng lên nhau đủ dạng hình thù.

Xung quanh loạn thạch lúc này lại thần kì bảo phủ một tầng hào quang tử sắc.

Nó hoàn toàn chuyển động theo một quy luật nhất định, nếu ai chú ý quan sát hoàn toàn có thể nhận ra nó đang di chuyển theo hình dạng của một đóa Liên hoa Tử Sắc ( Hoa Sen Tím).

Những tử khí kia kết hợp lại hình thành nên những cánh hoa lớn chừng một trượng. Mà cả một đóa hoa hoàn chỉnh lại được cấu thành từ hơn tram cánh hoa, bao phủ gần như toàn bộ tiểu sơn thạch này.

Đặc biệt hơn, ở chính giữa của Tử Sắc Liên lại trôi nổi vô tận những kí hiệu đại đạo, nó không hề đi theo một quỹ đạo hoàn chỉnh nhưng nó lại dần bao phủ lại trở thành một nhân hình.

Những loạn thạch cứng rắn xung quanh nhân hình kia lúc này lại như những hạt bụi ngưng tụ thành, lúc này bởi những chuyển động của những kí hiệu thiên địa đại đạo kia mà hoàn toàn hóa thành bột mịn.

Một uy áp cường đại mang theo tính hủ thực bá đạo đang từ nhân ảnh kia lan tràn ra.

Những loạn thạch hóa thành bột mịn xung quanh cũng mở rộng ra phạm vi ngày càng lớn.

Lúc này, đóa liên hoa cũng bắt đầu xoay tròn, cuốn theo vô tận đất đá xung quanh nháy mắt tan biến.

Ở bên trong, trên đài sen, nhân hình kia lúc này 2 tay mở rộng ra, như có một lực hút cường đại tỏa ra từ trên người của đại nhân vật này, những kí hiệu đại đạo lúc trước bảo phủ quanh hắn cũng dần theo đó thu nạp toàn bộ vào trong cơ thể hắn

“ Lấy tinh thần làm cánh, lấy đại đạo làm nhụy, lấy thân cảm ngộ. Đại đạo là do thiên địa mà thành, nắm giữ đại đạo như nắm giữ thiên địa. Cảm giác này thật khoái cảm. “

Nhân ảnh kia chính là Dương Long, hắn lúc này đang trôi nổi trên không trung.

Bên dưới đồi loạn thạch bởi vì những tác động cường đại mà Dương Long gây ra, lúc này nó đã biến thành một hắc vực sâu không thấy đáy, lan ra tến tận gần khu vực của tử sắc hồ.

Dương Long tay vẫn giang ra 2 bên, đôi mắt hắn lúc này vẫn nhắm nghiền lại, trên miệng thì mang theo một nụ cười thoải mái.

Cả thân hình hắn lúc này lại sáng như lưu ly, có thể nhìn thấy bên trong cơ thể hắn lúc này mang theo những ánh tím thần bí.

Xung quanh hắn lúc này tỏa ra một uy áp cường đại. Nếu có một đại nhân vật nào ở đây thấy cảnh tưởng lúc này cũng phải kinh hô lên một tiếng.

Uy áp mà Dương Long tỏa ra lại hoàn toàn ảnh hưởng đến thần hồn.

Có thể nói thần hồn chính là linh hồn của con người, nếu uy áp đánh sâu vào linh hồn thì ngay cả sức chiến đấu cũng không thể nào phát huy được một phần.

Thậm chí nếu đối phương sử dụng hồn kỹ thì có thể nhất kích tất sát, bởi một khí thần hồn bị tấn công quá mạnh mẽ, bản thân thần giả sẽ hoàn toàn bị mất đi ý thức, nặng hơn có thể thần hồn câu diệt, triệt để mất đi mạng sống.

Trạng thái hiện giờ của Dương Long có thể nói tinh thần lực của hắn có thể sáng ngang với cường giả Phá Thần cảnh.

Còn ở Thần Hồn ngưng thực của hắn thì ngay cả Thiên Vương cảnh cũng chưa chắc làm được.

Phải mất nửa ngày, Dương Long mới mở mắt ra, hắn hít sâu một hơi. Tuy chỉ là thần hồn, dù hít sâu mấy cũng chẳng có cảm giác gì nhưng động tác này vẫn làm cho hắn thoải mái.

Giơ một bàn tay lên, lặng lẽ vận chuyển tinh thần lực, lúc này lòng bay tay của hắn lại ngưng tụ thành một ngọn tử hỏa (Lửa tím).

Ngọn lửa này lại đặc biệt kì lạ, nó sáng lên lại không tỏa ra nhiệt độ cường đại, mà lại mang cái lạnh lẽo u linh.

Cái lạnh này tác động trực tiếp vào linh hồn của kẻ khách.

Bên trong ngọn lửa nếu ai đủ cường đại để cảm nhận, thì hoàn toàn có thể thấy được ngọn lửa này được hình thành từ những kí hiệu đại đạo.

Lúc này, Dương Long lại hiện lên một nụ cười nhẹ lẩm bẩm:

“ Sáu năm a, mất một năm để ta đến được tử hồ, 2 năm để ta lĩnh ngộ được một tia kí hiệu tử vong, lại mất của ta 3 năm ròng rã để lĩnh ngộ hoàn chỉnh đại đạo.

Thật sự là một con đường khó đi, nhưng sự cường đại của tử vong chi đạo thật sự không làm ta thất vọng.

Nếu bây giờ cho ta giao đấu với Ninh Lực, chỉ cần một đạo tinh thần lực của ta khiến hắn gần như tàn phế rồi.”

Tự vấn một hồi, hắn lại tự cười bản thân mình, cường đại thì như thế nào, bản thân hắn ở nơi này ngay cả một ngọn cỏ cũng không có thì có ai để cho hắn thể hiện năng lực chứ.

Lúc này, tinh thần của Dương Long đang ở trạng thái thăng hoa. Có thể nói hắn bây giờ hoàn toàn có thể được gọi là Thiên Vương cường giả, nếu chỉ xét về Thần Hồn này.

Nhưng tinh thần lực của hắn thì lại xa xa mới bằng, bởi những cường giả có thể tu luyện ra tinh thần lực đều trải qua nhiều giai đoạn khác nhau.

Đặc biệt là phải mở ra ra Hồn Hải, nơi đó sẽ tương tự như đan điền, chứa đựng tinh thần lực.

Còn bản thân của Dương Long, hắn có thể luyện ra tinh thần lực hoàn toàn bởi vì hắn đang ở trạng thái Hồn Thể, tinh thần lực của hắn không phải được chứa ở một vị trí nhất định. Mà nó lại trải dài ra nằm trong toàn bộ Hồn Thể của hắn.

Bởi vậy hắn không thể nào tăng lên tinh thần lực được nữa, trừ khi hắn có thể giống như người bình thường, mở ra Hồn Hải của bản thân mình.

Dẹp những suy nghĩ tiêu cực qua một bên, ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn về phía hồ tử sắc kia.

Trải qua 5 năm, từ khi hắn tiếp cận được cái hồ này đến nay, hồ nước vẫn không có gì thay đổi.

Từ đầu đến cuối vẫn là bình lặng không một gợn sóng, những tử khí kia cũng không ngừng bốc hơi lên tạo thành những đám mây tím kì dị, đặc biệt có sức dụ hoặc rất lớn đối với linh hồn thể.

Dương Long thử sử dụng tinh thần lực tiến vào dò xét bên trong hồ nước.

Một luồn sức mạnh tinh thần khủng bố từ Thần hồn hắn lan tràn ra, tiến thẳng vào hồ nước.

Hồ nữa vẫn lặng như tờ, nhưng khuôn mặt Dương Long lúc này lại là một vẻ xám xịt.

“ Không thể dò xét vào bên trong, dưới hồ này ẩn chứa cái gì mà ngay cả thần thức mang theo tử vong đạo của ta cũng không thể thâm nhập a.”

Lúc này, Dương Long lại càng cảm thấy tò mò bí mật bên trong hồ nước này.

Đường đi của hắn hiện tại chỉ có duy nhất là thâm nhập vào bên trong hồ nước may ra mới có sinh lộ cho hắn.

Không chút do dự, hắn nhún chân nhảy thẳng vào hồ nước.

Một cảm giác lạnh lẽo tràn vào tận nơi sâu nhất linh hồn của Dương Long, cơ thể hắn rung lên, lúc này hắn cảm giác như thần hồn của mình sắp bị đóng băng dưới hồ nước này.

Không nghĩ ra cách nào khác, hắn vội đưa tinh thần lực mang theo kí hiệu tử vong quy tắc ra bên ngoài, bao lấy toàn bộ Thần Hồn của hắn.

Lúc này, cảm giác lạnh lẽo như ở trong một khối cực hạn hàn băng kia mới chấm dứt.

Tập trung tinh thần, hắn tiếp tục tiến sâu vào hồ nước.

Bên trong hồ nước này cũng hoàn toàn không có một chút sinh cơ nào. Toàn bộ đều là một màu tử sắc.

Đã qua rất lâu, hắn cũng không tính toán hết qua bao nhiêu canh giờ, nhưng điều mà hắn có thể xác định được là hắn vẫn đang tiếp tục bơi sâu vào vị trí đáy hồ.

Nhưng cho đến lúc này, hắn thật sự vẫn chưa xác định được cái đáy hồ kia nó có tồn tại hay không, ngay cả bản thân hắn cũng đang thắc mắc liệu đây có phải và vô tận vực sâu chứa đầy nước hay không nữa.

Trải qua rất lâu, hắn cảm thấy khá mệt mỏi nên đành phải trôi nổi bên trong hồ tạm thời nghỉ ngơi.

“ Cũng may trang thái hiện giờ của ta không cần ăn uống, hít thở. Nếu không thì xác định bản thân ta trôi nổi trong tử hồ này không bị đói chết cũng bị ngạt chết.”

Lúc này để bổ xung tinh thần lực, biện pháp nhanh nhất là vẫn chuyển công pháp để nhanh chóng hấp thu thiên địa đại đạo, biến nó trở thành chất dinh dưỡng giúp nhanh chóng phục hồi tinh thần lực đã mất.

Nhưng Dương Long ngay cả công pháp tinh thần lực ra sao hắn cũng chưa từng xem qua một chữ nên đành phải ngậm ngùi ngồi yên để tự thân hồi phục.

Phải mất 2 canh giờ, hắn mới trở lại trạng thái toàn thịnh. Lúc này 2 mắt hắn đặc biệt bình tĩnh, “càng gặp những chuyện khó giải quyết thì càng phải bình tĩnh” Đó là chân lý mà hắn tự đặt ra cho bản thân sử dụng.

Phù ra một hơi, hắn tiếp tục hành trình tiến sâu vào, truy tìm vị trí đáy hồ.

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Long đoán khoản 1-2 ngày gì đó, rốt cuộc hắn cũng mừng rỡ kinh hô lên một tiếng.

“ Thần Đài? Tại sao nơi đáy hồ này lại là một thần đài chứ?

Ai lại rảnh rỗi đến mức sâu bên trong một cái tử hồ không biết bao nhiêu dặm xây một Thần Đài ở đây?”

Liên tục nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu của Dương Long. Lúc này hắn đã đặt chân xuống một Quảng Trường rộng lớn.

Quảng trường này được bao bọc bởi một tầng năng lượng đặc biệt, ngay cả Dương Long lúc này cũng không biết đó là thứ năng lượng gì, nó ngăn cách hoàn toàn nước tử sắc ở phía trên, không cho chúng tiến vào quảng trường.

Ở trên quảng trường không hề có bất kì thứ gì, lúc này Dương Long đã bước đi đến giữa quảng trường, hắn đang chăm chú nhìn về 2 đạo khắc họa cực lớn ở giữa này.

Ở dưới nền của quảng trường không biết được xây dựng từ loại vật liệu gì, ngay cả khi dương long sử dụng tử vong lực cũng không thể bào mòn được nó.

Đặc biệt hơn, ở dưới quảng trường vị trí trung tâm còn được khắc 2 đồ án hình chân long, sống động như thật.

Lúc này, 2 con chân long như đang giao đấu với nhau, một con tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, một con khác thì lại như u linh, thuần túy một màu đen thần bí.

Dương Long giật mình tỉnh lại, khi hắn nhìn vào đồ án 2 chân long kia thì như bị cuốn vào ảo cảnh, 2 con chân long to lớn đến vài dặm, cả 2 đều có sứu mạnh cực kì khủng bố, giao chiến ngang tài ngang sức với nhau.

Dương Long ánh mắt ngưng trọng, cố gắng tập trung tinh thần lẩm bẩm:

“ Nếu vừa rồi không tỉnh lại kịp, e rằng thần trí của ta bị 2 lão Thần Long kia đánh nát rồi…”

Lúc này, một giọng nói già nua lại bất chợt vang lên, vang vọng cả một khu quảng trường:

“Hữu duyên thiên lý đáy tử đầm.

Nếu muốn thoát khỏi đây, hãy thông qua khảo nghiệm của ta. Người đến được đây chắc chắn đã lĩnh ngộ được tử vong pháp tắc mà Thần Chủ gieo xuống.

Nếu thông qua khảo nghiệm, ngươi có thể trọng sinh thân xác cũ. Nếu thất bại, vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa.

Tử vong chia đạo không thể để cho những kẻ phế vật nắm giữ được.”

Giọng nói kia cứ ồ ồ vang lên, không hề có chút tình cảm, cân nhắc nào. Dương Long có thể chắc chắn đây chỉ là một tàn thức được lưu lại của một đại nhân vật ở tử đầm này.

*( Lời tác giả: “Tinh thần lực” giống như nội khí, có thể dùng để công kích đối thủ. “Thần Hồn” giống như thân thể chứa tinh thần lực, không biết ở các truyện khác giải thích ra sao, nhưng ở truyện mình sẽ là như vậy. Các đạo hữu lưu ý để tránh bị nhầm lẫn)

*

Còn nữa