Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 27: Cuộc sống của một học viên thường dân (3)...

Editor: Ngọc Nguyệt

Đêm đó, Tia đến tòa thành.

Tuyết đã ngừng, trời trong, ngửa mặt lên có thể nhìn thấy đám mây trắng như lông vũ bay qua bầu trời u tối. Không khí vẫn lạnh, khí trắng thở ra trong gió lạnh ngưng thành một đám.

Tia đi vào tòa thành yên tĩnh trống trải, không khỏi nhớ tới đêm đáp ứng lời mời tham gia hội chị em Tera Catherine. Tuy giờ nàng không còn là nữ bá tước, nhưng cũng không phải không thể tham gia câu lạc bộ, cuộc sống bình thường bình thường cũng có chỗ phấn khích của nó.

Nàng gõ cửa, Luciaster tự mình đến mở.

Thấy nàng, hắn cực kì vui vẻ: "Chào buổi tối, tiểu thư Damien, rất hoan nghênh vì em đã đến, mời vào."

Tia cởi áo khoác, vào phòng.

Diện tích phòng không quá lớn, thiết kế tương đối mộc mạc, trừ mấy dụng cụ, không còn vật phẩm gì khác. Lò sưởi đá cẩm thạch bên tường tỏa hơi, thỉnh thoảng phát ra tiếng bập bùng. Tấm rèm dày, qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy tán cây bị tuyết đọng cách đó không xa. Cái bàn dài, trên bàn là một ít đồ uống và điểm tâm đơn giản. Hơn mười ghế dựa xếp thành vòng tròn, đều đã có người. Có nam có nữ, phần lớn là gương mặt xa lạ Tia chua bao giờ gặp, chỉ có một hai cá nhân là nàng từng đối mặt, có vẻ thân phận cũng không thường. Càng khiến nàng giật mình, Joel được Luciaster giới thiệu với nàng ban ngày cùng với người bạn của hắn cũng ở đây.

Luciaster dẫn Tia đến giữa vòng người, để nàng ngồi chỗ trống. Những người khác đều chăm chú nhìn nàng, chỉ có tò mò, không có ác ý.

Luciaster nhìn mọi người, gật đầu: "Đã đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Đêm nay tôi muốn giới thiệu một người bạn mới cho mọi người. Tiểu thư Damien, chào hỏi mọi người đi."

Tia đứng lên, có chút không biết làm sao nhìn Luciaster. Người sau cổ vũ: "Không sao đâu, tùy tiện nói mấy câu là được. Nói không tốt cũng sẽ không có người chê cười em, đúng không?"

Lời của hắn được những người khác nhiệt liệt đồng ý.

Tia đành hơi mất tự nhiên nói: "Ừm, tôi là Hilia Damien, năm nay mười sau tuổi. Rất vinh hạnh khi có thể gặp mọi người tối nay."

Luciaster nhẹ nhàng vỗ tay. "Tốt lắm, cũng đâu phải quá khó, đúng không?"

Tia cười cười.

"Tiểu thư Damien đã tự giới thiệu rồi, có phải chúng ta cũng nên đáp lại không?"

Được Luciaster nói, những người khác lần lượt nói ra tên mình. Đối với mấy cái tên tiếng Anh, trí nhớ của Tia có hạn, nàng chỉ nhớ được tên của mỹ thiếu niên kia.

"Hoan nghênh người bạn mới này, tôi tin sau này mọi người sẽ có thời gian hiểu nhau. Vậy, hôm nay ai đầu tiên?"

Hắn vừa nói xong, một thiếu niên đeo kính liền đừng lên: "Tôi trước!"

Luciaster không để tâm hắn liều lĩnh, thân thiết ý bảo tiếp tục.

Thiếu niên được cho phép gần như cuồng nhiệt hưng phấn kể lại lần trước tụ hội hắn được ủng hộ lớn thế nào, hiểu được thói quen này của mình, trong mắt thần là không thể tha thứ đến mức nào, quyết tâm lần sau sửa lại để được thành quả.

Sau khi hắn nói xong, một cô gái thấp bé lại lên tiếng. Nghe xong vài người nói, Tia đã hiểu rõ tính chất của cuộc gặp mặt này. Mượn danh nghĩ tôn giáo, dùng kiến thức tâm lý học hiện đại, áp dụng phương thức nói chuyện theo nhóm, tâm sự phiền não, đạt được khích lệ. Đối với cuộc sống giàu có này, giới quý tộc lại càng cảm thấy tinh thần trống rỗng, sự cuồng nhiệt của họ đều biểu hiện ra.

Trừ Tia, những người khác cũng thay phiên nhau nói, ngay cả mỹ thiếu niên Ian thoạt nhìn khác với bầu không khí nơi này cũng nói vài câu. Tia chú ý tới phản ứng của mỹ thiếu niên kia bình thường, ít nhất không giống suy đoán của nàng. Nhưng bạn hắn, Joel lại càng hăng hái vô tay, mặc dù vẫn kém giáo sư Luciaster.

Tất cả mọi người nói xong, Luciaster đứng lên tổng kết. Giọng nói của hắn cũng không lớn, không kịch liệt. Vẻ mặt mỉm cười, giọng nói trong trẻo bình tĩnh chỉ thuộc về riêng hắn nói một ít đạo lý bình thường. Vẻ mặt, động tác, giọng nói của hắn như có một sức mạnh vô hình, khiến mọi người không tự chủ mà chăm chú lăng nghe, tin phục, thậm chí cảm động. Ngay cả Tia vốn giữ nguyên thái độ cũng không kìm lòng được mà kích động, càng không nói tới những người khác ở đây. Họ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Luciaster, trong mắt họ dường như đó không phải là một giáo sư, mà là thần tượng của họ, hoặc có thể nói là thần của họ.

Đến đây, nội dung chủ yếu của cuộc gặp mặt căn bản đã xong, tiếp theo là thời gian nghỉ ngơi giải trí, mọi người có thể dùng đồ uống nói chuyện phiếm, thoải mái tìm hiểu nhau.

Các thành viên từng tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, vẫn còn hưng phấn mà nói về Luciaster. Càng nhiều người vây quanh đương sự, chẳng sợ nói hay không nói, chỉ cần nhìn người mình kính trọng, cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Tia không gia nhập. Nàng thuộc loại hơi khác người, nơi quá mức náo nhiệt nàng đều tránh xa. So với việc gia nhập nói cười cùng họ, nàng càng muốn tránh ở một bên nhìn. Có đôi khi thái độ như thế cũng có thể mang đến niềm vui bất ngờ không tưởng, giống như đêm nay.

"Có phải là một buổi gặp mặt nhàm chán không?"

Ian không biết từ đâu xuất hiện, một tay chống ở cửa sổ, miễn cưỡng đứng cạnh Tia. Sự tồn tại của hắn là nổi bật đến thế, Tia nhắm mắt cũng có thể cảm giác được, giống như ánh nắng trên mi mắt.

"Có lẽ." Nàng trả lời khô khan, đối với việc Ian chủ động nói chuyện vẫn có chút thụ sủng nhược kinh.

"Coi như hết!" Ian bất mãn chẹp miệng, biểu tình trên mặt như đang nói "Sao cậu dám dùng thái độ ấy với tôi!"

Không thể không nói, vẻ ngoài hấp dẫn của hắn và vẻ mặt trẻ con đáng yêu này có lực sát thương rất lớn, khiến Tia không khỏi bỏ xuống phòng bị.

"Được rồi, thật là không có ý nghĩa gì hết, đại khái gặp mặt kiểu này cũng không thích hợp với tôi."

Ian vui vẻ nở nụ cười. "Tôi biết, cậu giống tôi! Nếu không phải Joel bắt tôi đến, còn lâu tôi mới tham gia!"

Trong mắt Tia lộ ý cười.

Bỗng nhiên Ian đem mặt sát lại, Tia có thể nhìn rõ làn da nhẵn nhụi không thấy lỗ chân lông của hắn, lông mi dài như quạt, đôi môi hồng, cũng với đôi mắt trong suốt như nước.

Ian như không nhận thấy khoảng cách giữa hai người vượt qua chừng mực lễ nghi, chỉ cẩn thận nhìn khuôn mặt Tia, sau đó nghiêm túc nói: "Nhìn kĩ lại, cậu cũng không khó coi như thế!"

Tia đỏ mặt, không biết vì khoảng cách giữa hai người lúc này hay là những lời của hắn.

Ian liếc mắt. "Tôi vừa nghĩ ra một ý hay. Nếu chúng ta đều thấy nơi này nhàm chán, không bằng lén chuồn ra, không ai chú ý tới việc chúng ta biến mất. Cậu nói có được không?"

Hắn cố ý đè thấp giọng, khiến cho giọng nói thanh thúy của hắn có vẻ khác thường. Đôi mắt lam như có ánh sáng lưu động, không ngừng thay đổi, khiến người ta không tự chủ bị hấp dẫn. Bên miệng còn mang theo ý cười, lại làm người ta không đoán được vì sao hắn cười. Lúc này hắn không còn vẻ thiên chân khả ái mà biến thành dụ hoặc, mê hoặc, không để người khác từ chối.

"Ian!"

Tiếng hét đầy giận dữ khiến Tia hoảng hốt bừng tỉnh. Nàng phát hiện nếu giọng nói kia muộn một giây, có lẽ nàng đã gật đầu đáp ứng.

Trong mắt Ian hiện lên tia mất mát và u ám, nhưng hắn lập tức khôi phục, quay đầu vô tội nhìn Joel đang bước nhanh đến.

"Sao thế?"

"Cậu đang làm cái gì?!" Joel khiêm khắc nói, mang theo vài phần hỏi tội.

"Có gì đâu, tôi đang hoan nghênh bạn mới gia nhập, đúng không?" Ian quay sang nhìn Tia.

Tia đành phải trả lời: "Đúng vậy."

Joel trừng nàng: "Tôi không hỏi cậu!"

Tia hết sức ủy khuất. Làm ơn đi, là hắc hỏi nàng đáp, nàng không dụ dỗ hắn, đừng giận chó đánh mèo. Hơi tức giận, nàng im lặng không nói nữa.

Joel nhìn Ian, trong mắt có tức giận, có áy náy, thậm chí còn có đau đớn. Ian như hoàn toàn không thấy ánh mắt có thể hòa tan mọi thứ ấy, một mạch cúi đầu nhìn chân. Trong khoảng thời gian ngắn, ba người đều trầm mặc không nói.

Lúc này, Luciaster nhận thấy không khí bất thường ở đây liền đi đến.

"Không có chuyện gì chứ?"

Joel nhìn hắn, trả lời. "Không có việc gì."

Luciaster tươi cười: "Không có việc gì thì tốt rồi. Vậy có thể cho tôi mượn tiểu thư Damien một lát được không?"

Ánh mắt hai người giai nhau. Không biết có phải Tia nhìn nhầm hay không, trong nháy mắt bọn họ như trao đổi ánh mắt nào đó.

Biểu tình Joel bỗng trở về vẻ nho nhã lễ độ như cũ.

"Thật xin lỗi, tiểu thư Damien, vừa rồi cảm xúc của tôi có chút không tốt, có chỗ thất lễ xin hay bỏ qua."

Chuyển biến một trăm tám mươi độ như thế khiến Tia không khỏi lắp bắp kinh hãi.

"À, không sao." Nàng khách khí trả lời.

Joel nhìn Ian. "Vậy chúng em cũng không quầy rầy giáo sư Luciaster nữa."

Cảm xúc của Ian cũng như những trận mưa ngày hè, tới nhanh đi cũng nhanh, thoạt nhìn hắn lại trở về như lúc trước.

"Được, lần sau gặp."

Luciaster nhìn bóng dáng hai người, như đang cảm khái. "Joel mà Ian là bạn bè tốt với nhau, nhưng hai người đều quá mức xuất sắc, tính cách cũng kiêu ngạo như nhau, có khi không tránh được việc cãi nhau."

"Em biết." Tia mỉm cười. "Nhưng em nghĩ hẳn là họ càng giận càng thân!"

"Đúng vậy." Luciaster đồng ý nói.

Sau đó hắn chuyển chủ đề tới chuyện khác. Hắn cũng không hỏi suy nghĩ của Tia hay mời nàng gia nhập, chỉ tùy ý nói vài chuyện khiến nàng thấy hứng thú. Mãi cho đến khi kết thúc, lúc Tia rời đi, hắn mới thản nhiên nói một câu:

"Cuộc gặp mặt mỗi tuần đều có, nếu em không bận đều có thể đến tham gia."

Tia không thể không thừa nhận Luciaster rất quan tâm người khác, không khiến nàng có ác cảm, lại khiến nàng cảm thấy mình đang được coi trọng, nếu nàng là Hilia thật, có lẽ hơn một nửa phần là quyết định không chút do dự gia nhập.