Vỗ vỗ cái bụng đã no căng, Trầm Thược bắt đầu làm biếng, lăn lăn lăn lăn, cuối cùng lăn đến chiếc ghế sa lon mềm mại, bộ dáng tựa như không bao giờ muốn động đậy nữa. Trầm Tĩnh nhìn cậu, cười nói: “Tiểu Thược, vừa cơm nước xong liền như vậy, sớm muộn gì em cũng biến thành một bé heo ú mất thôi.”

Bĩu môi, Trầm Thược có chút tủi thân hỏi: “Nếu biến thành bé heo thật, anh hai sẽ không thích em nữa sao?”

Đi qua nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Trầm Thược, Trầm Tĩnh khẽ thở dài: “Dù Tiểu Thược có biến thành thế nào anh hai cũng đều thích.” Trầm Thược nghe xong lập tức trưng ra nụ cười tuyệt chiêu mà theo như cậu hình dung, thì phải gọi là “Nụ cười hoàn mỹ thượng thiên nhập địa thiên hạ vô song phích lịch vô địch siêu cấp soái khí” (|||||||) nhưng mà, ở góc nhìn của Trầm Tĩnh, đây lại chính là nụ cười đáng yêu nhất trên đời~~ Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Không muốn vận động thì em cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ anh hai thu dọn xong bát đũa, chúng ta sẽ đi sửa sang lại phòng khách một chút, dù sao hôm nay em cũng phải ngủ ở đó mà, được không?”

Trầm Thược vừa nghe xong liền nhảy dựng lên tựa như bị kim đâm: “Tại sao? Tại sao em phải ra ngủ ở phòng khách? Không phải anh và em sẽ ngủ cùng nhau sao?”

“Tiểu Thược ngoan, anh phải làm việc, em phải học bài, ngủ một phòng thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng, dù sao phòng khách vẫn để không, dọn dẹp lại một chút là có thể ngủ, anh hai sẽ không để em chịu thiệt đâu.” Trầm Tĩnh dỗ dành nói. Trời mới biết căn bản không phải vì cái lý do này, nếu mỗi ngày anh đều ngủ cùng giường với Tiểu Thược, đảm bảo đến một lúc nào đó anh nhất định sẽ không kiềm chế được mà làm ra chuyện thương tổn tới bảo bối, nếu như vậy, cả đời này anh sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.

“Không muốn… Em không muốn…” Nước mắt Trầm Thược chỉ chực trào ra, đong đầy thủy quang lóng lánh: “Anh hai, em cam đoan sẽ không làm phiền anh đâu, nếu không, em sẽ sang phòng khác học bài, lúc ngủ lại trở về, tuyệt đối tuyệt đối không gây ầm ĩ cho anh. Anh hai… Em muốn ngủ cùng anh cơ… Hu…” Càng nói càng khổ sở, Trầm Thược thật sự nhịn không được, vẫn là khóc lên.

Thấy bảo bối của mình khóc, Trầm Tĩnh làm sao còn dám cố chấp nữa, vội ôm lấy Trầm Thược, kéo cậu vào lòng. Dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cậu, hạt lệ đọng ở trên tay, cũng thấm đến trái tim Trầm Tĩnh. Khẽ vuốt lưng Trầm Thược, ôn nhu dỗ dành: “Bảo bối, đừng khóc, anh hai đáp ứng em, chúng ta không ai phải ngủ ở phòng khách cả, chỉ ngủ trong phòng anh thôi. Em cũng không cần sang phòng khác học bài, em muốn thế nào liền như thế ấy, vậy đã hài lòng chưa, nào?”

Trầm Thược ngước cặp mắt hồng hồng trừng nhìn Trầm Tĩnh, giọng nói sau khi khóc còn chưa xuôi: “Anh hai… Chúng ta thật sự không ngủ riêng nữa chứ?”

“Không ngủ riêng. Tiểu Thược nói cái gì thì là cái đó!” Cưng chiều nhìn cậu, Trầm Tĩnh thoáng ai oán nghĩ, sau này anh chỉ sợ phải thường xuyên tắm nước lạnh rồi…

***

Buổi tối, khi Trầm Tĩnh vừa tắm rửa xong đi ra, liền thấy Trầm Thược đã nằm trên chiếc giường lớn. Ôm cái chăn mỏng, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nói gì đó, nhưng miệng cứ mấp máy không ra lời.

Trầm Tĩnh biết Tiểu Thược đang lo lắng cái gì, chỉ lặng lẽ thở dài, đi đến bên giường, đắp chăn lên cho cậu, rồi đặt người nằm xuống ngay bên cạnh cậu.

Trầm Thược thấy anh hai làm vậy, cũng không nghe anh nhắc đến chuyện ‘tống’ cậu ra phòng khách, tâm tình cuối cùng đã có thể buông lỏng, lập tức không gắng gượng thêm được nữa, nhích lại gần anh hai, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trầm Tĩnh đầu tiên là cứng đờ người, bất quá nháy mắt đã khôi phục được bình tĩnh, nhìn nhìn bé con còn đang cọ cọ trên ngực mình, nhịn không được vươn tay ôm lấy cậu, đem cậu toàn bộ nhét vào lòng.

Được anh hai ôm, Trầm Thược đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, chỉ là không ngăn được cơn mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã nhanh chóng thiếp đi.

Trầm Tĩnh lại ngủ không nổi. Liền giữ nguyên tư thế ôm Trầm Thược, đợi cho hô hấp của cậu đi vào quy luật đều đều, mới thoáng buông ra một chút. Ánh đèn mờ ấm áp bên giường rọi lên gương mặt của Trầm Thược, tỏa ra vầng sáng mê ảo, trên đôi môi mỏng ẩn hiện tiếu ý như có như không…

Trầm Tĩnh chăm chú ngắm nhìn cậu hồi lâu, mới cúi đầu in lại một cái hôn khẽ lên gò má phấn hồng, nhưng nụ hôn, bất giác lại dần dần dời đến… nơi lòng anh đã vô số lần khao khát… đôi môi…

“Bảo bối…”

***

Sáng sớm hôm sau, Trầm Tĩnh lần thứ hai vì phải gọi Trầm Thược rời giường mà đau đầu không ít. Bảo bối của anh mắc chứng huyết áp thấp, sống chết cũng không chịu dậy, cường ép thì anh lại không nỡ, chẳng may làm đau Tiểu Thược, thì chính anh sẽ là người chết vì đau lòng trước tiên. Gọi cả buổi vẫn không có gì tiến triển, Trầm Tĩnh đành phải vào phòng tắm lấy chiếc khăn mặt, dùng nước ấm tẩm ướt, vắt khô, từng chút từng chút một, thật cẩn thận lau mặt cho Trầm Thược. Lau xong, lại ném khăn mặt lên chiếc tủ đầu giường, bắt đầu giúp Tiểu Thược thay quần áo.

Có thể thấy được, đây rõ ràng là ông trời muốn khảo nghiệm khả năng tự chủ của Trầm Tĩnh, không chỉ mỗi ngày bắt anh ngủ cùng với người trong lòng, chạm lại chạm không được, buổi sáng còn phải đè nén khát khao ham muốn, mặc quần áo cho bảo bối mang thân thể trơn mềm thơm ngào ngạt kia. (Lịch Tiểu (tác giả): Đáng thương ghê~~~ làm ta viết ra cũng phải rơi lệ thông cảm~~~~~~~)

Đợi đến lúc Trầm Thược chân chính tỉnh táo lại, liền phát hiện mình đã ngồi trước bàn ăn, ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, bữa sáng cũng đã được đặt ngay ngắn trên bàn~~

Biết mình lúc sáng rời giường nhất định đã làm cho anh hai tốn nhiều vất vả, gương mặt Trầm Thược không khỏi đỏ hồng. “Anh hai… Thực xin lỗi…”

“Bé ngốc, có cái gì mà phải xin lỗi? Được chăm sóc em, anh hai thực sự rất vui vẻ.” Lời này là trăm phần trăm thật tình a, chỉ cần không tính đến phương diện khiến người ta có chút thống khổ kia thôi… Bất quá đối với Trầm Tĩnh mà nói, có thể mỗi ngày được tiếp xúc với bảo bối gần gũi như vậy, chút thống khổ ấy có đáng là gì, anh sẵn sàng vui vẻ chịu đựng.

Nghe được câu trả lời của anh hai, nụ cười hạnh phúc liền tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Thược, ngoan ngoãn ăn bữa sáng. Trầm Tĩnh thừa lúc cậu chuyên tâm ăn cơm, ánh mắt vẫn nhìn cậu không chớp.

***

Trước cánh cổng cao rộng của trường M, Trầm Thược vẫy vẫy tay tạm biệt anh hai, nhìn thấy anh đã lái xe rời đi, mới thong thả đi vào trong trường học.

Thật vất vả mới tới giờ nghỉ trưa, cặp mắt đầy nhức mỏi, Trầm Thược nằm úp sấp lên bàn, chẳng muốn động đậy tí ti, thình lình trên vai chợt bị ai đó thụi một cái. “Oa~~~~~~~~~!” Tiếng kêu hô đau vang vọng cả tầng lầu, mãi cũng chưa thể tán đi……… (—___—b)

Nhìn lại, hóa ra là cô bạn thân của mình – Hạ Du.

“Giết người a! Ra tay nặng như vậy, cẩn thận về sau không ai chịu lấy!” Hung hăng liếc mắt trừng cô một cái, Trầm Thược lên án tội trạng.

“Đi chết đi! Không khiến cậu phải quan tâm, hừ, tớ đến chính là vì lo cho cậu đấy! Nào nào, kể tớ nghe xem kế hoạch cao minh kia của cậu đã tiến triển được đến đâu rồi?” Hạ Du cốc đầu Trầm Thược một cái rõ đau, kéo chiếc ghế bên cạnh cậu ra liền ngồi xuống.

Hạ Du và Trầm Thược là bạn học quen biết với nhau từ nhỏ, lên sơ trung lại cùng bàn, nhìn theo góc độ người khác, rõ là một cặp nam thanh nữ tú, phơi phới xuân tình, có thể đã sớm thành đôi, đương nhiên đám bạn học trong lớp cũng không thiếu những lời đồn như vậy, nhưng cái cặp đẹp đôi số 1 trong miệng người khác này lại cố tình không chịu thành hiện thực, đến giờ vẫn chỉ toàn đối chọi gay gắt, càng lớn càng không có chút dấu hiệu mờ ám gì, cuối cùng lại trở thành bạn tốt nhất của nhau.

Thế nào mới gọi là bạn tốt nhất a! Chính là cái loại không có gì giấu nhau ấy. Cho nên, ngay khi Trầm Thược phát hiện ra mình thích anh hai, người đầu tiên tìm tới chính là Hạ Du. Tâm sự với cô tất cả, vốn muốn tham khảo ý kiến của người bạn thân nhất, ai biết được Hạ Du thật đúng là thoải mái, căn bản không hề nhắc đến luân lý, đạo đức gì đó trước mặt cậu, chỉ hỏi cậu một câu: “Cậu thật lòng thích anh ấy? Yêu anh ấy hả?” Trầm Thược cũng thật sự suy nghĩ một lúc lâu, mới nghiêm túc nhìn thẳng vào Hạ Du, gật đầu. “Vậy không phải đã xong rồi sao, cứ theo đuổi thôi. Trước kia tớ còn tưởng cậu nhất định là cái loại thẳng thắn cố chấp đến chết không buông, không ngờ lại là đồ rụt rè nhút nhát~” Hạ Du bĩu môi nói, đương nhiên đổi lấy sự căm tức của Tiểu Thược bảo bối đáng yêu nhà chúng ta rồi~~~~

Từ sau khi biết thằng bạn mình thích anh trai nó, Hạ Du cũng không phải không quan tâm, cô bắt đầu để ý đến những thông tin có liên quan tới tình yêu đồng tính, đương nhiên internet chính là nguồn kiến thức rộng nhất. Sau bước đầu tìm hiểu, Hạ Du bắt đầu mê tiểu thuyết đam mỹ, cũng đem chút thông tin cơ bản nói cho Trầm Thược.

Ngày nào đó, sau khi Hạ Du giải thích cho Trầm Thược cái gì gọi là “Công”, cái gì gọi là “Thụ”, Trầm Thược chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, hỏi: “Tiểu Du! Cậu nói xem tớ làm công~~ hay làm thụ mới tốt đây? Tuy rằng tớ rất thích để anh hai ôm, nhưng là cũng muốn ôm lại anh hai nữa… Thật khó nghĩ nha… Tiểu Du Tiểu Du~ mau chọn giúp tớ đi!”

Hạ Du nghe xong, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: “Lấy cái bộ dáng nhỏ yếu này của cậu mà đòi làm công? Đừng nói kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không có khả năng đâu.”

Những lời này thực khiến Tiểu Thược bảo bối có chút buồn bực, bất quá sau khi ngẫm lại, có thể luôn được anh hai ôm cũng không phải chuyện gì xấu, thậm chí cậu thực thích cảm giác đó a, vì thế lời nói của Hạ Du liền cứ như vậy bị cho qua, không buồn không buồn!

(Lịch Tiểu: Kỳ thật ngươi buồn bực cái gì chứ, dù sao cũng đã sớm định tốt rồi, chắc các vị đại nhân chỉ cần liếc mắt một cái liền đã nhìn ra thôi~~)