Lâu lắm rồi Lạc Chỉ không gặp lại Thịnh Hoài Nam.

Không có tin nhắn, thậm chí anh cũng không đến lớp học Pháp luật đại cương ngày thứ hai, thứ ba. Trương Minh Thuỵ thì lại luôn ngồi cạnh cô.

Cô hờ hững hỏi: “Thịnh Hoài Nam đâu rồi?”

Trương Minh Thuỵ nói: “Chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện nên bùng học rồi.”

“Cuộc thi hùng biện?” “Khoa chúng mình mấy hôm trước còn cố gắng đánh bại khoa Kinh tế các cậu trong cuộc thi hùng biện mà. Mọi người đều nói, đừng thấy ban Xã hội mà sợ, khả năng ăn nói còn không lô-gíc thuyết phục bằng khoa Tự nhiên chúng mình.”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Chỉ, Trương Minh Thuỵ nghĩ chủ đề nói chuyện của mình đi tong rồi.

“Miệng lưỡi cậu cũng ghê gớm lắm, lúc đá đểu mình có nể nang gì đâu, sao không tham gia cuộc thi hùng biện?”

Lạc Chỉ cười cười: “Tài ăn nói của mình chỉ dùng để trừ hại cho dân thôi.”

Trương Minh Thuỵ “hứ” một tiếng, quay đầu đi.

Ngày cuối tuần đầu tiên sau khi kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, Lạc Chỉ gặp mẹ của Tiffany. Bà nói với cô về sự thay đổi của Jake, nói cả chuyện hai đứa nhỏ rất thích anh trai đã chơi đùa cùng chúng ở khu vui chơi, còn hỏi Lạc Chỉ cậu thanh niên đó có muốn đến chơi cùng Jake vài buổi trong tuần không, cùng làm gia sư với Lạc Chỉ, xem như là hợp tác.

Lạc Chỉ đồng ý sẽ hỏi giúp.

Sau hôm ở khu vui chơi, Lạc Chỉ tin chắc bầu không khí lúng túng kỳ dị đó không phải là ảo giác. Cô chờ tin nhắn của Thịnh Hoài Nam, chờ anh giải thích gì đó, hay dù chỉ là một câu xin lỗi, nói rõ ràng rằng, “Xin lỗi, mình không nên xúc động trong giây lát mà nắm lấy tay cậu”, nhưng thực tế chẳng có gì cả.

Lạc Chỉ không chủ động liên lạc. Cô tin chắc mình không cần nhiều lời. Lúc ấy cô chẳng hề chối từ, nắm chặt lấy tay anh. Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu được ý nghĩa của hành động đó?

Lạc Chỉ biết, nếu như mình vẫn còn có thể nhận được tin nhắn của đối phương, vậy thì chắc chắn đó là lời chúc mừng Giáng sinh được gửi đồng loạt cho cả một danh sách.

Nhưng cô buộc phải liên lạc với anh để nói chuyện của Jake, nếu không thật chẳng biết báo lại thế nào khi đi dạy gia sư. Trong giờ Pháp luật đại cương, Lạc Chỉ gửi một tin nhắn gượng gạo, truyền đạt đơn giản lời cảm ơn và lời mời của bà chủ. Cô đã phải cân nhắc từng câu chữ, cố gắng làm sao cho cách diễn đạt không giống như mình đang cố gắng tìm chủ đề nói chuyện.

Rất lâu sau mới nhận được tin trả lời.

“Không có gì, mình đã nói là mình rất thích bọn trẻ. Nhưng xin lỗi nhé, dạo này mình rất bận, hội sinh viên và đội hùng biện đều có rất nhiều hoạt động. Giúp mình chuyển lời tới mẹ của bọn trẻ, khi nào rảnh mình sẽ đến chơi với chúng, nhưng không lấy tiền đâu. ^_^”

Lạc Chỉ sửng sốt. Nhận tiền thì thấp kém lắm sao?

Cô tự nói với mình, anh không có ý gì đâu, không phải anh đang đá xoáy mình, Lạc Chỉ, đừng nhỏ nhen, đừng nghĩ nhiều, anh ấy không cố ý đâu...Thiếu chút nữa cô đã quên một chuyện. Khi xuống khỏi xe trượt nước, nhân lúc hai đứa nhỏ chạy đi vứt rác, anh có hỏi cô một tuần phải đi làm gia sư mấy lần. Cô nói tiền lương 150 tệ một tiếng, mỗi tuần đến học và chơi cùng hai đứa trẻ khoảng 6 tiếng.

Dường như nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và câu nói thản nhiên của Thịnh Hoài Nam: “Được đấy, béo bở ghê, với lại còn là những đứa trẻ đáng yêu như thế.”

“Dỗ trẻ con rất mệt, nhưng làm công việc gì cũng đều mệt cả, kiếm tiền thực không dễ mà.” Khi ấy cô đã thành thật nói với anh như vậy, cô cho rằng anh sẽ không hiểu lầm.

Cô quá ngây thơ rồi. Làm sao mà anh biết được tầm quan trọng của đồng tiền chứ?

Anh vẫn là cậu bé mặc bộ đồ đẹp đẽ tinh tươm, đứng trên bậc cầu thang ôm quả bóng, đưa tay ra với cô.

Chỉ là, ngay từ khi bắt đầu cô đã phải ngước nhìn anh, trong tư thế ấy có ẩn giấu chút hèn mọn và buồn giận mơ hồ không dễ phát hiện. Cô đã ráng đứng thẳng, cố gắng bước lên cao, nhưng đến sau cùng khi nhìn anh, cô vẫn cứ phải ngẩng đầu.

Lạc Chỉ liên tục tự nhủ, mình nghĩ nhiều rồi, nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng nơi khóe mắt cô, nước mắt vẫn dâng đầy rồi rơi xuống khỏi đôi gò má.

“Cậu không sao chứ?” Trương Minh Thuỵ ở bên cạnh hơi lúng túng.

“Không sao.” Cô lấy khăn giấy lau khô nước mắt, tiếp tục chép bài, tựa như ban nãy không có chuyện gì cả.

Chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Tất cả đều là hiểu lầm thôi. Cái nắm tay ấy, và cả sự coi khinh ẩn giấu bên trong...

Trương Minh Thuỵ lặng lẽ nhìn cô, rất lâu, rất lâu. Qua hai tuần ngồi cạnh nhau vừa qua, anh phát hiện, phần lớn thời gian Lạc Chỉ đều ngồi ngẩn ngơ. Những lúc chỉ còn hai người với nhau, hầu như cô đều im lặng, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì. Có một sự xa cách bao trùm đã làm những lời mở đầu câu chuyện mà Trương Minh Thụy nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng có lần nào kịp thốt ra.

Dẫu vậy, vẫn có những lúc Lạc Chỉ rất khéo mồm khéo miệng, mặc dù cô không nói nhiều. Cô có thể tiếp tục câu chuyện chỉ bằng những lời đơn giản, nhưng câu nào cũng rất sinh động, hấp dẫn.

Những khi ấy, cô là một Lạc Chỉ tỉnh táo, luôn sẵn sàng đối đầu, cố gắng thể hiện.

Đó chính là lần đầu tiên gặp nhau ở giờ Pháp luật đại cương. Là khi người kia cũng có mặt.

Có một thoáng tự ti và chua xót vụt qua trong đôi mắt của Trương Minh Thụy, nhưng chính bản thân anh cũng không hay biết.

Họ đều giống nhau. Lạc Chỉ cũng vậy, người con gái kia cũng thế. Trước đây Trương Minh Thụy không rõ, nhưng giờ thì anh hiểu cả rồi.

Lạc Chỉ rất thích không khí mùa thu, thứ không khí mang một hương vị rất đặc trưng, trong trẻo mà mát lành. Cô miễn cưỡng ngồi được nửa giờ thì buông bút xuống, chạy ra khỏi khu giảng đường, còn chưa đứng vững đã hít sâu một hơi, cứ hít cho đến khi lồng ngực đau rát mới chầm chậm thở ra. Đã rất lâu rồi cô không chạy vòng quanh sân vận động.

Cô tình cờ nhìn thấy Trịnh Văn Thuỵ ở cổng. Sau cuộc nói chuyện dài lần đó, mỗi lần nhìn thấy Lạc Chỉ ở trong khu giảng đường, Trịnh Văn Thuỵ đều chuyển ánh mắt, bối rối mím chặt môi. Lạc Chỉ cũng rất biết điều, vờ như không nhìn thấy cô ấy. Lạc Chỉ nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác của cô ấy, không chịu đựng nổi những điều ngổn ngang chất chứa trong lòng, vội vàng tìm một người để giải toả. Rồi đến khi tinh thần đã bình ổn lại, nghĩ về điều đó thì sẽ cảm thấy rất xấu hổ, giống như người nghe đang cười nhạo mình, chẳng có chút nào đồng cảm. Cảm giác ấy còn khó chịu hơn cả khi bị vạch trần.

Trịnh Văn Thuỵ sẽ không biết một điều, rằng thực ra thì họ rất giống nhau. Cô không có tư cách gì mà cười nhạo cô ấy.

Lạc Chỉ bỗng nhớ đến câu nói của Trịnh Văn Thuỵ: “Cô ta sắp trở về rồi“.

Sự thay đổi đột ngột ở khu vui chơi ngày đó xuất hiện sau tin tức mới của Diệp Triển Nhan. Diệp Triển Nhan trở về rồi sao?

Thì có sao chứ, vấn đề cốt lõi vốn đâu có nằm ở Diệp Triển Nhan. Lạc Chỉ cười chua chát. Bỗng nhiên cô muốn gọi điện cho mẹ, hỏi xem bà sống thế nào, miền Bắc đã trở lạnh, đầu gối liệu có đau không?

Dù tuần nào vui vẻ chơi trò đĩa bay dưới ánh nắng rực rỡ cùng hai anh em xinh đẹp và chú chó lông vàng, nhưng Lạc Chỉ vẫn luôn cảm thấy lòng mình trĩu nặng, ngập tràn âu lo. Cô cần phải luôn nhớ rằng, cùng một thế giới, cùng một ước mơ, nhưng không cùng một số phận.

Quỹ đạo của họ chỉ là tình cờ giao nhau.

Còn Thịnh Hoài Nam sẽ chẳng biết đâu. Anh là người thông minh, có lẽ có thể hiểu, nhưng sẽ không bao giờ trải nghiệm được. Mớ suy nghĩ ngổn ngang này khiến Lạc Chỉ lần đầu tiên cảm thấy, thì ra khoảng cách giữa hai người họ lại xa đến thế.

Trước đây Lạc Chỉ cố gắng tránh anh, nên sự xa cách đó là do bản thân mình tạo thành, ít nhất thì khi nghĩ đến, cô cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng hiện tại, cô run rẩy đưa tay ra đón nhận một lần, mới phát hiện rằng, hóa ra họ thực sự cách nhau đến ngàn vạn dặm. Chẳng thể với tới, mà thậm chí tư thế đưa tay của cô còn bị đối phương cười nhạo.

Lúc vào lớp, Trương Minh Thuỵ bỗng ra vẻ bí hiểm, xích vào gần cô nói: “Lúc nãy mình nhắn tin với Thịnh Hoài Nam, cậu ấy miêu tả lại một lượt tất cả các cô gái xinh đẹp của trường cấp Ba các cậu với mình.”

“Hả?”

“Cậu ấy cũng nhắc đến cậu.”

“Thôi đi.”

“Chậc chậc, mấy người đẹp các cậu thường thích tỏ vẻ khiêm tốn, chứ thực ra trong lòng đang vui sướng lắm.”

“Ai cũng giả dối mà.”

“Cậu xem, thừa nhận rồi đúng không?”

“Thừa nhận cái gì? Hồi cấp Ba mình thực sự không được tính là người đẹp.”

“Vì sao?”

“Ừm...” Lạc Chỉ giả bộ nghiêm túc suy nghĩ, “Nam sinh cấp Ba chỉ để ý những nữ sinh biết trang điểm từ sớm và có vẻ người lớn, chứ chưa biết cảm nhận cái đẹp của mình.” Cô chẳng chút xấu hổ, nhìn thẳng anh mà cười. Trong thoáng chốc đó, khuôn mặt Trương Minh Thuỵ chợt đỏ bừng lên.

Tuy anh hơi đen, nhưng khi mặt đỏ vẫn nhìn ra được.

“Này, cậu xem, mình không khiêm tốn nữa thì cậu lại như vậy, cậu muốn người ta sống sao hả?”

Trương Minh Thuỵ trấn tĩnh lại, hắng giọng nói: “Thật đấy, hai đứa mình thật sự đã nhắc đến cậu. Thịnh Hoài Nam nói, hồi cấp Ba, đám nam sinh các cậu ấy ngoài thích đá bóng và xem tạp chí bóng rổ ra, thú vui còn lại chính là tìm người đẹp cho vào danh sách. Chỉ cần hơi-có-nhan-sắc...” Trương Minh Thuỵ cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, “thì đều được họ đưa vào danh sách.”

“Rồi sao?”

Trương Minh Thuỵ nhướng mày nói: “Sau đó... Thịnh Hoài Nam vừa nói...”

Anh nhìn Lạc Chỉ, nín cười. “Cậu ấy nói, hồi cấp Ba cậu ấy chưa từng chú ý tới cậu.”

Lời vừa thốt ra, hai người lại im lặng vài giây.

Trương Minh Thuỵ bỗng ngồi xổm xuống đất cười lớn.

“Lạc Chỉ, mình cho cậu tức chết!”

Câu nói này đúng là đậm chất học sinh tiểu học. Trương Minh Thụy nói xong thì vui vẻ chạy đi, còn nhảy chân sáo, chút tóc sau gáy cũng nhấp nhô theo động tác, trông giống hệt một đứa trẻ mới được cho kẹo.

Điện thoại rung lên, tin nhắn của Thịnh Hoài Nam đến thật đúng lúc.

“Xin lỗi, cậu ấy hỏi mình cấp Ba có quen cậu không, mình nói chưa từng chú ý đến. Cậu ấy vui mừng nói nhất định phải mang câu này đi trả đũa cậu, ai bảo cậu cứ chặn họng cậu ấy. Xin lỗi...”

Lạc Chỉ chẳng biết nói sao.

Mặc dù sẽ không chấp nhặt với người có hành động trẻ con như Trương Minh Thuỵ, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi buồn.

Nói sao đi nữa thì... Anh thực sự chưa từng để ý chút nào ư? T

Thật vậy sao? Không một chút nào?

Rất nhiều phỏng đoán của cô hồi cấp Ba đang lần lượt có được đáp án. Lạc Chỉ ngồi ngơ ngẩn lật giáo trình. Vài phút sau, điện thoại lại rung.

“Giận rồi à?”

Lạc Chỉ rất muốn nói, mình đã bắt đầu giận từ trước đấy rất lâu rồi.

Nhưng cô không có dũng khí thốt ra. Bởi vì cô rất để tâm đến mối quan hệ mong manh này. Ai để tâm hơn thì người đó phải khó chịu thôi.

“Tim vỡ rồi, đang ghép lại từng mảnh. Cậu nói với Trương Minh Thụy giúp mình, mình nhận thua.”

“Dù sao cũng xin lỗi cậu.” Anh trả lời.

“Lời xin lỗi của cậu luôn rất kỳ lạ. Lúc đầu thì xin lỗi vì Trương Minh Thuỵ thích mình, giờ lại xin lỗi vì cấp Ba không biết mình, cậu bảo mình phải nói “Không sao” kiểu gì đây?”

Thịnh Hoài Nam không trả lời nữa.

Lúc này đã vào tiết học. Trương Minh Thuỵ cầm cốc nước trở lại chỗ ngồi, dè dặt nhìn sắc mặt của Lạc Chỉ.

“Giận rồi à?”

“Thực ra thì không. Nhưng vì giữ thể diện cho cậu, nên... Ừ, mình tức chết rồi.”

“Giữ thể diện cho mình?”

“Mục đích của cậu là làm mình tức chết còn gì?”

“Ai nói?”

Mặt Trương Minh Thuỵ lại đỏ lên, xoay người, không nhìn cô nữa.

Vào lúc này mà Lạc Chỉ vẫn có thể đối đáp như bình thường, không hề có chút bối rối, khó xử. Mặt nạ của cô tốt đến nhường ấy.

Trương Minh Thuỵ tuỳ tiện cẩu thả, nhưng rất giỏi khơi gợi anh em. Anh hỏi Thịnh Hoài Nam, hồi cấp Ba Lạc Chỉ như thế nào. Câu trả lời của Thịnh Hoài Nam là: Không để ý, chỉ biết là đứng nhất ban Xã hội.

Anh không biết vì sao cứ muốn đi châm chọc cô. Cứ như thể, nhìn thấy cô mất kiểm soát là một chuyện rất thú vị.

Hoặc có thể là anh muốn đánh thức cô. Bởi dường như khi cô tỉnh rồi, người kia cũng sẽ hiểu ra một vài điều khác.

-Hết