*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor – Tử Dương

Sắc trời tối dần, giờ này chỉ có tuyển thủ là còn ở lại thi đấu.

Chạy cự li dài là phần thử thách thể lực nhất nên lúc mới chạy các tuyển thủ sẽ giữ sức, đến cuối cùng mới bùng nổ.

Nhưng Bách Chính vốn khác người, tiếng còi vừa thổi, vị trí đầu đàn vẫn là của cậu.

Thiếu niên người cao chân dài, bắp chân rắn chắc.

Nhìn Bách Chính chạy rất đỗi nhẹ nhàng.

Chạy đến vòng cuối cùng, đa số mọi người đều thở lấy thở để, nghĩ thầm, tên nam sinh đó mới bắt đầu đã chạy như bay, thế nào lát nữa cũng bị tụt lại, nhưng sự thật chứng minh, con người ta vẫn phơi phới đó thôi.

Còn nửa vòng, Bách Chính đột nhiên tăng tốc chạy như điên, làm người chạy sau cậu nghệch cả mặt.

Thể lực của thằng này rốt cuộc bị con gì nhập vậy!

Kết thúc buổi thi đấu là bắt đầu lễ phát giải.

9 giờ chính thức trao thưởng, cuối cùng chiếc cúp lưu ly cũng vào tay Bách Chính.

Chiếc cúp tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn, mặc dù đang ở khoảng cách khá xa không thấy rõ nhưng Bách Chính vẫn liếc mắt nhìn qua khán đài.

Cậu nghĩ thầm, quên đi, hơi đâu so đo với cô gái ngốc nghếch đó, đã vậy còn khóc lóc ỉ ôi làm cậu phiền chết được. Nếu cậu mà nói gì hung dữ hay từ chối cô, chắc nước mắt lại rơi lã chã cho coi.

Ánh mắt cậu thoáng lướt qua sự vui vẻ, theo các tuyển thủ khác bước lên bục. Nơi tổ chức trao giải cách khán đài một đoạn đường dài, phải đi ngang qua khu vực riêng của tuyển thủ.

Chính thức kết thúc lễ trao giải, cả đám lục đục ra về.

Đinh Tử Nghiên đang hồi hộp, cô ta nhìn Bách Chính chằm chằm. Trước kia không thấy gì, nhưng bây giờ Đinh Tử Nghiên đã ý thức được rằng, một khi bị Bách Chính làm lơ sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ thế nào.

Nếu không có Bách Chính, ngoại trừ việc gặp khó khăn khi học ở trường, phương diện tiền bạc của cô ta cũng phần nào bị ảnh hưởng.

Đột nhiên khi đang nối đuôi đám tuyển thủ bước ra ngoài, điện thoại Bách Chính vang lên. Đinh Tử Nghiên thở phào, cắn răng chạy lẹ về hướng đài chủ trì.(*)

Bách Chính tiện tay nhấn nghe.

Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô bé không biết tên: "Anh hai!"

Bách Chính nhíu mi: "Bách Thanh Hòa?"

Cô bé nghe tiếng cậu chuyện liền hô lên: "Đúng là anh hai rồi!"

Bách Chính lạnh lùng nói: "Bách Thanh Hòa, anh không rảnh tào lao với em."

Bách Thanh Hòa không hiểu sao anh hai lại ghét bé như vậy, nhưng chỉ cần nghe tiếng Bách Chính là cô bé đã vui lắm rồi: "Anh hai, lâu rồi em chưa gặp anh." Vừa dứt lời là tiếng giày cao gót lộp cộp.

Người phụ nữ quát to: "Bách Thanh Hòa! Đã nói con không được tiếp xúc với thằng cặn bã đó nữa mà!"

Người phụ nữ giật điện thoại, vỗ mạnh vào người Bách Thanh Hòa, làm cô bé òa khóc.

Điện thoại bị cắt ngang.

Bách Chính cười khẩy nghe động tĩnh đầu dây bên kia, sắc mặt chùng xuống. Bách Thanh Hòa là em họ cậu, mặc dù đã bảy tuổi nhưng do trí lực có vấn đề nên tư duy chỉ ở mức ba tuổi.

Cuộc gọi của Bách Thanh Hòa làm Bách Chính nhớ tới tình cảnh nửa năm trước bị người đàn bà đó cưỡng chế đưa đến khu nạn, bước chân cũng bắt đầu lưỡng lự.

Lúc này một học sinh vội vàng chạy tới nói với cậu: "Cậu là Bách Chính hả? Vừa có người bị té, cô bạn đó nói mình tên Đinh Tử Nghiên, còn liên tục nhắc tên cậu, cậu qua đó xem tình hình đi."

Bách Chính nhíu mày: "Ở đâu.""

"Đài chủ trì."

Đài chủ trì nằm gần đây, tròng mắt Bách Chính u ám, nắm chặt chiếc cúp: "Đi thôi."

Đài chủ trì, Đinh Tử Nghiên ngồi bệch dưới đất, nước mắt chảy dài.

Bách Chính đi qua, lạnh lùng nhìn cô ta.

Đinh Tử Nghiên co rúm người, ánh mắt của Bách Chính làm cô ta nhớ cảnh lúc cậu còn coi cô ta là cái trong mắt. Nhưng cô ta biết lúc này mình không được do dự.

Bách Chính không phải kẻ dễ lừa, cậu ta mà quyết định bỏ là bỏ luôn.

Đinh Tử Nghiên khóc thút thít nói: "Anh Chính, vết thương cũ bên tay trái của em đau quá... Em sợ, em muốn đi bệnh viện." cô ta run run môi.

Ánh mắt lạnh băng của Bách Chính đột nhiên thay đổi, bước mấy bước bế cô ta lên.

Lúc Bách Chính bế Đinh Tử Nghiên ra sân vận động, cậu chần chừ quay đầu lại.

Sân vận động vẫn sáng đèn, bên khu khán đài còn loe ngoe vài người không rõ mặt.

Trong lòng bỗng cuộn lên cảm giác khó chịu, giọng như mắc nghẹn: "Tôi đi nói với cô ta một tiếng." Dụ Sân còn đang đợi cậu.

Đinh Tử Nghiên càng khóc dữ dội hơn, níu chặt áo cậu.

"Lúc trước anh đã nói anh sẽ không bỏ em mà."

Đồng tử Bách Chính mục rỗng, không nói nữa, nhớ tới cuộc gọi lúc nãy của Bách Thanh Hòa, quyết định bế Đinh Tử Nghiên bắt xe đi bệnh viện.

Đinh Tử Nghiên dựa vào ngực cậu, cong môi...

Bác sĩ kiểm tra cho Đinh Tử Nghiên xong, nói: "Đụng vào vết thương cũ, không nghiêm trọng, chịu khó nghỉ ngơi là được."

Bách Chính rũ mắt, vuốt ve chiếc cúp trong tay, không nói lời nào.

Đinh Tử Nghiên hốt hoảng, sợ Bách Chính muốn về.

Cô ả khóc nức nở nói: "Anh Chính, tay em đau lắm, anh biết tại sao em lại có vết thương này mà, lúc dì Mục tống anh tới khu nạn chỉ có mình là em chạy tới thăm anh, chính vụ dư chấn(1) đó mới làm tay em ra nông nỗi này."

(1) Dư chấn: những trận động đất nhỏ tiếp sau trận động đất lớn

Bách Chính cười khinh, cậu đứng lên.

"Bách Chính!"

Bách Chính quay đầu lại: "Chiều lòng cô, tôi không gặp cô ta là được chứ gì." Ánh mắt cậu tối sầm. Chuyện của Bách Thanh Hòa còn chưa đủ cho cậu bài học hay sao? Mà cứ mỗi lần cậu muốn bước ra ánh sáng là lại có người đẩy cậu xuống bờ vực thẳm.

Bách Chính tới chổ thùng rác, ném mạnh chiếc cúp vào đó.

Tiếng vỡ vụn phát ra từ chiếc cúp làm Đinh Tử Nghiên run bần bật.

Bách Chính nhìn Đinh Tử Nghiên, cậu cười nhạo một tiếng, không biết là đang châm chọc Đinh Tử Nghiên hay đang châm chọc chính bản thân cậu.

Gương mặt Đinh Tử Nghiên xám xịt, tự an ủi bản thân rằng nếu cô ta không có thì Dụ Sân cũng đừng hòng chiếm được.

Đinh Tử Nghiên nghĩ thầm, cho dù Dụ Sân xinh đẹp ưu tú thì đã sao.

Chẳng phải sự lựa chọn cuối cùng của Mục Nguyên và Bách Chính vẫn là cô ta đó thôi?(*)

*

Ánh đèn sân vận động tắt dần, Dụ Sân ôm quần áo Bách Chính đợi cả buổi nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.

Dụ Sân ôm gối, ngồi cô đơn trên khán đài không một bóng người. Đêm tháng 11 lạnh lẽo vô cùng, Dụ Sân phải liên tục thổi khí vào lòng bàn tay.

Cô đã hỏi thăm mấy người nhưng không ai gặp Bách Chính. Thật ra không phải Dụ Sân không muốn đi nhưng cô sợ Bách Chính bận rồi quay lại không thấy cô đâu... cô đã hứa sẽ đợi Bách Chính.

Tiếng loa thông báo vang lên: "Nhân viên công tác chú ý, còn nửa tiếng nửa đóng cửa sân vận động!"

Hai ngọn đèn cuối cùng cũng tắt, cả thế giới chìm trong câm lặng, Dụ Sân đành phải ra ngoài.

Giữa khoảng không mênh mông, đêm đã khuya, gió to gào thét, thổi bay phiến lá rụng rơi đầy đất.

Giờ này xe buýt đã ngưng hoạt động, Dụ Sân ngồi dưới tán cây hòe, cô sợ ướt áo Bách Chính nên ôm khư khư trong ngực.

Bảo vệ giữ cửa thấy cô ngồi một mình, mặc dù không muốn lo chuyện bao đồng nhưng lúc đầu ông còn tưởng cô bé này không thấy ai nên đã đi rồi, ai ngờ vẫn ngồi chờ tiếp.

Thấy tuổi cô bé cũng xấp xỉ con gái nhà mình, bác bảo vệ thương tình khuyên nhũ: "Con gái."

Dụ Sân ngẩng đầu.

"Người con đang đợi có phải cậu bé thắng trận bóng chuyền hồi chiều không? Hình như có một cô bé bị thương nên cậu ta đã bế cô bé đó đi rồi, con đừng chờ nữa, tranh thủ về nhà đi."

Kỳ thật bác bảo vệ rất muốn nói, bên ngoài lạnh như vậy, đến sân vận động còn đóng cửa, nếu cậu ta muốn tới thì đã tới từ lâu rồi.

Dụ Sân giật mình: "Cảm ơn bác."

Cô ngước mắt nhìn màn đêm ngột ngạt, tâm trạng thật mơ hồ. Dụ Sân cúi đầu nhìn tay mình bị gió thổi đỏ bừng, gió thu mang đến cái lạnh thấu xương, đi từ đầu ngón tay đi sâu vào lòng.

***

Mục Nguyên quay lại sân vận động lấy phù hiệu đồng đội để quên, trên đường về vô tình bắt gặp bóng dáng lẻ loi của một cô gái.

Cô gái ngồi dưới tàng cây, ánh sáng loe loét chiếu xuống đỉnh đầu. Mục Nguyên nhớ lúc chiều thấy Bách Chính đưa áo khoác cho cô gái này.

Mục Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ.

Nếu Bách thiếu mà biết thương hoa tiếc ngọc thì cô gái này đã không phải ngồi đây. Mặc dù không biết lý do tại sao Bách Chính lại đối xử với cô như vậy, nhưng Mục Nguyên hiểu, Bách Chính sẽ không đón cô.

Mục Nguyên do dự, cuối cùng vẫn bước tới.

Dụ Sân thấy có bóng người liền ngẩng đầu. Mục Nguyên nhìn thẳng mắt cô, một đôi mắt trong trẻo như trăng nhưng lại vô cùng cô đơn.

Mục Nguyên run người, hình như ánh mắt này hơi quen.

Cậu nói: "Xin lỗi, anh không có ý xấu nhưng nếu em muốn anh có thể giúp em gọi Bách Chính."

Dụ Sân biết thiếu niên này tên Mục Nguyên, cô định từ chối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Cảm ơn anh." Cô đang tự dặn bản thân vì Đinh Tử Nghiên bị thương, ân nhân gấp quá nên mới quên mất vụ cô còn chờ cậu.

Dụ Sân hiểu con người ai cũng có lòng thiên vị, với Bách Chính, cô chỉ là người ngoài cuộc, vậy cô có quyền gì so sánh với Đinh Tử Nghiên kia chứ.

Nhưng cô cũng biết lạnh, cũng biết đau, bị người ta trêu chọc cũng biết xấu hổ, hứng gió lâu cũng sẽ bị bệnh mà...

Mục Nguyên gọi điện, mới đổ chuông hai tiếng đã có người bắt máy.

Bách Chính cười hừ, lạnh giọng: "Có việc?" Có hai người họ Mục mà cậu không muốn gặp nhất, một là Mục Mộng Nghi, hai là Mục Nguyên.

Mục Nguyên nhìn Dụ Sân, hỏi cậu: "Em đang ở đâu?"

"Bệnh viện, tay Đinh Tử Nghiên bị thương, tôi đang ở cùng cô ta." Bách Chính cố ý chọc giận Mục Nguyên: "Anh để bụng?"

Mục Nguyên biết tính cậu, tâm thái ôn hòa: "Không sao, cảm ơn cậu. Nếu cô ấy muốn anh sẽ tới rước."

Mục Nguyên dừng một chút, nói: "Bách Chính, cậu không nhớ có người còn ngồi đợi cậu ở sân vận động à?" Mục Nguyên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang im lặng lắng nghe.

Giọng Bách Chính nhạt như nước ốc: "Không quên, nhưng mắc mớ gì tới anh."

Hiếm khi Mục Nguyên nổi giận như lần này, nhíu mày: "Chẳng lẽ cậu không biết sau khi sân vận động bế mạc, muốn bắt xe về là chuyện rất khó khăn sao."

Bách Chính cười nhẹ: "Ồ."

"Cô ấy còn ở đây."

Đâu dây bên kia chợt dừng.

Lát sau, Bách Chính bàng quan nói: "Ai bảo cô ta ngu, nói gì cũng tin, nói chờ liền chờ, cúp đây."

Tiếng điện thoại im bặt.

Dụ Sân cúi đầu, mũi chân cô đã lạnh đến mất cảm giác, nhúc nhích là đau điếng người. Thực ra cô đâu có ngu, chỉ trách bản thân quá quan tâm một người mà đáng ra không nên quan tâm.

Vì một câu nói đùa của cậu mà cô lại tin

Cậu nói cô không được đi, cô liền chờ.

Nếu đặt lên bàn cân, cậu còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô, với cô, Bách Chính là tia sáng.

Nhưng tia sáng này quá hỗn trướng.

Mục Nguyên chạnh lòng, đáng ra cậu không nên gọi cuốc điện thoại này.

Mục Nguyên nhìn hốc mắt cô gái ngấn nước, hối hận nói: "Xin lỗi, chắc do Bách Chính ghét anh nên mới cố ý nói vậy. Lần sau em thử hỏi lại xem thế nào, đừng buồn."

Dụ Sân nói: "Không sao, cảm ơn anh, em về trường đây. Anh quen anh ấy nên sẵn tiện nhờ anh trả áo khoác giúp em được không?"

Có lẽ Bách Chính rất ghét cô. Anh ấy và anh hai là hai người hoàn toàn khác biệt, kể từ ngày mai, Dụ Sân thề không bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa.

Ánh đèn vẩn đục nơi đầu phố kéo dài bóng cô. Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua má, lan xuống tận xương, đau đến tận tủy. Một khắc đó, Dụ Sân thất thần nghĩ, nếu Bách Chính... không cứu cô thì hay biết mấy.

Lần đầu tiên Dụ Sân có nguyện vọng như vậy.

(*) Hình minh họa Đài chủ trì

(*) Mày sai quá sai rồi con ơi:) bitch!!!

TD: Xin lỗi chứ cho mình chửi thề cái, đậu mè nó, con yêu nghiệt ĐTN, người Bách Chính mang ơn đâu phải con ất ơ này đâu, tự dưng con này nó nhận vơ công lao về mình nên BC tưởng nó là ân nhân nên mới đối xử tốt với nó ấy chứ, mà con này có bệnh hoang tưởng nặng lắm rồi, lúc nào cũng nghĩ BC yêu nó đến chết đi sống lại:) má nó tức, tui tức tui đi chùi toilet luôn á trời ơi!!! Tui muốn edit tới cái đoạn mọi chuyện sáng tỏ cơ mà còn vướn hai bộ khác nên đành để mọi người chờ 1 thời gian nữa vậy, cũng sắp tới rồi:((

Nhưng nói gì nói chương sau sẽ có lời giải thích cho hành động của BC hôm nay, cơ mà lời giải thích tác giả không ghi cặn kẽ, vì nó có hàm ý và các chuỗi móc nối liên quan đến các chương trước nữa, đọc giả phải để ý mới hiểu nên có gì mai mình sẽ phân tích cặn kẽ hơn nha.

Và cuối cùng là tèn ten, chương sau cũng là chương khởi đầu cho quá trình bị ngược sml của anh nhà:))