*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hoài Duệ nhìn thấy, trong tầng hầm tối đến mức khó phân biệt hình dáng của đồ đạc bên trong, không ngờ, còn có một bóng người mơ hồ ở đó!

Trong nháy mắt, anh đã cảm nhận sâu sắc như thế nào là “gặp ma giữa ban ngày”.

“Người ấy” cứ thế ngồi trên chiếc ghế cũ của mình, tuy chỉ trông thấy hình dáng, không thể nhìn rõ từng chi tiết, nhưng đó thực sự là một hình người! — Có đầu, cổ và thân, tay chân thon dài, lưng dựa vào ghế với tư thế thoải mái, hoặc để hình dung chính xác hơn, đó đơn giản là tư thế “Cát Ưu nằm liệt”(*) tiêu chuẩn!

(*) Cát Ưu nằm liệt:

Diệp Hoài Duệ kinh hãi tột độ, vừa cố kìm lại tiếng hét của mình, vừa nhấn công tắc đèn dưới tầng hầm.

“Tách!”

Khi đèn bật sáng, “người” ngồi trên ghế không biết bị âm thanh quấy rầy hay bị ánh sáng ập tới dọa sợ, lập tức nhảy dựng ngay tại chỗ.

Sau đó, Diệp Hoài Duệ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

—— Người nọ cứ thế làm động tác “đẩy ra” về phía khoảng không, sau đó lập tức đi xuyên qua ghế, chậm rãi, từng bước một đến gần anh.

Diệp Hoài Duệ dựng tóc gáy, anh dùng hết sức kiềm chế ý muốn xoay người bỏ chạy, mấp máy môi, run giọng hỏi:

“Anh, anh là ai?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mặc dù pháp y Diệp luôn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh vẫn mang theo âm rung rõ rệt.

Loại trải nghiệm gặp quỷ này thật sự không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Bất cứ ai đột nhiên nhìn thấy một bóng người nửa trong suốt dưới tầng hầm nhà mình, không có thực thể, có thể di chuyển, còn đang tiến lại gần mình — không bị dọa tới ngất xỉu tại chỗ hoặc bỏ chạy trối chết, đã là ý chí vững vàng, có thể nói là người tài!

Bóng người cao lớn mờ ảo bỗng đứng yên ở chỗ cũ.

Phán đoán từ tư thế của đối phương, Diệp Hoài Duệ cảm thấy, người đó hẳn là đang quan sát mình.

Trong hai người, một thì đang đứng ở cạnh cửa, đưa tay chống tường, thân thể nửa nghiêng, một chân đặt trên mặt đất, chân còn lại vẫn đạp trên bậc thang, bộ dáng như thể định quay đầu bỏ chạy; người còn lại thì đứng ở giữa phòng, tuy không thấy rõ mặt, nhưng toàn thân căng thẳng, hiển nhiên cả người đang trong tình trạng cảnh giác cao độ.

【… A Duệ?】

Đột nhiên người trong suốt lên tiếng, đó là giọng nói và ngữ điệu mà Diệp Hoài Duệ vẫn thường nghe thấy trong mấy ngày gần đây,【Là anh?】

Diệp Hoài Duệ: “…”

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua căng thẳng tột độ, sau đó còn đột ngột thả lỏng, đôi chân anh hơi mềm nhũn một cách khó hiểu, nếu không dùng tay vịn tường, anh chắc chắn đã ngã ngồi trên bậc thang.

“Là tôi.”

Diệp Hoài Duệ mở miệng lần nữa, giọng nói vẫn còn có chút run, nhưng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, “Làm sao mà cậu… lại biến thành thế này?”

【Gì cơ?】

Ân Gia Mính bên kia dường như còn kinh ngạc hơn anh,【Tôi mới là người muốn hỏi anh, làm sao lại đột nhiên biến thành thế này đấy!】

Đúng vậy, thực ra Ân thiếu gia vừa rồi cũng phải hứng chịu nỗi khiếp sợ không nhỏ.

Giống như Diệp Hoài Duệ trông thấy một bóng người nửa trong suốt nằm liệt trên ghế, quan sát từ góc độ của Ân Gia Mính, nó cũng chẳng khác gì so với bị quỷ ám.

Lúc đó, tâm trạng của cậu cực kỳ tồi tệ, cả người cứ trong trạng thái phẫn nộ mà mờ mịt, không biết làm sao để trút ra, đang tựa lưng vào ghế để suy ngẫm về cuộc đời, từ phía sau bỗng nhiên truyền ra tiếng “cạch cạch” mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây.

Tất nhiên là Ân Gia Mính cảnh giác nhảy dựng lên, nhưng vừa quay đầu, cậu lại nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang đứng trong vùng sáng trắng, nghiêng nghiêng dựa vào cạnh cửa!

Khi đó, ý nghĩ đầu tiên của Ân Gia Mính cũng là, “Đậu má gặp quỷ rồi!” Theo phản xạ có điều kiện, cậu đang chuẩn bị đối đầu với nó, bỗng nghe thấy bóng người mờ ảo kia run rẩy nói một câu: “Anh là ai?”

Ân Gia Mính đã sớm quen thuộc với thanh âm của Diệp Hoài Duệ, khi chìm vào giấc ngủ cũng sẽ thường xuyên mơ thấy.

Ngay lập tức, cậu không còn sợ nữa.

Không những không sợ, Ân Gia Mính còn có cảm giác như tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.

【Vẻ ngoài nửa trong suốt của anh bây giờ… thực sự rất giống quỷ đấy.】

Trong giọng nói của cậu mang theo ý cười,【Trước đây rõ ràng không thể nhìn thấy, thế mà vừa nãy quay đầu lại, tôi suýt chút nữa bị hù chết rồi.】

Diệp Hoài Duệ đã hiểu.

Hóa ra Ân Gia Mính cũng giống như anh.

Trong mắt họ, đối phương đều là dạng không có thực thể, là cái bóng nửa trong suốt, chỉ có thể nhìn ra đường nét hình dáng của một người, không thể phân biệt ngũ quan, cũng không có thêm chi tiết cụ thể nào.

Điều này thực chất là do hai người đang ở trong hai vùng thời không khác nhau.

Nếu bắt buộc phải hình dung, thì bọn họ giống như thông qua một loại công nghệ cao nào đó để tạo hình chiếu lập thể của đối phương trong thời không này.

Nhưng đó cũng chỉ là hình chiếu mà thôi. Sờ không được, chạm không đến, độ phân giải thấp tới mức khiến người ta giận sôi, căn bản đến cả khuôn mặt cũng không thể thấy rõ.

—— Cái này có được tính là gặp mặt offline không?

Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Diệp Hoài Duệ rất không đúng lúc, sau đó anh lại bị chọc cười bởi chính mình.

Đây không phải là một chương trình hẹn hò giấu mặt, làm gì có chuyện lần đầu gặp mặt mà chỉ có thể xem hình chiếu lập thể của đối phương?

“Bên phía tôi đang có một cơn bão.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Hoài Duệ mỉm cười, buông khung cửa ra, từng bước một đi vào tầng hầm:

“Đây có thể là lí do…”

Anh vốn định nói “…tại sao tôi có thể nhìn thấy cậu”, nhưng sau khi suy nghĩ lại cảm thấy nó chưa đủ toàn diện, bèn đổi thành: “Đây có thể là lí do tại sao chúng ta có thể nhìn thấy nhau.”

Ân Gia Mính cũng nở nụ cười.

【Trải nghiệm này thật đủ mới lạ.】

Nói xong, tầm mắt cậu quét đi quét lại hình bóng của Diệp Hoài Duệ mấy lần, nhận xét:

【So với tôi thì lùn hơn và gầy hơn nhỉ.】

Diệp Hoài Duệ: “…”

Tâm trạng anh còn đang cực kỳ phấn khích thì bất ngờ bị dội một chậu nước lạnh.

“Tôi cao 1 mét 82 đấy, rõ ràng là do cậu quá cao!”

Pháp y Diệp nghiêm túc biện minh cho mình, còn duỗi tay ra nhéo nhéo bắp tay phải:

“Hơn nữa, nó cũng không gầy yếu, đây là thể hình bình thường!”

Ân Gia Mính lại cười.

Đây là giây phút thoải mái nhất mà cậu có được trong nhiều ngày qua.

Đặc biệt là từ khi cậu biết tin A Hổ qua đời, trong lòng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Ân Gia Mính không có ai để nói chuyện, không có ai để dựa vào, sợi dây trong lòng đang căng chặt tới cùng cực, gần như sắp đứt lìa tới nơi.

May mắn thay, A Duệ của cậu đã đến đúng lúc này.

Không những đến, mà còn tặng cho cậu một bất ngờ to lớn.

【Ừa, được được được, anh không lùn cũng không gầy.】

Ân Gia Mính bước đến chiếc bóng của Diệp Hoài Duệ đứng đối diện với cậu, khoảng cách giữa hai người không quá nửa cánh tay.

Cậu mềm giọng, nhẹ nhàng nói:

【Dù sao thì, dáng người A Duệ trông rất giống với tưởng tượng của tôi, rất…】

Ân Gia Mính do dự trong giây lát giữa hai từ “ưa nhìn” và “xinh đẹp”, rồi đổi sang cách nói thứ ba,【Rất phù hợp với anh.】

Mỗi lần Ân Gia Mính cố tình hạ giọng, thanh âm sẽ càng từ tính hơn bình thường, âm cuối giống như mang theo cái móc câu nhỏ, khiến cho vành tai Diệp Hoài Duệ nóng lên, trong lòng hơi ngứa ngáy.

Tuy biết người đang ngắm nhìn dáng vẻ của anh chỉ một bóng ảnh nhạt nhòa, pháp y Diệp vẫn vô thức quay mặt đi, di dời tầm mắt.

“Không biết trạng thái này có phải là do ảnh hưởng của bão hay không.”

Da mặt Diệp Hoài Duệ rất mỏng, mà trọng tâm của cuộc thảo luận còn tập trung ở chính vẻ ngoài của mình, sẽ khiến anh cảm thấy mặt nóng tim đập, cực kỳ xấu hổ, thế nên đành phải cứng nhắc chuyển đề tài sang thời tiết:

“Chờ tới khi bão ngừng, sợ là không chắc còn được gặp lại.”

Ân Gia Mính nghe vậy, cũng thở dài một hơi.

【Chỉ có ngày này thôi sao? Một ngày cũng được…】

Trong giọng nói ấy mơ hồ lộ ra sự thất vọng, cậu bỗng nở nụ cười:

【Có anh an ủi tôi, mọi thứ dường như không còn hỏng bét như vậy nữa.】

“Hỏng bét?”

Diệp Hoài Duệ lập tức nhạy bén nắm bắt được từ ngữ mấu chốt:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trái tim anh đang nhảy loạn thình thịch trong lồng ngực, có một loại linh cảm rất xấu.

Diệp Hoài Duệ từng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần về hồ sơ lưu trữ của vụ cướp Kim Thành, mỗi một mốc thời gian đều nhớ rõ như in.

Nhưng anh không nhớ, trên bộ hồ sơ đó trong những ngày qua, còn có thể xảy ra sự việc được coi là “hỏng bét”!

—— Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm?

Diệp Hoài Duệ lập tức càng thêm lo lắng.

Anh sợ rằng lần trước anh để Ân Gia Mính đột nhập vào nhà của giám đốc an ninh Đới Tuấn Phong, kéo theo những thứ kế tiếp, không cẩn thận đã làm ảnh hưởng đến quá khứ.

Chẳng hạn, khả năng xấu nhất là hành tung của Ân Gia Mính bị bại lộ, khiến cảnh sát tìm ra nơi ẩn náu của cậu ấy trước.

—— Không, không đến mức đó.

Diệp Hoài Duệ nhìn chằm chằm hình bóng cao lớn không thấy rõ mặt của Ân Gia Mính, thầm nghĩ, hiện tại cậu ấy đang “đứng” ở trước mặt mình, còn đang nói chuyện ngon lành đây, ít nhất có thể chứng minh, tầng hầm của biệt thự vẫn khá an toàn, không cần thiết phải chuyển gấp.

Ân Gia Mính không trả lời ngay câu hỏi của Diệp Hoài Duệ.

Cậu chỉ trầm mặc trong chốc lát, rồi bỗng nhiên nói:

【Nếu bên anh đang có bão, trời sẽ mưa rất lâu đúng không?】

Diệp Hoài Duệ thấy cái bóng của Ân Gia Mính chợt xoay, giơ tay chỉ về góc tường trong mật thất,【A Duệ, ngồi với tôi một chút, nhé?】

—— Ý là có chuyện muốn nói.

Diệp Hoài Duệ gật đầu, đi theo sau bóng dáng cao lớn đẹp đẽ, đến góc tường phía tây mật thất.

Một người một bóng song song ngồi dựa vào tường.

Vị trí ngồi hiện tại của bọn họ đối diện với cửa sổ vách tường, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy ô cửa sổ.

Những gì Diệp Hoài Duệ nhìn thấy chính là cảnh gió lớn rít gào, mưa tuôn xối xả, màn mưa cọ rửa từng tấm kính thủy tinh; nhưng bên chỗ của Ân Gia Mính thì ngược lại, không gió không mưa, thậm chí đến trước khi mặt trời xuống núi, ánh nắng còn chiếu xuyên qua đám cỏ dại vào phòng, không cần đốt đèn cũng có thể nhìn rõ mọi vật.

Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, đều im lặng không nói câu gì.

Bầu không khí khó tả lặng lẽ lan tỏa ra khắp mật thất, đối với cả hai mà nói, nó đều là một trải nghiệm cực kỳ vi diệu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ giống như vậy, không kiêng dè với việc “mưa sẽ sớm tạnh”, không có giới hạn thời gian, không cần vội vàng thảo luận vụ án, cũng không cần bận bịu trao đổi thông tin, chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau mà thôi.

Nếu nhất định phải hình dung, thì nó gần giống với việc bầu bạn trong thầm lặng hơn.

Rõ ràng bọn họ ở trong thời không khác nhau, nhưng lại quen biết nhau vì một cơ duyên khó có thể lí giải, cho đến tận bây giờ…

Diệp Hoài Duệ mỉm cười, dời tầm mắt khỏi ô cửa sổ, vô thức chuyển nó sang người Ân Gia Mính.

—— Cho đến bây giờ, bọn họ có thể được coi là “bạn bè” rồi nhỉ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt Diệp Hoài Duệ như dừng lại ở bóng hình nửa trong suốt bên cạnh.

Anh cố gắng phân biệt các chi tiết trên ngũ quan của chiếc bóng mơ hồ kia, đối chiếu nó với khuôn mặt tuấn tú không gì sánh bằng mà anh từng thấy trong các bức ảnh…

Diệp Hoài Duệ nhìn đến hăng say mà không hề hay biết.

Ân Gia Mính vẫn luôn bất động không nói lời nào, lại đột ngột quay đầu vào lúc này.

Diệp Hoài Duệ: “!!”

Anh không biết vì sao lòng mình lại thấy căng thẳng, lập tức dời đi tầm mắt.

【A Duệ.】

Ân Gia Mính lên tiếng.

Giọng cậu khàn đi, mang theo âm rung nhỏ đến mức khó có thể phát hiện ra:

【A Hổ nó, đã chết rồi…】

——————————

Vài dòng tám nhảm:

Okê anh, là phờ ren ấy nhỉ :)  thấy Mính Mính cái là mặt đỏ tim đập luôn cơ:)))))

Em thì chỉ muốn xúc Cục Dân Chính tới cho hai người thôi:)))))