*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Diễm
Ngày 18, tháng 7, Chủ nhật.
Hôm nay là ngày Diệp Hoài Duệ chuyển đến nhà mới.
Cuối cùng anh cũng mua được căn biệt thự hướng ra biển đó.
Lúc đó, cảnh sát Kim Thành đã bí mật chạy tới bắt giữ Ân Gia Mính, mà khu biệt thự này dân cư lại rất thưa thớt nên lúc đó thậm chí không có nhân chứng, thông báo của cảnh sát chỉ đề cập đến việc Ân Gia Mính bị bắn rồi rơi xuống biển.
Tất nhiên, không ai biết được vị trí cụ thể.
Ngay cả trong "Vụ án lớn tại Kim Thành", đoạn nói về cái chết của Ân Gia Mính, đạo diễn Triệu Thuý Hoa, người có vẻ hiểu rất rõ về vụ án, lại chỉ xử lí nó một cách mơ hồ, cũng không thực sự đưa phân cảnh đó vào bộ phim.
Khi nhìn hồ sơ thì cũng chẳng có cảm giác gì lắm, nhưng khi Diệp Hoài Duệ đã đến địa điểm để xem nhà, anh mới nhận ra nó hẻo lánh đến mức nào.
So với Kim Thành, nơi có nhiều người ít đất, tấc đất tấc vàng, thì nơi này là một khu vực ở lưng chừng núi, nếu không có xe riêng thì căn bản là không thể di chuyển lên xuống được.
Chủ đầu tư năm đó đã định biến khu biệt thự này thành nơi ở cao cấp cho những người giàu có.
Nó được xây dựng trên một vách đá và áp dụng thiết kế châu Âu theo phong cách Bồ Đào Nha, chú ý đến hai yếu tố chính là vẻ đẹp và sự riêng tư.
Một mặt thì hướng ra biển, một mặt khác thì có một khu vườn độc lập dài ít nhất 50 mét giữa mỗi tòa nhà.
Thời điểm xảy ra vụ án, khu biệt thự vừa mới được xây xong, có mấy tòa nhà vẫn chưa hoàn thành trang trí cơ bản, thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu mở bán, buổi tối chỉ có những người trong đội xây dựng thay phiên nhau canh gác, quả thật là một nơi thích hợp để lẩn trốn.
Trước khi bị cảnh sát điều tra, chủ đầu tư khu biệt thự này đã từng làm đối tác kinh doanh với cha của Ân Gia Mính là ông chủ Hà, nhưng điều này không thể dùng làm bằng chứng chứng minh bọn họ là đồng phạm của Ân Gia Mính.
Sau khi cảnh sát lục soát khu biệt thự, bọn họ cũng không tìm thấy bất kì đồ trang sức bị mất tích nào hay tung tích của 3 tên đồng phạm còn lại.
Cũng đã 39 năm kể từ khi đó.
Cũng chẳng biết là trùng hợp hay do ý trời, tuy hầu hết các biệt thự khác ở nơi này đều đã được mua lại hết rồi, nhưng ngôi nhà này vẫn bị bỏ trống gần 40 năm, càng chưa có bất kì đời chủ nào —— mãi cho đến khi giám đốc Diệp mua lại nó rồi lại tặng nó cho con trai của mình.
Có một câu tục ngữ nói rất đúng, " Nhà không người ở rất dễ mục nát."
Mặc dù năm đó nơi này cũng được coi là một căn biệt thự bậc nhất, nhưng nó đã bị bỏ trống nhiều năm rồi, cho dù là ngoại thất hay nội thất, cũng đều đã khá cũ kỹ.
Nhưng dù gì thì căn biệt thự này cũng được bảo quản rất tốt, chỉ cần sửa lại hệ thống điện nước, sơn lại tường, quét dọn sàn nhà sạch sẽ là có thể dọn vào ở ngay.
Mặc dù bố Diệp cũng không rõ tại sao nơi này lại được gọi là hung trạch*, nhưng ông khá ngạc nhiên khi biết con trai mình lại chọn một căn biệt thự cổ có lịch sử từ 30 đến 40 năm tuổi như vậy, ông cũng đã nhiều lần hỏi lại xem anh có muốn cân nhắc lại về chuyện đổi sang nhà khác hay không?
*Hung trạch: Là nơi mà không ai muốn và dám ở; thời xưa, hung trạch được cho là những ngôi nhà không có điềm tốt hoặc bị ma quỷ ám.
(Nguồn: tổng hợp từ Google và Baidu)
Đương nhiên là Diệp Hoài Duệ không thèm cân nhắc.
Nếu không phải vì căn nhà này là nơi mà Ân Gia Mính xuất hiện lần cuối, anh thậm chí còn định không mua nhà.
Nếu con trai đã muốn thì bố Diệp tự nhiên sẽ không nhiều lời.
Dưới sự điều động toàn lực của các nhân viên bất động sản, mọi thủ tục chuyển nhượng đã hoàn tất chỉ trong vòng nửa tháng.
Bố Diệp yêu cầu công ty trang trí lại cho nơi này, sắm sửa thêm một đống đồ dùng trong nhà, sau một tháng, căn biệt thự cũng đã được trang trí lại xong, giờ chỉ đợi chủ nhân mới của nó xách đồ đạc dọn vào.
Vì vậy, vào ngày hôm nay, Diệp Hoài Duệ tự mình lái xe tới, mang theo 2 cái vali và 7-8 hòm đựng sách, chuyển vào biệt thự bên bờ biển ở lưng núi này.
=====
"Ừm, ở đây mọi thứ đều ổn hết rồi, không có vấn đề gì đâu."
Diệp Hoài Duệ nói với bố Diệp ở bên kia điện thoại: "Ngài không cần đến đây đâu, con đã sắp xếp đồ đạc xong hết rồi."
Sau khi cúp máy với bố Diệp, điều đầu tiên Diệp Hoài Duệ làm là bước vào phòng tắm ở lầu 2, tắm cho thật sạch, sau đó thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, trở lại lầu 1, bước vào phòng bếp làm một tô mì.
Bây giờ đã là 11 giờ khuya.
Diệp Hoài Duệ cầm bát mì đi ra, ngồi vào bàn rồi bắt đầu ăn.
Bên cạnh bàn ăn là một cửa sổ hình vòm, hướng về phía vách đá ở phía biển, theo hồ sơ mà cảnh sát Kim Thành để lại, năm đó Ân Gia Mính đã trốn vào biệt thự này sau khi bị bắn, sau đó đập vỡ kính của cửa sổ đó và nhảy xuống vách đá dưới biển.
Ngay lúc này, sau 39 năm, Diệp Hoài Duệ đang ngồi trước cửa sổ, cẩn thận quan sát những nét chạm khắc tinh xảo theo phong cách châu Âu trên mép cửa sổ dưới ánh sáng của đèn tường, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Ân Gia Mính lúc đó...!
"Hầy."
Diệp Hoài Duệ nhẹ nhàng thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
"Nếu như được xem tận mắt thì tốt quá rồi..."
Tất nhiên, pháp y Diệp cũng chỉ đang cảm thán một chút mà thôi.
Đây cũng không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, không có xuyên qua thời không.
(Ừ thì không phải:)))
Cho dù có đi chăng nữa, anh chẳng qua cũng chỉ là tò mò về vụ án này, cũng chưa đến mức muốn được xuyên về 39 năm trước.
Hơn nữa, Diệp Hoài Duệ cũng phải thừa nhận rằng, cho dù anh có ở đó đi chăng nữa, ở cái thời mà muốn cái gì cũng không có, ngay cả việc xét nghiệm ADN cũng phải đợi hai năm trời như hồi đó, thì anh cũng sẽ chẳng làm tốt hơn cảnh sát Kim Thành là bao đâu.
"...Có vẻ như trời sắp mưa rồi."
Diệp Hoài Duệ cảm nhận được không khí nặng nề từ ngoài cửa sổ, anh gắp một đũa mì lên cho vào miệng.
Vào giữa hè, gần như ngày nào ở Kim Thành cũng đều có mưa giông sấm chớp.
Giữa trưa hôm nay trời đã oi bức đến khó chịu, lúc pháp y Diệp đang đem đồ đến thì luôn sợ có mưa lớn ập đến, rốt cuộc thì đến tận bây giờ mới có vẻ như sắp có mưa.
"Ầm ầm!"
Xa xa truyền đến một tiếng sấm nặng nề.
Cùng lúc đó, Diệp Hoài Duệ chợt nghe thấy một tiếng "rầm" rất lớn.
Anh sửng sốt, bỏ đũa xuống rồi đứng bật dậy.
Diệp Hoài Duệ nghe thấy âm thanh kia rất rõ ràng, nó đến từ phía sau bức tường có cửa sổ.
Anh nhìn theo nơi âm thanh vọng tới, chỉ nhìn thấy một chiếc tủ kính cổ.
Diệp Hoài Duệ nhăn mày lại.
Chiếc tủ này là đồ cũ đi kèm trong biệt thự, mặt gỗ được khảm vào trong tường.
Trước đây, đội trang trí cảm thấy chiếc tủ này khá cũ, kiểu dáng cũng khá cổ điển, thực sự không hợp với thẩm mỹ của giới trẻ nên họ liền hỏi Diệp Hoài Duệ có muốn dỡ bỏ nó hay không.
Pháp y Diệp cảm thấy chiếc tủ này dù thế nào cũng là đồ cổ, lại lười đập phá lung tung nên bảo đội trang trí cứ để nguyên vậy đi.
Thực ra không chỉ có chiếc tủ này, Diệp Hoài Duệ không cho đội trang trí động vào những đồ trang trí nào khác trong biệt thự, trừ khi chúng đã quá mục nát.
Hành lý của Diệp Hoài Duệ không nhiều, cũng không có thời gian mua thêm đồ nên cũng chẳng để bất kì đồ đạc nào lên cái tủ kính đó.
Một cái tủ kính rỗng như vậy thì sao có thể có âm thanh như một đồ vật nặng rơi xuống từ trong đó?
Diệp Hoài Duệ cẩn thận bước tới trước tủ, giơ tay gõ lên thành tủ.
"Cộc cộc cộc."
Âm thanh của tủ khá nặng, rõ ràng là chất liệu gỗ rất tốt.
"...Chẳng lẽ là do sự giãn nở và co dãn vì nhiệt của chất rắn?"
Diệp Hoài Duệ nghi ngờ nghĩ.
Một giây sau, một tiếng "rầm" lớn hơn vang lên, phá vỡ suy đoán của anh.
Lần này, pháp y Diệp nghe được rất rõ ràng, âm thanh đó đúng thật là phát ra từ sâu bên trong cái tủ —— hay nói chính xác hơn, là từ bức tường phía sau tủ.
Diệp Hoài Duệ ngay lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Anh đã từng xem qua bản vẽ của căn biệt thự này, lúc mua nó, trang trí lại và dọn đồ đến anh cũng đã ra vào nơi này không biết bao nhiêu lần, nhưng anh nhớ rằng sau vách tường của nơi này làm gì có một không gian trống!
Mặc dù Diệp Hoài Duệ đã là một người đàn ông trưởng thành cao 1m82 rồi, nhưng lúc này cũng có chút sợ hãi.
Anh đã xoắn xuýt trong 30 giây với câu hỏi có nên gọi cảnh sát hay không vì hai tiếng động lớn không rõ nguyên nhân, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi xem thử trước.
Vì vậy, Diệp Hoài Duệ hít một hơi thật sâu, vươn tay sờ soạng khắp cái tủ kính.
Tủ rất sâu, nhưng không có ngăn kéo hay cửa tủ, trừ cái giá để sách ra thì cũng chỉ có những hoạ tiết đẹp mắt được điêu khắc nhô ra trên mặt gỗ.
"Cộc, cộc, cộc."
Diệp Hoài Duệ gõ nhẹ vào các vị trí khác nhau trên lưng tủ, tất cả những gì anh nghe được là những tiếng vang chắc nịch như gõ vào trán.
Mãi đến khi gõ đến vị trí dưới góc trái của tủ, anh mới nghe thấy 2 tiếng "tạch tạch*" khác hẳn so với lúc trước, nghe như âm thanh lúc đánh vào bụng.
*Thực ra mình cũng không biết miêu tả âm thanh này ra làm sao, trong bản trung âm thanh này là 笃笃, phiên âm là /Dǔ dǔ/.
Diệp Hoài Duệ: "..."
—— Không thể nào!?
Lúc này trong đầu Diệp Hoài Duệ chỉ còn 2 chữ "khiếp sợ".
Anh bắt đầu tập trung vào khu vực có âm thanh dị thường, cẩn thận lần mò dọc theo đường viền của tủ kính, không chừa bất kì một xó xỉnh nào.
Sau khi lần mò hai phút, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường ở trên 2 hoạ tiết nổi hình chữ "V".
Diệp Hoài Duệ bật đèn trên điện thoại di động lên, cuối xuống theo tư thế con mèo*, cẩn thận kiểm tra thứ mình vừa tìm được.
*Tư thế kiểu này nè:
Hình như nó là một nhánh gỗ nhô ra, có chiều dài, chiều rộng và chiều cao khoảng 1cm, còn có một khối lập phương nhỏ bị mắc kẹt ở giữa chữ V, không thể ấn cũng không thể rút ra được.
Không hiểu sao, trong đầu pháp y Diệp bỗng hiện lên 2 chữ "cơ quan".
Anh cố di chuyển khối nhỏ đó theo mọi hướng.
Lúc đầu, nó có vẻ giống như một bị khảm vào trong đống hoa văn trên tủ, không di chuyển được.
Mãi cho đến khi Diệp Hoài Duệ xoay nó sang bên phải, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch", toàn bộ khối lập phương nhỏ trượt theo mép của chữ V, sau khi nó chạm vào một cái rãnh có cùng kích thước ở phía trên chữ "V" thì liền dừng lại.
—— Đây thật sự là cơ quan!?
Pháp y Diệp bị sốc đến mức không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, tiếng sấm ngoài cửa sổ càng gần hơn, những hạt mưa tí tách rơi trên kính cửa sổ, chảy vào phòng khách qua khung cửa sổ đang mở.
Nhưng Diệp Hoài Duệ không thèm quan tâm đến mấy thứ đó.
Mọi suy nghĩ của anh đều đang tập trung vào cơ quan của cái tủ này.
Diệp Hoài Duệ cong eo xuống tỉ mỉ quan sát cấu tạo của cơ quan, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Vừa nãy khối lập phương nhỏ kia chỉ nằm yên ở giữa chữ "V", giống như bị khoá lại, hay nói cách khác, nó là một cái chốt sắt để khóa cơ quan lại.
Mà hiện giờ nó đã trượt lên, vậy có nghĩa là...!
Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Duệ giữ mặt gỗ hình chữ "V" bằng cả hai tay và cố gắng xoay nó sang bên phải.
Tuy rằng cảm giác rất nặng nề, nhưng nó thực sự có chuyển động.
Diệp Hoài Duệ: "!!"
Anh cảm thấy bản thân như đang là một người chơi sắp qua cửa trong trò chơi chạy trốn khỏi mật thất, cảm giác rất căng thẳng và thấp thỏm nhưng đồng thời lại rất hưng phấn khi di chuyển cơ quan.
Khi chữ "V" được xoay sang phải đúng 90 độ và chuyển thành hình ".