Cầu thang của khu trọ nằm ở trung tâm của tòa nhà, có cổng sắt ở ngay cửa ra vào, chốt cửa có quấn 1 vòng dây xích dày cỡ ngón tay, sau đó là một chiếc khóa sắt to bằng nửa ngón tay cái được buộc chặt vào.

Ân Gia Mính nhìn hai bên một chút, xác định 4 phía không người, nhanh chóng tiến đến cạnh cửa, tháo chiếc móc khóa đang treo trên thắt lưng xuống.

Chiếc móc khóa của cậu có một viên đá nhỏ khá khó thấy, tuy chiếc móc khóa chỉ độ hơn ngón tay trỏ nhưng lại có thể bẻ ra các thanh sắt có hình dạng khác nhau, trông giống như dao quân dụng của Thụy Sĩ.

Tuy nhiên, "Người trong nghề" vừa nhìn liền biết, đây là vật chuyên dụng dùng để mở khóa.

Nhờ kinh nghiệm lăn lộn đầu đường xó chợ năm xưa, Ân Gia Mính đã trở thành một bậc thầy, dù không phải quá chuyên nghiệp nhưng cái tốt xấu gì cũng đã từng tiếp xúc qua và học được không ít, bao gồm cả cách dùng mấy que sắt mảnh cạy khóa cửa.

Chưa đầy một phút sau, chiếc ổ khóa đã bại trận dưới tay cậu.

Sau đó, Ân Gia Mính nhẹ nhàng tháo ổ khóa và dây xích ra, cẩn thận từng tí mở cửa sắt đủ một khoảng vừa đủ để cậu chui vào rồi lại cài khóa vào cửa nhưng không bấm, tạo hiện trường giả để chừa đường rút lui mà khó ai nhìn ra, trừ phi họ lại gần xem thật kĩ.

Động tác của Ân Gia Mính rất khẽ, mở cửa cũng chỉ có tiếng lạo xạo nho nhỏ, chẳng ai phát hiện được.

Sau đó cậu qua mái hiên và tiến vào bên trong hành lang.

Hành lang tối vô cùng, nguồn sáng duy nhất chiếu được một ít là bóng đèn công suất nhỏ gắn gần đó.

Người nhà Bao Tô Công và chủ trọ sống ở căn phòng ngay đầu hành lang của lầu 1.

Mọi người sớm đã ngủ say, căn phòng tối đen như mực không một ánh đèn.

Ân Gia Mính nhanh chóng lên lầu.

Lầu 2 cũng như lầu 1, hành lang vừa chật chội vừa tối, không một bóng người, yên tĩnh đến mức nghe cả tiếng kim đồng hồ chạy.

Ân Gia Mính bước nhanh đên cửa phòng 206, dùng chiêu cũ nhanh chóng mở khóa.

May mắn là chủ trọ chưa kịp đem căn nhà xui xẻo ma ám này cho người khác thuê.

Đương nhiên, Bao Tô Công đã dọn dẹp sơ căn nhà, đồ gia dụng sớm được phủ một lớp vải trắng bên trên.

Duy chỉ có một ít vật dụng cá nhân của Đái Tuấn Phong nằm lăn lóc ở góc phòng, không biết là đợi người nhà đến đem đi hay đợi vào thùng rác.

"Aiz, cái này nhức đầu thiệt đó."

Ân Gia Mính vò đầu bứt tóc, bất lực lầm bầm:

"...!Đều đã ra nông nỗi này, còn có thể tìm hiểu được gì?"

Lúc trước Diệp Hoài Duệ đặc biệt đã căn dặn cậu phải quan sát tỉ mỉ xem có vết tích nào của người khác đã tiến vào phòng hay chưa, giả dụ như vết chân, tóc, tách trà....!Đặc biệt là ở ngưỡng cửa, bệ cửa sổ và nhà vệ sinh là những khu vực trọng điểm cần quan sát.

Mặt khác, anh còn muốn cậu xem kĩ bộ tách trà, gạt tàn có tàn thuốc hay không, hoặc nếu tìm thấy bất cứ vật gì khả nghi có thể dùng để thắt cổ cũng phải lấy đi.

Những việc lưu ý Ân Gia Mính đều ghi nhớ rất rõ, nhưng khi bước chân vào căn phòng này, cậu bất giác cảm thấy hơi lành lạnh sống lưng.

Cũng đã hơn một tuần trôi qua, không biết đã có bao nhiêu người ra ra vào vào căn phòng này.

Cậu lấy tay với lấy cái bóng đèn chiếu xuống sàn, cũng có ít nhất 4-5 cái dấu giày nằm chồng lên nhau, căn bản không thể phân biệt là của ai.

Không còn cách nào khác, cậu đành ngồi xổm trước đống hổ lốn, lục tìm từng cái một, cố gắng tìm ra vài manh mối nào đó.

Người thuê phòng treo cổ tự sát ngay trong phòng, biến căn phòng đắc địa thành nơi âm u, ma ám thì chẳng ông chủ nào mà không tức giận.

Ân Gia Mính cảm thấy, Bao Tô Công không vứt sạch sẽ hết đống đồ đạc của Đái Tuấn Phong đã là niệm tình hắn lắm rồi.

Đồ vật của Đái Tuấn Phong không ít, nhưng đều là thứ vụn vặt không đáng kể, chẳng thấy có gì đặc biệt.

Cậu tìm được 3 bức thư, 2 bức có thời gian gần đây là giấy báo và hóa đơn tiền điện, bức còn lại là thỏa thuận ly hôn do vợ cũ của quản lí Đái gửi tới.

Ân Gia Mính nhanh chóng đọc và kiểm tra lại một lần nữa, rồi đặt về chỗ cũ.

Cậu tìm kiếm vô cùng nghiêm túc và kĩ càng, tính ra cũng đã kiên nhẫn bới đống rác này hơn một tiếng đồng hồ.

Bây giờ đã là 5 giờ 20 phút, ngoài cửa sổ cũng xuất hiện ánh ban mai lấp ló, nhưng đáng tiếc là cậu vẫn chưa thu hoạch được thứ gì đáng kể.

Trời đã hừng đông, sáng dần lên, chỉ còn nhiều nhất là 5 phút trước khi mình rời khỏi đây.

Vừa tự lẩm bẩm như thế với bản thân, cậu vừa lật lật cái áo sơ mi trắng, chẳng có gì trong túi cả.

Ngay lúc này, ánh mắt Ân Gia Mính chạm phải một cái lon thiếc được bọc bởi một cái áo sơ mi đang nằm lăn lóc ở góc sàn.

Đó là một cái lon đựng bánh quy nhỏ, trên mép lon có mấy lớp tro vụn bám chằng chịt.

Tuy nó khá kì lạ, nhưng đối với những ai hút thuốc đều biết, đây đều là tàn thuốc ở đầu điếu gõ vào lon để lại.

Rõ ràng, Đái Tuấn Phong đã dùng cái lon này như một chiếc gạt tàn.

Ân Gia Mính nhớ lời Diệp Hoài Duệ đã dặn, trải cái áo sơ mi trắng đã xem qua lúc nãy lên sàn, rồi trút hết tất cả những gì có trong lon ra.

Trước sự ngạc nhiên của Ân Gia Mính, trong lon có rất nhiều thứ, nhưng không phải là tàn thuốc mà là những mảnh đen lớn nhỏ khác nhau, y như những mảnh tro sau khi đốt giấy để lại.

Tim Ân Gia Mính nảy lên một nhịp.

Cậu lấy cái móc khóa ra, đẩy ra một que sắt mỏng, khều khều gẩy gẩy một lúc.

Cái lon này thật sự quá nhỏ, khoảng trống bên trong không đủ nên giấy không cháy hết, chỉ cháy xem một ít trên bề mặt, còn lại đều hoàn toàn giữ được hình dáng ban đầu chứ không bị nát như tàn tro thông thường.

Ân Gia Mính căng thẳng nín thở.

Do cậu để ý thấy có một mảnh giấy vụn, dù bị lửa và nhiệt độ cao hơ đến mức cong lại như khô mực, lề sách tuy cháy đen nhưng khi anh dùng miếng sắt đẩy ra thì nội dung vẫn còn nguyên vẹn.

Cậu thậm chí còn nhận ra vài chữ trên đó

"y,21s "

Ân Gia Mính tay cầm đèn pin, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào những con chữ trên mảnh giấy trong giây lát.

Trong đầu của cậu nổi lên một ngày:

—— July, 21st.

—— Ngày 21 tháng 7.

Đây cũng chính là ngày ngân hàng Đại Tân chi nhánh Phúc Thọ xảy ra cướp bóc, đồng thời cũng là một ngày trước khi Đái Tuân Phong thắt cổ.

Nhịp tim Ân Gia Mính đập loạn, cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Thời gian tích tắc trôi qua, cậu biết không thể trì hoãn nên rút bừa một cuốn từ điển được bọc da moi ra từ đống đồ cũ rồi cho tất cả mảnh tro giấy vào trang trắng giữa bìa và mục lục, sau đó vội nhét từ điển vào balo.

Đây là cách Diệp Hoài Duệ dạy cậu để lưu giữ tài liệu giấy, không ngờ phát huy tác dụng vào lúc cấp bách này.

Sau khi cho vào balo, cũng đã 5 giờ 45 phút.

Vào mùa hè ở miền Nam, mặt trời mọc rất sớm, chưa tới 6 giờ mà sáng vô cùng.

Ân Gia Mính biết rằng, nếu bây giờ cậu chưa rời đi thì có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội ấy nữa.

Cậu cầm túi, xoay người đi ra ngoài.

Gian phòng Đái Tuấn Phong thuê nằm ở phía bắc của tòa nhà, duy chỉ có cửa sổ lại hướng về phía Đông Nam.

Rèm cửa sổ sớm đã bị chủ trọ vén lên, nắng sớm rọi qua cửa kính thủy tinh đến tận ngưỡng cửa căn phòng.

Tầm mắt Ân Gia Mính thuận theo tia nắng, lại vô tình dừng lại ở khe hở ngưỡng cửa, dường như có thứ gì đang nhấp nháy.

Đó là những viên sỏi có kết cấu nhỏ, hơi trong màu xám vàng, những viên nhỏ thì như phấn, còn viên to thì cỡ 2-3 milimet.

Mà trong số các loại hạt mịn như phấn này, còn có cả hai hạt màu đen to cỡ lỗ kim.

Ân Gia Mính: "!!"

Chợt có tia sáng lóe lên trong đầu cậu và một ý tưởng chợt nảy ra.

Ân Gia Mính lập tức bỏ ba lô xuống, lấy ra một cuộn băng keo trong, xé một đoạn rồi dán lên chỗ cát mờ và các hạt đen, sau đó dán mẩu băng keo đó lên mặt sau của bìa cuốn tự điển.

Sau đó,cậu cầm quyển tự điển lên rồi mở cửa.

Đáng tiếc, vận may cả đêm của Ân Gia Mính đã tan theo trăng sao sau khi mặt trời mọc.

Cánh cửa vừa mở ra, cửa phòng 205 kế bên cũng gần như mở ra cùng một lúc.

Một người phụ nữ trung niên ngoài 50 tuổi, tay cầm ống nhổ bắt gặp Ân Gia Mính, 4 mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Người phụ nữ căn bản không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người bước ra từ căn phòng 206 vốn đã bỏ trống hơn một tuần trước đó.

Bà trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Ân Gia Mính, nét mặt từ bàng hoàng dần chuyển sang hoảng sợ.

Miệng há to, môi run rẩy mấp máy nói: "Ân —— "

Động tác của Ân Gia Mính so với âm thanh của bà này càng nhanh hơn.

Cậu lao về phía trước, một tay ấn vào cửa đóng sầm lại còn tay kia bịt miệng bà cô, chặn lại âm thanh bà ta sắp phát ra.

"Leng keng!"

Ống nhổ rơi xuống đất, đất đêm [1] màu vàng óng văng tung tóe trước phòng 205.

[1] Đất đêm là một uyển ngữ được sử dụng trong lịch sử cho các chất bài tiết của con người được thu thập từ các bến tàu, tư nhân, tủ quần áo, hố xí, hố trung gian, bể tự hoại, v.v.

Đôi khi nó có thể được vận chuyển ra khỏi thị trấn và được bán dưới dạng phân bón.

Ân Gia Mính như hoàn toàn trở thành một tên tội phạm, một tay bịt miệng bà cô lại, còn tay kia đẩy chân của bà ta vào lại trong phòng, đóng cửa lại cái Ầm.

Nhưng mà vận may rủi thường có đôi có cặp, người phụ nữ ở phòng 205 không sống một mình.

Chồng bà, một người đàn ông trạc tuổi 60, mặc đồ ngủ, đi dép tông đứng trước cửa sổ tưới hoa, nghe tiếng đóng cửa, ông quay lại thì bàng hoàng, nhất thời bị dọa mất hồn.

"Cậu cậu cậu cậu cậu là ai!?"

Sắc mặt ông ta trắng bệch, vô thức lùi về phía sau đến khi lưng đụng vách tường, kinh hãi hỏi:

"Cậu, cậu cậu tiến vào nhà chúng ta, là, là muốn làm, làm gì!?"

——¥! @¥#

Ân Gia Mính thực sự là không biết phải nói cái gì.

Cậu chỉ có thể nhặt chân đèn bằng đồng đặt ở cửa ra vào, chĩa đầu nhọn vào cổ họng người phụ nữ, lớn tiếng nói "Đừng gọi, đừng nói chuyện!"

Đôi mắt người đàn ông mở to, trừng lên nhìn chằm chằm vào Ân Gia Mính:

"Cậu...!Cậu là...!Cái kẻ...!Ân, Ân..."

Đôi môi ông ta run cầm cập nói:

"Cái kẻ...!Cướp bóc giết người..."

"Đúng! Chính là tôi!"

Ân Gia Mính hung hăng trừng mắt về phía ông ta:

"Trên người tôi có súng, nếu muốn sống thì khôn hồn ngậm miệng lại!"

Ân thiếu gia cao 1m88, cơ thể cường tráng, kẻ vừa nhìn đã biết chỉ cần dùng một tay cũng đủ sức nhấc bổng người đàn ông trung niên gầy gò kia lên.

Người đang ông không dám lên tiếng, chỉ nơm nớp lo sợ mà núp ở góc tường, để yên cho Ân Gia Mính dùng băng dính quấn vợ chồng ông lại, rồi bị cậu nhét khăn vào miệng.

"Thật sự xin lỗi phải để 2 người chịu khổ một thời gian rồi!"

Ân Gia Mính một bên vừa quấn băng dính lên người họ, vừa nói xin lỗi:

"Nhưng mà hiện tại tôi tuyệt đối không thể bị cảnh sát bắt được!".