Hoài Hoài chỉ chốc lát đã ăn sạch hạt dưa trong tay, muốn tìm Xuân Bảo xin thêm, liền đi ra ngoài.

Hỉ Liên liếc nhìn một thị vệ bên cạnh, “Đưa người ra, Du công công đang chờ ở bên ngoài, cứ giao cho hắn là được.”

Thị vệ kia nhận lời, dẫn Hoài Hoài ra cửa, vừa lừa vừa dỗ mà nhét vào xe ngựa Du công công đang ngồi.

Chờ xe ngựa đi xa rồi, Hỉ Liên nhìn quét qua các đới đao thị vệ trong phòng, “Việc hôm nay, nếu ai để lộ nửa chữ, coi chừng ta cắt lưỡi.”

Chờ Hỉ Liên xử lý thỏa đáng hết thảy sau đó trở về, sắc trời đã xâm xẩm tối.

Trong tẩm cung, nến chiếu kim khuyết, hơi lạnh buổi tối len vào tay áo.

Nguyên Kinh xõa tóc, ngồi trước long án phê duyệt tấu chương.

Y vốn tuấn mỹ dị thường, nếu có thể ẩn đi lệ khí trên mặt, dù là thiên tiên sợ cũng phải tự xấu hổ. Nhưng hiện giờ nét lạnh lẽo hiện rõ nơi đáy mắt như đóng băng, hệt như trời đông đất tuyết bên ngoài.

Hỉ Liên khom lưng đứng ở mé tây mài mực, trộm liếc thiên tử một cái, nhìn khuôn mặt u ám ấy, nghĩ trước tính sau, cuối cùng vẫn quyết định chuyện hôm nay chờ Hoàng thượng hỏi đến lại nói.

Thái giám mài mực cúi đầu đứng bên cạnh Hoàng thượng, sắc mặt trắng bệch, thở mạnh cũng không dám.

Hỉ Liên đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám mài mực, tiểu thái giám nọ liền như được cứu, nhìn Hỉ Liên một cái, thận trọng rời khỏi long án.

Khom lưng thật thấp chào Hoàng thượng, sau đó lại cúi người lui ra.

Hỉ Liên là thái giám đi theo Nguyên Kinh từ nhỏ, ngày trước khi Nguyên Kinh làm Vương gia cũng theo ra cung hầu hạ, Nguyên Kinh trời sinh tính lạnh lùng, cũng chỉ mình lão có thể hơi đến gần y, bản thân hầu hạ thuận tay, cũng không nhìn nổi người khác nơm nớp đứng bên, cho nên mọi việc đều tự mình lo liệu.

Hỉ Liên bình tĩnh nhận nghiên mực một cách tự nhiên.

Tiếp đó bên cạnh rầm một tiếng, tay Hỉ Liên vẫn vững như quả cân, không mảy may dời đi.

Nguyên Kinh nhìn chằm chằm số bản tấu ném đi, đứng bật dậy, “Toàn là giá áo túi cơm, trẫm nuôi làm gì!”

Hỉ Liên nhặt lại các bản tấu, xếp vào một chỗ, “Hoàng thượng đừng tức giận, cẩn thận hại người.”

Nguyên Kinh còn chưa nguôi giận, “Bắc di hung hăng ngang ngược, vậy mà hạ cứ điểm biên thành, về sau Trung Nguyên không còn thành chắn, chỉ có thể chờ chúng mặc ý giày xéo.”

Chậm rãi gác thỏi mực trên tay, Hỉ Liên khom lưng thấp hơn, “Hoàng thượng…”

Nguyên Kinh không nói gì, cầm một bản tấu khác lên tiếp tục xem.

Mày nhíu sâu, lệ khí dày đặc.

Có thái giám khom người vào đại điện, cách thật xa quỳ xuống đất khấu đầu rõ vang, “Bẩm Hoàng thượng, nương nương thị tẩm đến rồi.”

Hỉ Liên đứng ở một bên, mắt hơi động, như đã thành quen, chung quy không nói gì.

Hoàng thượng đăng cơ năm năm mà chưa có con nối dõi, những năm trước bận diệt trừ Hà đảng, thường niên ở lại tiền điện xử lý chính vụ, rất ít về hậu cung, trước mắt mặc dù cũng bận bình định Bắc di, song dù sao cũng đăng cơ đã lâu, không người nối nghiệp giang sơn không vững.

Vả lại, các tiên hoàng chính là ví dụ.

Tiên đế Thánh Trinh đột tử, không con nối dõi, hoàng thúc nhân loạn đăng cơ, lấy quốc hiệu Thái Sơ, chấp chính chưa quá bảy năm đã bị Hà Yến lật đổ, dòng dõi Giang gia chỉ còn lại cháu Thái Sơ đế, Lạc An vương Giang Hoài Cẩn, cũng chính là thiên tử Đại Bình hiện tại, Nguyên Kinh đế.

Rất hiển nhiên, Nguyên Kinh không hề muốn đi đường cũ của đời chú.

Nguyên Kinh vẫn nhìn tấu chương, hồi lâu mới nói: “Truyền.”

Tiểu thái giám nọ dập đầu lĩnh mệnh, cúi đầu lui hai bước rồi quay người ra ngoài thông báo.

Chỉ chốc lát liền thấy hai nội giám vác một cuộn gì đó vào, đặt trên long sàng, dàn xếp xong buông màn thêu rồng mạ vàng, khom người lui ra.

Hỉ Liên thấy thế cung kính nói: “Hoàng thượng, đã muộn rồi, hãy nghỉ ngơi sớm đi…”

Nguyên Kinh bỏ tấu xuống, tầm nhìn dừng ở đồ rửa bút màu ngà năm chân, như đang ngắm, lại như đang ngẩn người.

Hỉ Liên đầu lưỡi khô khốc, đợi một lúc lâu lại thấp giọng nhắc, “Hoàng thượng…”

Nguyên Kinh mặt không biểu cảm, “Hôm nay đến lượt ai?”

Hỉ Liên vội nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay thị tẩm là Ninh tần nương nương.”

Thấy Nguyên Kinh không nói gì, liền hiểu ý vung tay cho thái giám cung nữ đứng xung quanh lui đi.

Hai cung nữ buông màn gấm treo cao của nội điện, tắt mấy ngọn nến đỏ, giảm bớt ánh sáng.

Tiểu thái giám trong nội điện đều ra ngoài tẩm cung chờ.

Hỉ Liên thấy đã dọn dẹp xong xuôi, cũng không lên tiếng, khom người ra ngoại điện, đứng sau màn gấm chờ sai phái.

Nguyên Kinh đứng dậy, chậm rãi đi tới, nghiêng người ngồi trên long tháp, nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp kia.

Vị Ninh tần nương nương ấy là trưởng tiểu thư nhà Chinh di đại tướng quân, xinh đẹp đáng yêu, mặt như hoa đầu xuân, nhưng tính lại hồ mị, thấy Nguyên Kinh tới gần liền thiên kiều bá mị dán lại, ngọt ngào gọi: “Hoàng thượng-“

Sau đó lại duỗi đầu ngón tay trắng nhỏ cọ khuôn mặt thiên tử, ngửa đầu như thể ngắm không đủ, “Hoàng thượng, thần thiếp bằng này tuổi mà chưa từng gặp ai tướng mạo đẹp như Hoàng thượng…”

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Kinh như điêu khắc ra, không có chút xíu biểu cảm nào, chỉ đưa tay cởi vũ y đặc biệt trên người Ninh tần.

Lộ ra thân thể trần trụi bên dưới, eo nhỏ dương liễu, bạch bích không tỳ vết.

Ninh Tần vòng tay qua ngực, thẹn thùng nói một câu, “Hoàng thượng, thần thiếp lạnh…”

Nguyên Kinh dùng đôi mắt phượng đen và sâu nhìn Ninh tần, mặc dù không có vẻ tức giận, tự dưng lại lạnh như băng, Ninh tần dần dần thôi cười, không khỏi rùng mình.

Chỉ thấy Nguyên Kinh im lặng chốc lát rồi giọng điệu nhạt nhẽo nói, “Trẫm nhớ ngươi.”

Ninh tần vạn phần vinh dự mở to đôi mắt hạnh, suýt nữa rơi lệ, không khỏi nũng nịu kêu: “Hoàng thượng.”

Thần sắc Nguyên Kinh lạnh lẽo, mà ngữ khí lại ấm áp như xuân, “Lần trước trẫm đã muốn nói với ngươi, đến thị tẩm thì thôi, làm gì mà lắm lời vậy.”

Ninh Tần lập tức đổi khuôn mặt khác, vội lấy tay về, co rúm lại gật đầu, “Hoàng… Hoàng thượng bớt giận… Thần thiếp biết lỗi…”

Nguyên Kinh không lên tiếng nữa, trực tiếp ném vũ y che đầu nàng ta. Hỉ Liên đứng sau màn ngoại điện, nghe tiếng cởi quần áo bên trong, sau chốc lát im lặng lại là tiếng thở gấp kìm nén, giằng co một lúc rồi không còn tiếng động gì thêm.

Một nén nhang trên lò ba chân đã cháy hết, chỉ còn khói nhẹ lởn vởn.

Tổng quản nội giám nhìn sắc mặt Hỉ Liên, liền gọi một đám nội giám vào dọn dẹp, tiện thể đưa nương nương thị tẩm về tẩm cung của mình.

Hoàng thượng chưa từng giữ người lại qua đêm, đã thành quy củ.

Hỉ Liên vào theo, thấy Hoàng thượng đã dậy, dưới mắt ẩn ẩn hắc khí, làm sắc mặt tái nhợt kia như càng đậm hơn.

Cung nhân bên cạnh nhẹ tay nhẹ chân dọn giường, đưa Ninh tần ra ngoài.

Cả tẩm cung bận rộn trong im ắng, như là nổi gió trên nước lặng, tuy có gợn sóng song chẳng qua vẫn là nước lặng thôi.

Nguyên Kinh thình lình mở miệng, “Hỉ Liên-“

Hỉ Liên đáp lời tiến lên, cung kính buông tay đứng chờ.

“Người đó thế nào?”

Tuy trong đầu Hỉ Liên sớm có chuẩn bị, Hoàng thượng hỏi như vậy lại vẫn hơi hồi hộp.

Mấy năm nay, Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc tới người này.

Có một chớp mắt, Hỉ Liên cho rằng Hoàng thượng đã quên, nhưng rõ ràng là nhớ rất rõ.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, đã dàn xếp xong rồi.” Hỉ Liên nói: “May mà đi kịp thời, nếu không… người này suýt bị thiến.”

Nguyên Kinh cười lạnh lùng, ánh nến chiếu nhìn đáng sợ vô cùng, “Chủ ý của ai, không tồi đâu.”

Hỉ Liên cười theo, “Hồi bẩm Hoàng thượng, nghe nói là Hy phi.”

Nguyên Kinh thu lại nét cười, hờ hững hỏi: “Hy phi? Hy phi nào?”

Hỉ Liên nói: “Chính là người hôm kia vì cầu tình cho Binh bộ Thượng thư mà khóc như lê hoa đái vũ trước mặt Hoàng thượng ạ.”

Nguyên Kinh ngẫm nghĩ một lúc lâu, nói nhàn nhạt: “Là nàng ta.”

“Hoàng thượng, người này phải xử trí thế nào ạ?”

“Phụ thân kéo bè kết cánh, tham ô nhận hối lộ, vốn là tội lớn tru tam tộc… Tuy nói Hy phi đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió lại sinh tâm tư này, nhưng tội cũng chưa đáng chết…” Nguyên Kinh âm sắc bình thản, mâu như điểm sơn, “Không bằng tước phi vị… Trực tiếp đưa đến bạo thất, dùng hình phạt cốt túy.” (Cốt túy là một cực hình dã man, chặt hết tay chân ngâm vào vại rượu)

Hỉ Liên rùng mình, cười không nổi nữa.

Nguyên Kinh mặt không cảm xúc, “Sai người đi làm đi.”

Dừng một chút, lại cực mất tự nhiên nói: “Ngày mai ngươi dẫn trẫm đi một chuyến, trẫm muốn ngó qua kẻ điên kia.”

***

Hoài Hoài trở về chỗ ở của mình, buồn chán nằm trên giường.

Cảm thấy hơi chật, liền nghiêng người, đẩy kẻ bên cạnh vào trong.

Kẻ nằm bên mặc Hoài Hoài đẩy vào, chẳng nói tiếng nào.

Từ lúc Hoài Hoài mở mắt ra trong cung này, người đầu tiên gặp chính là vị huynh đệ nằm bên cạnh.

Thân cao tám thước, ngũ quan tuấn lãng, vận áo choàng sa xám bạc kim thọ, tôn nước da màu mật ong sáng bóng, tráng kiện lại dẻo dai cực kỳ.

Tiếc rằng người này chưa bao giờ mở mắt, cả ngày mê man trên giường Hoài Hoài, chiếm mất hơn nửa giường.

Du công công cũng không cho biết lai lịch người này, dù là khi vào dọn dẹp quét tước cũng làm như không thấy, tới giờ cũng chưa nói gì.

Tính ra thì người này đã ngủ trong phòng này suốt một năm rồi.

Từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ, không ăn không uống, không ai trông nom.

Hệt như người chết.

Rồi lại không phải là người chết.

Vết máu trên vạt áo đã hóa đen, khô bám trên tơ lụa hoa quý, nghiêng nghiêng, cực giống nụ cười trào phúng.

Hoài Hoài từng nhắc tới người chết cùng Du công công, Du công công chỉ nhìn Hoài Hoài với thần sắc ai oán, lắc đầu, thở dài, rồi đi làm việc của mình.

Cứ như thể mình nói lời gì khùng điên vậy.

Dần dà, Hoài Hoài cũng không hỏi nữa, cả ngày ngủ cùng người chết, mơ vài giấc mơ lạ lùng.

Trong mơ, người chết kia lại khỏe như rồng như hổ.

Vận chính là xiêm y bình nhật, tướng sĩ đeo đao vây quanh, uống quỳnh dịch trong chén.

Sau đó cất tiếng cười to, ném chén ngọc kia xuống đất, vỡ nát.

Thái giám quỳ bên chân nhặt ngọc vỡ bỏ vào khay gỗ, trở về phục mệnh.

Người chết nhìn bóng lưng thái giám nọ, thình lình giãy giụa lao tới, nhưng bị các tướng sĩ bắt lại, đè chặt dưới đất.

Ngay sau đó hai mắt lồi ra, nôn một vũng máu, dính lên vạt áo.

Người chết kia cứ mãi hô lớn tên một người.

Đôi mắt rưng rưng, xé ruột xé gan.

Hoài Hoài mở mắt ra, “Giang Hoài Cẩn…”

“Giang Hoài Cẩn?”

Đêm qua trời mới đổ tuyết, bên ngoài thời tiết đang đẹp.

Khắp nơi ánh bạc đầu cành, rực rỡ phát sáng.