Chuyện rằng cờ trên người Hoài Hoài thật sự quá lớn, thế nên hắn còn chưa lộ diện thì thị vệ hộ giá đã nhìn thấy đầu lá cờ sau tường, thương lượng vài câu cùng thống lĩnh, sau đó vội đến chỗ Hỉ Liên, thấp giọng nói ra sự nghi ngờ.

Hỉ Liên không dám trì hoãn, khom người chạy lên vài bước.

“Hoàng thượng, nô tài có việc tấu.”

Ngân hồ mao châm trên vai Nguyên Kinh kêu soàn soạt, trên mặt chẳng có mảy may biểu cảm.

Bước chân lại chậm đi.

Hỉ Liên hiểu ý, giơ một ngón tay chỉ phía trước, “Hoàng thượng, người xem.”

Nguyên Kinh nhìn theo tay Hỉ Liên chỉ, đáy mắt hơi trầm xuống, dừng bước.

Đầu cờ thò lên sau bức tường màu son, vài điểm xám trắng lắc lư như quỷ mị, lại bỗng nhiên cấp tốc lao ra, cùng ngã quỵ giữa tuyết với người nọ.

Nguyên Kinh bị cảnh này dọa thần sắc đại biến, bất tự giác lui về sau hai bước.

Hỉ Liên bị hai người đột nhiên chui ra dọa không nhẹ, tay cũng quên bỏ xuống, cứng đờ đứng tại chỗ.

Lại nói Hoài Hoài kia khó khăn bò dậy, mười cán cờ gãy hết một nửa, nghĩ không đẹp, liền với tay rút mấy lá gãy đi.

Xong việc lại thu tay áo, định tiếp tục chạy ra, nhìn lên thấy bóng lưng Xuân Bảo đã chạy thành điểm đen từ lâu.

Xuân Bảo thấy cách đội người này ngày càng gần, hai tay áo múa may như mây bay nước chảy, miệng còn thành thạo nói, “Cheng cheng cheng…”

Ngự tiền thị vệ thấy thế cùng rút đao vây chặt Nguyên Kinh, “Hộ giá!”

Chờ thấy rõ người đuổi theo sau, Nguyên Kinh tức đến toàn thân run lên, “Bắt lại cho trẫm!”

Thị vệ nghe vậy tự động chia ba đội, một đội ở lại hộ giá, hai đội khác chạy tới hai người.

Xuân Bảo ở gần, dĩ nhiên đứng mũi chịu sào.

Hơn chục thị vệ đuổi theo sau, đã sắp sửa bắt kịp gã.

Nhưng Xuân Bảo chẳng mảy may lo sợ, ngược lại rất vui mừng, chỉ nghĩ những thị vệ này tuệ nhãn thức kim, đều tới xem mình diễn.

Đang định quay đầu khoe với Hoài Hoài cách của mình hay, lại thấy Hoài Hoài đằng xa đã rút cờ đánh nhau, lập tức quýnh lên, cao giọng hô, “Đừng đánh nhau với người ta, coi chừng làm hỏng chuyện tốt của ta.”

Hoài Hoài cầm một lá cờ to khoa tay múa chân với hai đới đao thị vệ hồi lâu, trong bụng chỉ nghĩ, Tiểu Quế Tử này kỳ thực nhìn xa trông rộng, cán cờ làm dài như vậy, thị vệ nhất thời chém không hết, trái lại cũng tranh thủ cho mình không ít thời gian.

Nhưng ý nghĩ này chưa kéo dài bao lâu, cán cờ trong tay đã bị chém còn một mẩu.

Hoài Hoài ngượng quá hóa giận, hét lớn một tiếng, liền bị người ta ấn chặt xuống tuyết.

Xuân Bảo chạy tới Hoài Hoài vừa thấy trận thế này liền như bỗng nhiên minh bạch, cũng chẳng màng múa tay áo nữa, quay người trốn luôn.

Thế là đụng ngay phải thị vệ đuổi theo sau gã.

Mười mấy thị vệ kia cũng rất kinh sợ, nghĩ tiểu thái giám này đột nhiên lao thẳng tới, thật là đảm lượng hơn người, sợ có gì không ổn, ngược lại hơi chần chừ, chỉ bao vây gã.

Xuân Bảo cũng có chút hồ đồ, đứng giữa tuyết địa, “Chẳng lẽ, đều là học đồ?”

Thị vệ đầu lĩnh hiểu ý gã, xông lên tát một phát, “Học bà nội ngươi!”

Sau lại cảm thấy không thích hợp, giơ tay nhìn thấy toàn màu đỏ tươi như máu, lẩm bẩm: “Đánh chảy máu? Không phải chứ, ta đâu có dùng nhiều sức…”

Chờ ngẩng đầu nhìn hai má Xuân Bảo mới bừng tỉnh ngộ, càng tức bốc khói, “Đánh cho ta!”

Xuân Bảo bị tát quay mòng mòng, nguyên bảo trên đầu rũ rượi, khó khăn lắm mới đứng vững, lại bị một trận đấm đá nổ đom đóm mắt.

Lập tức bất chấp tất cả, há miệng gào khóc.

Hoài Hoài gãy hết cán cờ, bị vài thị vệ giải tới.

Tuy trên cổ lưỡi đao sáng loáng nhưng Hoài Hoài chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại vạn phần vui mừng.

Thị vệ kia không nghĩ gì cả, chỉ bắt người tới phục mệnh.

Thế cho nên, Nguyên Kinh vừa không lưu ý thì người nọ đã bị dẫn tới dưới chân mình.

Hoài Hoài nhìn người trong lòng ngày càng gần hơn, lại hơi run rẩy khe khẽ.

Thị vệ quỳ một gối xuống, chắp tay, “Khởi bẩm Hoàng thượng, người này xử trí thế nào ạ?”

Song một lúc lâu không nhận được thánh mệnh, lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ đành nhìn Hỉ Liên.

Hỉ Liên khom lưng thấp hơn, “Hoàng thượng…”

Gió thổi tóc xanh, thổi một suối liễu mờ hoa thắm.

Nguyên Kinh nhìn xuống nam nhân dưới chân, mắt phượng sâu thẳm, nhất thời thật sự là cái gì cũng chẳng nghe rõ.

Chỉ có người nọ nhìn mình, đôi mắt đen láy, thoáng chút si mê, lại không sao giấu được nét tàn nhẫn mạnh mẽ bên trong.

Người nọ mở miệng, vô cùng quen thuộc, “Ngươi… ở cung nào?”

“…”

“Không đúng, nhà ngươi ở đâu?”

“…”

“Nhà có mấy người?”

“…”

“Mẹ ngươi họ gì?”

“…”

“Vậy… ngươi tên là gì?”

Hỉ Liên đột nhiên giơ tay chỉ mũi người nọ, miệng nói hùng hồn, thị vệ xung quanh cũng mắt lộ hung quang, lưỡi đao sắc bén cơ hồ cứa đứt cổ người nọ.

Nguyên Kinh lại cô độc đứng giữa tuyết địa, hơi mơ màng, “Ngươi thì tên là gì?”

Người nọ cười rạng rỡ, “Hoài Hoài.”

Hoài thủy xuân phong, chồi non mơn mởn.

Năm Thái Sơ thứ nhất, Lạc An vương Giang Hoài Cẩn lần đầu gặp đương triều nhất phẩm Thái phó Hà Yến.

Khi đó, Hà Yến vừa từ triều đình về quê thăm người thân, mà phủ Lạc An vương này cũng chẳng qua mới dựng một năm.

Giang Hoài Cẩn lần đầu đến nhà bái phỏng, một là mong hắn nói tốt vài câu với Hoàng đế, để mình có thể vào thăm mẫu phi bệnh nặng trong hậu cung một chút, vả lại cũng biết rõ hồng nhân triều đình cỡ như Hà Yến sẽ chẳng để mắt tới mình, nếu như chờ hắn đến vương phủ, sợ là đời này không còn cơ hội tận hiếu.

Nghe nói mấy ngày Hà Yến về thăm, sân nhà đông như trẩy hội vậy.

Giang Hoài Cẩn đến nơi, hạ nhân mời y vào nhà.

Lúc ấy Hà Yến đang ở đại đường cùng Tổng đốc Bắc cương thưởng thức những món đồ quý hiếm người khác tặng.

Thấy Giang Hoài Cẩn vào, Hà Yến lại vẫn uể oải dựa ghế, loay hoay một chậu thủy tiên bằng gốm Nhữ Diêu màu thiên thanh cực quý, tiện thể đánh giá Giang Hoài Cẩn từ trên xuống dưới một lần.

Thần sắc cực kỳ ngạo mạn.

Trái lại Tổng đốc Bắc cương bên cạnh Hà Yến khá khách khí, cung kính chào Vương gia, đoạn lại quay đầu đi ngắm nghía một viên minh châu nằm trong lớp vải nhung đỏ.

Giang Hoài Cẩn nhìn người nọ vận la thường đỏ rực viền vàng, mặt cũng tuấn tú, mi thanh mục lãng, hơi nhướng lên, có cảm giác sắc bén.

Nếu không phải không coi ai ra gì như vậy, ấn tượng của Giang Hoài Cẩn với hắn vốn cũng không quá tệ.

Hà Yến lại phải nhìn tiểu Vương gia này bằng ánh mắt khác.

Tuy nói huyết thống hoàng gia tốt, nhưng sinh ra ngoại hình này cũng là trăm năm mới gặp.

Tuấn nhã mỹ tú, băng cơ ngọc cốt, đôi mắt sâu và đen mát rượi sáng ngời, rồi lại ẩn chút âm lãnh, khiến người ta phải suy tư.

Bỏ vật trong tay xuống, Hà Yến đứng dậy, chỉnh vạt áo, chắp tay, “Hà Yến tham kiến Vương gia.”

Giang Hoài Cẩn bất tự giác lui về sau vài bước, dè dặt nói: “Hà đại nhân thật sự quá khách khí rồi.”

Hà Yến ngắm y một lúc lâu, hơi nhướng mày, cười cười, “Vương gia trốn cái gì, chẳng lẽ vi thần còn có thể ăn thịt ngài hay sao?”

Dứt câu, tiến lại gần hơn, “Vương gia đại giá hàn xá, không biết là vì chuyện gì?”

Giang Hoài Cẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn sát lại, hơi ngớ ra chốc lát, sau đó chỉ nói vài lời vô thưởng vô phạt.

Vừa mở miệng đã hạ mình cầu người, Giang Hoài Cẩn thật sự không làm nổi.

Hà Yến hoàn toàn không nghe y nói những gì, trong đầu chỉ có ba chữ.

Mỹ nhân kế.

Chợt lại cười, chỉ cảm thấy hoang đường.

Hà Yến biết rõ trong dòng dõi quý tộc hoàng cung nam phong thịnh hành, song bản thân hắn vốn không thích loại này, nghĩ thôi cũng thấy bẩn không chịu nổi. Nhưng nghĩ lại, nếu là đổi thành người này, mình thử một chút cũng không cảm thấy bẩn, ngược lại thấy thú vị.

Chỉ hàn huyên một lúc, Giang Hoài Cẩn cảm thấy ánh mắt Hà Yến ngày càng quái dị, thỉnh thoảng nhếch môi cười nhạt, cũng có chút khinh bạc.

Giang Hoài Cẩn thật sự không chịu nổi, muốn hồi phủ.

Vừa vặn gặp bà tử nhà Hà Yến đi vào, hô ngay một câu, “Hoài Hoài, lão thái thái tìm.”

Bà tử này là nhũ mẫu của Hà Yến, quen gọi nhũ danh hắn, sửa không được, cho nên lúc không có ai, Hà Yến cũng kệ.

Nhũ mẫu thấy trong nhà có người, sững sờ ở đó, sau lại nói một câu, “Đại nhân, lão phu nhân mời ngài sang một chuyến.”

Giang Hoài Cẩn không ngờ nhân vật bực này lại có nhũ danh ngộ nghĩnh như vậy, liền quay đầu xem phản ứng của Hà Yến.

Gió xuân lùa vào cánh cửa mở rộng, thổi bay la thường màu xanh nhạt của người nọ, làm thân hình cao ráo ấy như muốn bay lên.

Người nọ nhìn mình, nét cười nhạt như tơ liễu.

Giống như hình cắt trong kịch đèn chiếu, tựa hồ giơ tay là có thể bắt được, nhưng thoáng lơ đãng là sẽ trốn mất.

Vẻ giận dữ trên mặt Hà Yến đọng lại, như mặt nạ, bong ra từng tấc.

Ngược lại thay vào là nhiệt độ cào tim kia, từ tim lao mạnh lên, như dã thú gào thét, tìm kiếm.

Hà Yến giữ y lại, “Chờ đã.”

Giang Hoài Cẩn thu lại nét cười trên môi, nhìn các ngón tay nắm cổ tay mình, “Không được.”

Đáy mắt Hà Yến có tà dương màu máu, các ngón tay tăng lực, ẩn sức mạnh không cho cự tuyệt, nét cười trên môi cũng đậm hơn, “Tiệc tối của hàn xá hôm nay, mong rằng Vương gia nể mặt.”

Đôi mắt Nguyên Kinh căng thẳng, kèm theo tuyết trắng tuôn rơi, chồng lên hai bóng người.

Xuân thắm qua hết, cảnh còn người mất.

Tiếng chửi bới quở mắng của thị vệ bên cạnh ngày càng rõ nét.

Hoài Hoài bị một tốp thị vệ đè xuống đất, quần áo rách rưới, sau lưng chĩa ra vài khúc gỗ, như gai nhọn cắm trong tuyết địa.

Mắt lại nhìn chằm chằm mặt Nguyên Kinh, cười ngây ngô, “Ngươi tên gì?”

Nguyên Kinh dường như nghe thấy có thứ gì chấn một chút, rắc một tiếng như băng rạn.

“Giang Hoài Cẩn.”

Nhất thời, xung quanh lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió gào thét thổi qua, như muốn quét sạch sự hoang đường này.

Hỉ Liên sững sờ một lúc lâu, vội vàng quỳ giữa tuyết địa, “Hoàng thượng…”

Những người khác thấy thế cũng lũ lượt quỳ xuống theo.