Hai người im lặng không nói gì, mười lăm phút sau họ chạy tới đại học F. Cố Tích Hoa tìm chỗ đỗ xe, nơi đó cách quán mì chừng mấy phút đi đường, hai người cùng đi về phía đó. Đây là một con phố sinh viên, buổi tối từ tám giờ đến mười giờ là thời điểm náo nhiệt nhất, dòng người đông đúc, ngã tư đường vốn chật hẹp còn bị những quầy hàng bày bán, không gian qua lại chẳng còn bao nhiêu. Cố Tích Hoa ôm Thẩm Châm vào trong ngực mình, che chở cô đi về phía trước, có người cố ý chen chúc về phía bên này, ánh mắt vô tình đảo qua người Thẩm Châm, cánh tay của anh ôm cô lại càng siết chặt hơn, trả về người nọ ánh mắt thâm sâu. Người đó nhận thấy tầm mắt của anh, ấm ức không chen chúc nữa.

Tới trước quán mì, một hàng xếp thật dài ngoài cửa quán, tất cả đều chờ ăn mì thịt bò.

Thẩm Châm rầu rĩ, cô đã quên hôm nay là cuối tuần, người tới đây ăn sẽ nhiều gấp đôi hơn ngày thường.

Cố Tích Hoa không nói gì, anh dẫn cô đi vào, chủ quán là một vị hơn năm mươi tuổi, trông thấy hai người bọn họ, bà ấy kêu lên: “Tích Hoa?” Bà ấy vội giao chuyện trong tay cho nhân viên phục vụ rồi lấy khăn lau tay, “Cậu về khi nào thế?”

“Mới đây.”

“Ăn gì?” Chủ quán cười cười, “Tôi đích thân làm cho.”

“Em ăn gì?” Anh hỏi cô.

Thẩm Châm: “Hai bát mì thịt bò, một bát cho nhiều rau thơm, với lại thêm một phần thịt bò.”

“Được!” Chủ quán xắn tay áo lên, “Hai người vào bên trong ngồi đi, lát nữa sẽ có người bưng tới.”

Cố Tích Hoa dẫn cô đi vào, “bên trong” là chỉ một gian phòng nhỏ bên ngoài phòng bếp, Thẩm Châm chưa bao giờ biết quán ăn nhỏ này có một “phòng khách quý” riêng rẻ như vậy.

“Đây là chỗ bọn họ dùng bữa, bình thường không dùng tiếp đãi khách.” Cố Tích Hoa nói.

Thẩm Châm nhướng mày, ý là “Nếu không dùng tiếp đãi khách thì chúng ta vào bằng cách nào”.

“Anh là cổ đông ở đây.”

Thẩm Châm càng kinh ngạc hơn, một quán ăn nhỏ thế này còn thực hành hình thức đầu tư cổ phần?

“Trước đây bọn họ thiếu vốn, anh liền nhập cổ phần.”

Thẩm Châm không hỏi nhiều, hiện tại cô đang rất vui sướng đây, khỏi cần xếp hàng mà có thể lập tức được ăn mì thịt bò.

Mì nhanh chóng được bưng lên, sa tế cay nồng đỏ rực, rau thơm xanh mướt, mì nóng hổi…rất ngon miệng a.

Hai người đang ăn vui vẻ, đột nhiên từ phía sau có một đôi tay che mắt Thẩm Châm, cô bị sặc một chút.

“Tiểu Châm Châm, đoán xem tôi là ai?” Giọng nam cố ý méo mó, lộ ra vẻ kỳ quái.

Tần Hiểu Ba.

Thẩm Châm vừa nghe thấy âm thanh kia chợt cảm thấy thành phố này cũng thật đặc biệt nhỏ bé. Không đợi động tác của cô, bàn tay che mắt cô đã bị người ta hất ra. Cố Tích Hoa đang đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi.

“Cố tổng?” Tần Hiểu Ba xoa bàn tay bị hất ra, vẻ mặt vốn muốn nổi nóng trong nháy mắt chỉ còn tươi cười, “Sao anh lại đến chỗ thế này?”

“Đi cùng bạn gái.”

“Ồ, bạn gái à.” Tần Hiểu Ba lướt nhìn Thẩm Châm, “Ánh mắt của Cố tổng thật tinh tường, Thẩm Châm của chúng tôi là một cô gái tốt, đặc biệt hiểu chuyện, hẹn hò với người khác chưa bao giờ chọn nơi đắt tiền.”

Thẩm Châm thiếu chút nữa là đứng dậy. Ba chữ “cô gái tốt” kia đặc biệt tăng thêm khẩu khí, câu nói kế tiếp lại làm cho anh ta như là đã trải qua mối tình với Thẩm Châm.

Cố Tích Hoa thản nhiên “Ừm” một tiếng, ý tứ đuổi người rất rõ rệt.

Đáng tiếc người nào đó không cảm thấy.

“Thịt bò ở đây ngon không?” Anh ta cười ha hả, “Đúng lúc tôi quen ăn thịt cá, cũng muốn nhớ lại chút hương vị cạnh trường. Cố tổng không ngại ghép chung bàn chứ?”

Thẩm Châm bĩu môi, cô hiểu tính cách của Tần Hiểu Ba hơn ai hết, không phải cô muốn hiểu anh ta, mà là người này khi theo đuổi cô trong bốn năm trời thật sự có đủ loại hành vi kỳ lạ, khiến cô không hiểu biết cũng khó. Keo kiệt, hư vinh, đáng khinh, miệng mồm ti tiện nhát gan, bản thân không chiếm được thì sẽ bất chấp không cho người khác chiếm được. Thế cho nên trong bốn năm đại học, người dám thổ lộ với cô đã giảm đi hơn phân nửa, bảo đảm anh ta đã gián tiếp vào cuộc sống đại học yên bình bốn năm trời của Thẩm Châm. Đương nhiên, chỉ cần anh ta xuất hiện, cô chắc chắn buồn nôn cả tuần.

“Em ăn xong chưa?” Cố Tích Hoa hỏi cô.

Dù ăn chưa xong nhưng gặp phải Tần Hiểu Ba —— “Xong rồi.”

“Vậy đi thôi.” Anh nắm tay cô, tách cô và người kia ra, “Đương nhiên không ngại. Tần tổng chúng tôi ăn xong rồi, anh tuỳ ý.” Nói xong anh kéo cô rời khỏi quán mì.

Hai người đi bên ngoài, anh vẫn nắm tay cô, có điện thoại gọi tới, chắc là việc công ty.

“…Đổi lại công ty trước đó đi, cậu Chu không phải mở một công ty thiết kế sao, anh liên lạc thử xem.”

“Không có nguyên nhân gì…”

“Ừ, cứ như vậy.”

Cúp máy, hai người đã đi dạo tới sân trường của đại học F, Cố Tích Hoa không nhắc tới chuyện đã xảy ra trước đó tại quán mì, Thẩm Châm vốn cho là thế này —— đàn ông không truy hỏi quá khứ của phía nữ hơn nữa tôn trọng phía nữ mới là người đàn ông cô muốn, cô luôn có trực giác Cố Tích Hoa là người như vậy.

Thế nhưng…

Khi tình huống này phát triển như suy nghĩ của cô, Thẩm Châm lại bắt đầu thấp thỏm, người bên cạnh có phải không để ý đến cô không.

Không phải nói để ý mới có thể truy hỏi, không thèm để ý ngay cả hỏi cũng không hỏi sao?

Tình huống vừa rồi…rất dễ khiến người ta hiểu lầm…

Thẩm Châm làm bộ như tuỳ ý nói: “…Bọn em là bạn học thời đại học.” Ngoài cái đó ra thì không có bất cứ quan hệ rối rắm gì.

“Ừ.” Câu trả lời của anh còn tuỳ ý hơn cô.

Thẩm Châm gật đầu, cái này coi như giải thích, tin hay không tuỳ anh.

“…Anh ta thích em, em không thích anh ta.” Con gái có vài người theo đuổi cũng rất bình thường.

“Ừ.”

“…Anh ta theo đuổi em bốn năm trời, em vẫn không đồng ý.” Cho nên lời nói khi nãy của anh ta khiến người khác hiểu lầm.

“Ừ.”

Thẩm Châm nổi giận, bĩu môi, không thèm để ý thì thôi, bà đây cũng không lo tới, hừ.

“Nhưng hiện tại em là của anh.” Anh nói. Bàn tay nắm tay cô ấm áp khô ráo lại an toàn. Quá khứ của em anh không hỏi tới, đó là chuyện của em, được hiện diện trong tương lai của em, đó là vinh hạnh của anh. —— “Sherlock”.

Gương mặt Thẩm Châm không thay đổi: “Ờ.”

Cô hơi nghiêng đầu, khoé miệng không đè nén được mà vểnh lên.