Thượng Trang nhìn Nguyên Chính Hoàn, tại sao lại có hai cái bớt hình trăng lưỡi liềm? Nàng không thể giải thích, cũng không biết Nguyên Chính Hoàn sẽ giải thích thế nào.

Y run sợ nửa ngày, không nói gì cả, bỗng nhiên xoay người rời đi.

"Vương..." Phục Linh quay về, vừa định mở miệng gọi thì y đã đi xa. Nhấc màn xe lên, lúc này y gọi Mạc Tầm tới, từ xa nhìn lại, nàng thấy sắc mặt Mạc Tầm vô cùng khó coi.

"Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì? Sao có thể có hai cái bớt giống nhau đến thế?" Phục Linh quay đầu hỏi Thượng Trang, đột nhiên nghĩ tới khả năng nào đó, nàng la lên, "Năm đó Thuần Giai Hoàng Hậu sinh hạ hai hài tử?"

Nếu không, vì sao tiểu thư lại hỏi như vậy?

Thượng Trang hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu.

Đây tuy là hoài nghi ban đầu của nàng, nhưng từ thần sắc của Nguyên Chính Hoàn vừa rồi, nàng biết đó là chuyện không có khả năng, trừ phi...

Không khỏi giật mình, nàng cắn môi, không muốn nghĩ tiếp.

Thấy nàng như thế, Phục Linh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tiểu thư đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi đi." Nàng không muốn tiểu thư lại mệt nhọc, chuyện cái bớt kia vốn dĩ không liên quan tới các nàng, quan trọng là... Vương gia quan tâm tiểu thư.

Nàng đi rồi, Phục Linh cũng xuất cung, Cảnh Nhân Cung bị lửa thiêu rụi.

Nguyên Duật Diệp bất giác cười, hắn trăm phương nghìn kế giữ nàng bên cạnh, tới hôm nay vẫn khó tránh...

Chậm rãi thu hồi suy nghĩ, mắt nhìn tấu chương trước mặt, hắn mới mơ hồ nhớ thì ra bản thân vẫn là hoàng đế Tây Chu.

Xử lý xong tấu chương trong tay, cảm thấy trong lòng buồn bực, hắn đứng dậy, ra ngoài.

Trương công công đứng nhìn từ xa, không dám tiến lên. 

Đứng một lát, bên ngoài có một thị vệ chạy tới, bẩm báo: "Hoàng Thượng, bọn thuộc hạ sau khi dọn dẹp tàn tích của Cảnh Nhân Cung, phát hiện thứ này." Dứt lời, hắn liền hai tay trình thứ gì đó.

Nguyên Duật Diệp định thần, là hai ngân châm.

Hắn kinh hãi, trong đầu không khỏi nghĩ tới ngân châm tương tự từng cứu Vu Nhi ở Lê Quốc. Khi đó, hắn còn nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ là, tới cuối cùng vẫn không thể xác định.

Hôm nay không ngờ nó lại xuất hiện.

Trong đầu chậm rãi hiện lên cảnh người bên ngoài Cảnh Nhân Cung đêm đó.

Hắn giật mình.

Tới tận lúc này, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện y biết võ công, chỉ là qua hai lần, mọi thứ không thể trùng hợp như vậy.

Buông ngân châm trong tay xuống, hắn trầm giọng: "Người đâu! Hoàn Vương xuất thành chưa?"

Thị vệ vội đáp: "Hồi Hoàng Thượng, sáng sớm Vương gia đã rời kinh."

Nguyên Duật Diệp, nhíu mày: "Chặn y cho trẫm!"

Sắc mặt Trương công công thay đổi, thấy thị vệ đã nhận lệnh lui xuống, hắn không nói thêm gì, vừa định tiến lên lại thấy Mộ Dung Vân Sở trùng hợp tới.

Hắn hành lễ với Nguyên Duật Diệp, mới nói: "Hoàng Thượng, thần có việc muốn bẩm báo."

Nguyên Duật Diệp cho tất cả lui xuống, nghe hắn tiếp tục: "Thần đã phái người theo dõi đoàn xe của Hoàn Vương."

Nguyên Duật Diệp nhíu mày nhìn hắn. 

Mộ Dung Vân Sở không để lộ bất kỳ thần sắc khác thường, chỉ nói: "Hoàng Thượng cũng biết, năm đó Vương gia nói không tìm được thần y, nhưng theo thần biết, sự thật lại không phải như vậy. Vương gia chẳng những đã tìm được thần y, e rằng việc mắt không thể thấy, chân không thể đi cũng không phải sự thật."

Nguyên Duật Diệp kinh hãi, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Sao Thừa Tướng biết?"

"Thần nhìn thấy Vương gia gặp mặt thần y, ngay trong kinh thành!" Mộ Dung Vân Sở thong dong trả lời, "Thần đã mời thần y qua phủ."

"Thừa Tướng cho rằng cái gì?" 

"Vương gia khi quân!" Mộ Dung Vân Sở nhẹ giọng.

Nguyên Duật Diệp khẽ cười, hay cho tội khi quân! Mộ Dung Vân Sở đúng là có việc giấu hắn!

Hắn không vạch trần, chỉ cười hỏi: "Trẫm thần tò mò, hoàng thúc nhọc lòng lừa gạt như thế rốt cuộc là vì điều gì?"

Trong lòng lóe lên tia sáng sắc bén, Mộ Dung Vân Sở thấp giọng: "Thần cũng rất muốn biết."

Nguyên Duật Diệp phất tay, vốn định cho Mộ Dung Vân Sở, nhưng trong một khắc, hắn lại sửa miệng: "Trẫm muốn gặp thần y mà ngươi nói."

Mộ Dung Vân Sở không cự tuyệt: "Vâng, thần lập tức đưa bà ta tiến cung."

Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Nguyên Duật Diệp nắm chặt hai tay thành đấm.

Tất cả thắc mắc đều đã chậm rãi nổi lên mặt nước rồi!

Thoáng chần chờ, hắn cuối cùng cũng nâng bước xuống bậc thang.

Trương công công vội đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng muốn đi đâu?"

Hắn không quay đầu, chỉ nói: "Úc Ninh Cung!"

Trương công công lại hỏi: "Có cần chuẩn bị kiệu không?"

Lúc này, hắn không nói gì, chỉ có bước chân bên dưới ngày càng nhanh.

Trương công công thức thời không nhiều lời nữa.

Thời điểm Nguyên Duật Diệp tới Úc Ninh Cung, Thái Hậu đang nghỉ ngơi trong nội thất, chỉ có thế tử chơi đùa bên ngoài, cung nữ ở bên trông chừng. Thấy Nguyên Duật Diệp đi vào, cung nữ vội hành đại lễ.

Thế tử ngước mắt, thấy người tới là hắn liền cười nói: "Hoàng đế thúc thúc, Thái Hậu nói tổ mẫu và nương của Đàm Nhi sắp tới với Đàm Nhi rồi." Thanh âm nỉ non của hài tử vang vọng khắp căn phòng.

Cung nữ vội cúi đầu, nhỏ giọng: "Thế tử, nô tỳ dẫn ngoài ra ngoài chơi." Dứt lời, nàng liền duỗi tay muốn kéo hắn đi.

Thế tử lại vội chạy tới giữ chặt một góc áo bào của Nguyên Duật Diệp, ngẩng đầu: "Hoàng đế thúc thúc hôm nay có thể dạy Đàm Nhi học chữ không? Đàm Nhi phải đọc sách thật tốt, phải mau trưởng thành."

Không khỏi nhớ tới chuyện Hứa Thái Hậu gạt nó, nói rằng chờ nó trưởng thành, Tân Vương sẽ trở về. Nguyên Duật Diệp cúi đầu nhìn hài tử nhưng một câu cũng không nói.

"Thái Hậu." Cung nữ hành lễ với người đi ra.

Nguyên Duật Diệp hoàn hồn, thấy Thái Hậu tới thì không khỏi cười cười: "Mẫu hậu từ khi nào cũng học cách lừa gạt một hài tử vậy?" Hứa Thái Hậu và Tân vương phi căn bản không thể tới kinh thành.

Thái Hậu nhìn thế tử, không đáp, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng đột nhiên tới đây là có chuyện gì sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Duật Diệp liền trở nên ngưng trọng, nâng bước đi về phía trước, trầm giọng: "Trẫm có mấy lời muốn nói riêng với mẫu hậu."

Thái Hậu không khỏi kinh hãi, nhìn thần sắc của hắn, bà đương nhiên biết việc này vô cùng quan trọng. Quay đầu đuổi mọi người lui xuống, bà cùng Nguyên Duật Diệp tiến vào hồi thất.

Nguyên Duật Diệp đi sau, bất giác nói: "Trẫm biết mẫu hậu xưa nay không yêu thích trẫm, bởi vì trẫm không phải nhi tử của người."

Thái Hậu quay đầu, nhíu mi, nhưng lại cười hỏi: "Đang êm đẹp Hoàng Thượng sao lại nhắc tới việc này?" Mặc kệ bà có yêu thích hay không, Tiên Hoàng rốt cuộc vẫn truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn.

Hắn khẽ cười: "Trẫm chỉ là muốn nói, mẫu hậu không thích trẫm cũng không sao, nhưng mẫu hậu phải nhớ, giang sơn xã tắc này là thiên hạ của Nguyên thị, mà người là mẫu hậu của trẫm. Trẫm chỉ muốn nhắc người, đừng quá từ tâm, tỷ như, đối với thế tử."

Ý tứ của hắn, Thái Hậu đương nhiên hiểu.

Thế tử đã vào cung làm con tin, dưới gối bà không có tôn nhi, thời gian ở cùng thế tử lâu dài, bà bất giác đã thích nó, cũng không nỡ nhìn nó thất vọng, nhưng hôm nay Nguyên Duật Diệp trịnh trọng nhắc nhở như vậy, bà không khỏi cảnh giác vài phần.

Thái Hậu ho khan một tiếng: "Ai gia sẽ không quên thân phận của mình."

Nguyên Duật Diệp cúi đầu, lặng yên một lúc mới mở miệng: "Nếu có việc phải xuất cung, trẫm sẽ giao ngọc tỷ cho mẫu hậu."

Thái Hậu cả kinh, vội hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chính hoàng đế giao ra ngọc tỷ cho bà chấp chính, đây chắc chắn là đại sự!

Thái Hậu nhìn chằm chằm người trước mặt, thấy sắc mặt hắn không hề thay đổi mới biết, hắn không hề nói đùa.

"Hoàng Thượng..." Thái Hậu cuối cùng cũng nhịn không được mà tiến lên, tuy bà không thích hắn nhưng rốt cuộc hắn vẫn là nhi tử của Tiên Hoàng, là thiên tử của Tây Chu hôm nay. Đúng như Vu Tu Dung nói, vì Nguyên Duật Diệp, bà mới có thân phận hiển hách như hiện tại. Bỏ qua những chuyện không vui, nếu không có hắn, bà sẽ ra sao?

Tự hỏi, Thái Hậu đột nhiên muốn phá lên cười.

Đã từng, bà từng ỷ lại vào Tiên Hoàng, sau đó, bà vốn có thể dựa vào nhi tử của mình, nhưng hôm nay, bà đã bất tri bất giác ỷ lại vào Nguyên Duật Diệp.

Sự tình rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, có lẽ chính bà cũng không nói ra.

Mà bà lại phát hiện một chuyện đáng buồn là, đây là sự thật.

Cuộc đời bà đều ỷ vào người khác.

Lúc nào cũng như vậy, bà xứng làm thái hậu sao?

...........................

Xe ngựa chậm rãi chạy về hướng hoàng cung.

Thanh phu nhân bị điểm huyệt tựa vào đệm, sắc mặt không hề có tia khác thường. Bà nhìn Mộ Dung Vân Sở, mở miệng hỏi: "Sao ngươi nhận ra ta?"

Câu hỏi này từ lúc hắn bắt bà đi, bà đã hỏi nhiều lần, chỉ là người trước mặt chưa từng cho bà đáp án.

Lúc này, hắn đương nhiên sẽ không trả lời.

Thanh phu nhân không khỏi bực bội, chỉ là giờ phút này thật sự không có cách truyền tin cho Nguyên Chính Hoàn, cũng không biết y có tránh được đám người Mộ Dung Vân Sở phái đi theo dõi không.

Xe ngựa đi rất nhanh, Mộ Dung Vân Sở nhìn bà ta, trầm giọng: "Không cần cố gắng, ngươi không trốn được đâu. Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."

"Ngươi đưa ta đi đâu?" Thanh phu nhân cắn răng hỏi.

Hắn không nói lời nào. 

Thời điểm xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền tới tiếng xa phu: "Thừa Tướng đại nhân, đã tới cửa cung rồi."

Thanh phu nhân chấn động, bật thốt lên: "Đưa ta tới đây làm gì? Ngươi..." Đột nhiên đưa bà tới hoàng cung, không lẽ hắn đã biết chuyện của Nguyên Chính Hoàn?

"Hoàng Thượng muốn gặp ngươi!" Hắn thấp giọng, phảng phất như đọc được tâm sự của bà, hắn cười nói, "Không cần hoài nghi, ta không biết chuyện của y, ta chỉ biết bản thân là ai." Một câu đã quá đủ!

............................

Người bên ngoài tới báo Mộ Dung Vân Sở đã tới, hiện chờ bên ngoài Ngự Thư Phòng. Lúc này, Nguyên Duật Diệp mới đứng dậy, rời khỏi tẩm cung của Thái Hậu.

Thái Hậu theo hắn ra ngoài, động môi, vốn muốn nói gì đó nhưng mãi tới khi hắn đã rời đi, một câu cũng chưa thốt ra.

Đúng lúc cung nữ dẫn thế tử tới, thế tử cười chạy lên trước, nhỏ giọng: "Thái Hậu, là tổ mẫu của Đàm Nhi tới sao?" Vừa rồi nó nghe cung nhân nói có ai đó tới, tuy không nghe rõ nhưng hắn đương nhiên hi vọng người đến là tổ mẫu và nương.

Thái Hậu sợ run lên, ngồi xổm xuống kéo hài tử tới cạnh: "Bọn họ sẽ đến, chỉ cần Đàm Nhi nghe lời."

Nghe vậy, thế tử liền cao hứng: "Đàm Nhi sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn."

Thái Hậu miễn cưỡng cười cười, hài tử còn nhỏ, đương nhiên sẽ nghe lời bà, nhưng ngày sau lại không thể. Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Nguyên Duật Diệp rời đi, Thái Hậu chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, bà nghĩ, bà hiểu lời Nguyên Duật Diệp nói rồi.

Thời điểm Nguyên Duật Diệp đến Ngự Thư Phòng, thấy Mộ Dung Vân Sở đứng cùng Thanh phu nhân, hắn chỉ nhìn một cái, liền nâng bước vào trong.

Mộ Dung Vân Sở hành lễ, lại nghe hắn nói: "Thừa Tướng ra ngoài trước đi, trẫm muốn nói chuyện với bà ta."

Mộ Dung Vân Sở không khỏi giật mình, gật đầu rồi ra ngoài.

Thanh phu nhân ngước mắt nhìn người trước mắt, không hành lễ, cũng không nói lời nào. Đột nhiên, hắn xông tới, Thanh phu nhân chưa kịp hoàn hồn, đã thấy hắn đưa tay giải huyệt đạo cho mình.

Một hồi kinh ngạc đi qua, bà ta khinh miệt cười: "Hoàng Thượng không sợ ta chạy thoát sao?"

Nguyên Duật Diệp khẽ cười, thong dong ngồi xuống: "Ngươi không biết rồi." Hắn đúng là không ngờ, thần y lại là một nữ tử.

"Biết cái gì?"

"Hoàng thúc đang trên đường hồi kinh, chẳng lẽ ngươi không sợ ra ngoài rồi, bản thân sẽ không gặp được y?" Hắn ngước mắt nhìn bà ta, ngữ khí chắc chắn. Kỳ thật tình huống bên kia thế nào, hắn căn bản không biết.

Thanh phu nhân chấn kinh, bật thốt lên: "Chính Hoàn y..."

Chỉ ba từ ngắn ngủn cũng đủ khiến Nguyên Duật Diệp giật mình. Bà ta gọi y là "Chính Hoàn", xem ra tình cảm vô cùng đặc biệt, quan hệ tuyệt đối không đơn thuần là giữa đại phu và bệnh nhân, như vậy hắn càng tin rằng, điều hắn đoán là chính xác.

Kỳ thật một khắc Mộ Dung Vân Sở nói Nguyên Chính Hoàn đã tìm được thần y kia, hắn đã liên tưởng tới chuyện ở Vân Điền Quận. Khi đó Nguyên Chính Hoàn đưa Vu Nhi ra ngoài giải độc, hẳn là đi tìm vị thần y này.

Nhưng độc trong người nàng ấy vẫn chưa được giải.

E rằng chỉ có một lời giải thích, đó chính là vị thần y này cũng không có thuốc giải.

Hắn không trả lời, trực tiếp mở miệng: "Trẫm muốn thuốc giải Mị tâm." Hắn cũng từ miệng Phục Linh mới biết, độc Vu Nhi trúng là Mị tâm.

An Lăng Tễ đưa nàng xuất cung đương nhiên là đi tìm Nguyên Chính Hoàn, nhưng hắn lại không ngờ, thần y lại bị Thừa Tướng giữ chân trong kinh thành.

Thanh phu nhân không khỏi nhớ tới nữ tử trúng độc kia, đúng rồi, nàng là phi tử của hoàng đế.

"Hoàng Thượng dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ điều chế thuốc giải cho nàng ấy?"

Nguyên Duật Diệp đứng dậy, trầm giọng: "Dùng mạng của y!"

Thanh phu nhân tựa như vừa nghe một chuyện nực cười, nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Cười xong, bà ta hỏi ngược lại hắn: "Hoàng Thượng đã quên chuyện mình làm rồi sao? Y trúng tình hoa, ta đây đã không có cách, huống chi là kẻ khác." Về chuyện hắn nói Nguyên Chính Hoàn đang hồi kinh, bà nghĩ mình tin Nguyên Chính Hoàn, y thông minh như vậy, chắc chắn có thể hóa dữ thành lành.

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp đột nhiên thay đổi, nhíu mày: "Ngươi là thần y, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra trong người y căn bản không phải tình hoa?"

Thanh phu nhân cả kinh mở to hai mắt, lạnh giọng: "Không thể nào!"