Thượng Trang chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định không xuống xe, những lời này, nàng không thể nói trong giờ phút này, nhưng An Lăng Tễ chắc chắn sẽ qua Cảnh Nhân Cung tìm nàng.

Lúc Nguyên Duật Diệp tỉnh lại, xe ngựa đã qua cửa cung, hắn ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Sao không gọi ta dậy?" Thời điểm nói chuyện, hắn mới phát hiện nàng vẫn nhìn mình chăm chút. Trái tim bất giác loạn nhịp, hắn không khỏi kinh ngạc mà nhìn nàng.

Thượng Trang ngược lại không chú ý điểm này, chỉ hỏi: "Nhìn ngài ngủ sâu như vậy, cho nên mới không nỡ đánh thức. Lát nữa trở về, ngài ngủ thêm một lát đi."

Hắn khẽ cười, cúi người ôm nàng và lòng.

Phục Linh sớm đã đứng chờ trước cửa Cảnh Nhân Cung, thấy Thượng Trang trở về, nàng liền như tên bắn phóng qua, không màng có Nguyên Duật Diệp ở đây mà khóc lớn.

"Phục Linh..."

"Nô tỳ cao hứng!

Thượng Trang nắm tay nàng, cau mày nói: "Khóc cái gì? Không phải đã trở về rồi sao?"

Thượng Trang bất đắc dĩ mà nhìn nha đầu này, lại thấy Huyên Chu đứng cách đó không xa hành lễ với họ. Nàng quay đầu nói với Dương Thành Phong: "Dương tướng quân đưa Hoàng Thượng hồi cung nghỉ ngơi đi."

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, mở miệng: "Nghỉ ngơi trong cung cũng nàng cũng giống vậy thôi." Dứt lời, hắn nâng bước muốn tiến lên.

Thượng Trang vội ngăn hắn lại, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng vẫn là trở về Càn Thừa Cung nghỉ ngơi đi, lát nữa ta phải qua Úc Ninh Cung báo bình an với Thái Hậu, hơn nữa sau đó hẳn không thiếu người tới hỏi thăm. Ngài muốn vào nghỉ ngơi, sợ là không được."

Dương Thành Phong nghe Thượng Trang nói vậy cũng tiến lên khuyên: "Hoàng Thượng, nương nương nói rất đúng, ngài vẫn là hồi Càn Thừa Cung đi."

Đưa mắt nhìn Thượng Trang, Nguyên Duật Diệp chỉ đành gật đầu.

Đợi hắn rời đi, Phục Linh liền nhịn không được mà hỏi: "Vì sao tiểu thư lại đuổi Hoàng Thượng về Càn Thừa Cung?"

Thượng Trang nâng bước vào trong, vừa đi vừa nói: "Lát nữa, ca ca sẽ tới." Đây chính là nguyên nhân nàng không giữ Nguyên Duật Diệp ở lại.

Phục Linh không khỏi kinh ngạc, thiếu gia với và việc Hoàng Thượng ở đây có xung đột gì sao?

Nha đầu còn muốn hỏi tiếp, nhưng Thượng Trang đã vào trong, lúc này Phục Linh chỉ có thể nuốt lời định nói trở về.

Huyên Chu cũng đuổi theo, nhỏ giọng: "Nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm, nương nương trước tắm rửa, thay y phục đi."

Thượng Trang gật đầu.

Ngâm mình trong nước nóng, Thượng Trang thở dài, nhắm mắt lại.

Lúc này, Phục Linh bước vào, thấy nàng tựa như nghỉ ngơi liền mở miệng hỏi: "Tiểu thư còn muốn qua Úc Ninh Cung không?"

Thượng Trang "Ừ" một tiếng. Đương nhiên là phải đi, Thái Hậu dù sao vẫn là Thái Hậu, không có đạo lý gì nàng bỏ mặc bà ta.

Qua một lúc, bên ngoài truyền tới thanh âm của Huyên Chu: "Nương nương, An Lăng đại nhân tới."

Thượng Trang mở mắt, mà Phục Linh ở bên cạnh liền vui vẻ cười cười: "Nói với đại nhân ở trong sảnh chờ chút, nương nương rất nhanh sẽ ra."

Thấy thân ảnh của Huyên Chu ở ngoài cửa đã rời đi, thời điểm Phục Linh quay đầu, lại thấy Thượng Trang không có ý muốn đứng dậy, không khỏi cau mày: "Tiểu thư không muốn gặp thiếu gia sao?"

Thượng Trang nhìn nha đầu của mình, nhẹ giọng: "Vẫn chưa tắm rửa xong, sao có thể ra ngoài?" Kỳ thật nàng muốn để An Lăng Tễ chờ một lúc, mà nàng cũng có thời gian suy nghĩ lát nữa gặp hắn phải nói thế nào.

"Nhưng thiếu gia đã tới rồi." Phục Linh không khỏi cảm thấy kỳ quái, bình thường tiểu thư không phải như vậy."

"Phục Linh, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi là người của ta, không phải huynh ấy." Sau đêm Thất Tịch Phục Linh hạ thuốc trong rượu, Thượng Trang đã nói rõ ràng, nàng mới chính là tiểu thư của nàng ấy.

Phục Linh kinh hãi, tiểu thư nói lời này, rõ ràng là đang giận.

Nhưng vì sao lại tức giận? Nàng thật sự không biết.

Chỉ là giờ phút này, nàng chỉ đành thức thời im lặng.

Qua một lúc lâu, Thượng Trang mới đứng dậy, Phục Linh vội giúp nàng mặc y phục, trang điểm nhẹ nhàng.

Trong sảnh, Huyên Chu đang hầu hạ dâng trà, thấy Thượng Trang tới liền vội nói: "Đại nhân, nương nương tới rồi."

An Lăng Tễ đứng dậy, hành lễ.

Buông tay Phục Linh ra, Thượng Trang lên tiếng: "Không cần đa lễ. Các ngươi lui xuống đi, bổn cung có chuyện muốn nói với An Lăng đại nhân."

Hai cung nữ lập tức lui xuống.

An Lăng Tễ mở miệng: "Nương nương không sao thì tốt rồi."

Thượng Trang cho hắn ngồi, nhìn chằm chằm hắn. Trong mắt nam tử này chỉ có cao hứng, nàng hoàn toàn không nhìn ra bất cứ thứ gì khác. Thượng Trang ngồi xuống cạnh hắn, từ trong xiêm y lấy ra miếng ngọc bội, đặt lên bàn trà.

An Lăng Tễ lộ vẻ kinh ngạc, ngước mắt hỏi: "Cái này..."

Thượng Trang cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Ta nhớ huynh từng nói, ngọc bội này là do cho tặng cho Hoàn Vương, nhưng Hoàn Vương lại nói, ngài ấy không biết nó."

Sắc mặt An Lăng Vu thay đổi, cả kinh nhìn nữ tử trước mặt.

"Tại sao phải gạt ta?" Trong đầu hiện lên vô số lý do vì sao hắn phải gạt nàng, nhưng lúc này, nàng chỉ có thể cắn môi chờ đợi đáp án.

An Lăng Tễ không trả lời, hai người cứ yên lặng ngồi nhìn nhau như vậy.

Qua nửa ngày, Thượng Trang mới chán nản cười nói: "Kỳ thật huynh căn bản không cần giá họa cho Vương gia, bởi vì ngọc bội này không phải do ta nhặt được, mà là Hoàng Thượng đưa cho ta."

Nghe vậy, An Lăng Tễ thật sự chấn kinh, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng biết?"

Thượng Trang gật đầu: "Ngay từ đầu ngài ấy đã biết, cũng đã sớm nói cho ta biết, ngài ấy gặp chuyện, An Lăng phủ không thoát được liên quan, nhưng ngài ấy đã giấu ngọc bội này, thậm chí còn đưa cho ta."

Khiếp sợ trên mặt chậm rãi tan đi, qua một lúc lâu, An Lăng Tễ mới mở miệng: "Hoàng Thượng... Vì sao lại làm như vậy?"

Vì sao? Còn không phải vì nàng hay sao?

Thượng Trang chỉ hỏi: "Tại sao phải giá họa cho Vương gia?" Nếu không phải nàng muốn trả lại ngọc bội, chỉ sợ bản thân vẫn còn hiểu lầm Nguyên Chính Hoàn có liên quan tới chuyện kia.

An Lăng Tễ cuối cùng cũng trả lời: "Hoàng Thượng và Vương gia bất hòa, chuyện này đổ cho y là thích hợp nhất."

Thượng Trang cả kinh, đứng bật dậy, lớn tiếng: "Huynh cho rằng ta sẽ nói việc này với Hoàng Thượng đúng không?" Nếu nàng thật sự nói, Nguyên Duật Diệp sẽ càng nghi ngờ Nguyên Chính Hoàn. Có thêm khối ngọc bội này, nếu hắn vẫn để Nguyên Chính Hoàn bình an rời khỏi kinh thành, hắn đã không còn là Nguyên Duật Diệp.

An Lăng Tễ không đáp, coi như thừa nhận.

Hai tay siết chặt thành đấm, nhìn nam tử trước mặt, một câu Thượng Trang cũng không biết phải nói thế nào.

An Lăng Tễ lại nói: "Việc này, muội không cần quản."

Ý của hắn là, tranh chấp giữa nam nhân, nàng không cần tham dự sao? Nhưng Thượng Trang thật sự không rõ, rốt cuộc là vì cái gì? Lão gia không hi vọng An Lăng phủ có bất kỳ liên quan tới hoàng thất, nhưng An Lăng Tễ này lại...

Thượng Trang mở lớn hai mắt, thấp giọng: "Huynh làm việc cho Thái Tử?"

An Lăng Tễ giật mình, mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.

Thượng Trang thật sự muốn cười, thì ra quanh đi quẩn lại, tất cả vẫn là có liên quan tới Thái Tử, mà Thái Tử tiến cử hắn, xem ra cũng không phải một câu tùy tiện.

"Hôm đó, huynh cũng ở hiện trường, đúng không?" Không biết có phải vô ý đánh rơi ngọc bội hay không, nhưng thời điểm lấy ra, hắn liền nói lão gia sớm đã tặng nó cho Hoàn Vương. Tất cả đều bị Thượng Trang thuận lý thành chương mà tin tưởng, dù sao Thái Tử cũng đã chết, những chuyện còn lại đều tùy An Lăng Tễ nói.

"Thượng Trang!" Hắn cắn răng gọi ra tên nàng.

Thượng Trang cả kinh, lập tức lạnh giọng: "Ta không phải Thượng Trang."

An Lăng Tễ chỉ biết nhìn nàng, nghe nàng tiếp tục: "Chuyện quá khứ ta sẽ không truy cứu, chỉ là sau này, không được nhắc tới Hoàn Vương."

Nếu Nguyên Duật Diệp và y sinh ra khoảng cách, bọn họ hẳn sẽ gây chiến, đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Thượng Trang nhét ngọc bội vào tay An Lăng Tễ, hắn ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt hiện lên cảm xúc khác thường. Chỉ trong chớp mắt, tất cả sự tức giận đều biến mất, hắn thấp giọng: "Chuyện đó đều đã qua, không còn ai sẽ ghi nhớ."

Thái Tử không còn, đương nhiên sẽ không còn ai nhắc lại.

"Vậy hôm nay, người huynh thuần phục là ai?" Nàng chỉ đơn thuần muốn hỏi hắn một câu.

An Lăng Tễ chần chờ, qua một lúc mới mở miệng: "Đương nhiên là Hoàng Thượng,"

Nhớ tới thời điểm gặp lại hắn, hắn nói, nàng gọi hắn một tiếng "Ca", mà hiện tại nếu không phải hắn thuần phục Nguyên Duật Diệp, cuộc sống làm phi tử của nàng có thể trôi qua thế nào?

Cho nên, nàng nguyện ý tin tưởng An Lăng Tễ thêm một lần.

Không khí khẩn trương dần trở nên hòa hoãn, lúc này Thượng Trang mới nhớ tới phong thư An Lăng Vu nhờ mình giao cho hắn. Lấy thư đưa ra, An Lăng Tễ ngược lại không hề cấm kỵ, mở thư ngay trước mắt nàng.

Thượng Trang nhìn qua, là một tờ giấy chằng chịt chữ. Nàng không tới gần, dù sao đó cũng là chuyện của huynh muội bọn họ, không liên quan tới nàng.

Xem xong, An Lăng Tễ cất phong thư vào ống tay áo, mở miệng: "Muội ấy nói Vương gia đối với muội ấy rất tốt, không cần lo lắng, cũng vì thái độ ngày đó đối với ta mà xin lỗi, còn nói..." Hắn nhìn nàng, tiếp tục, "Còn nói ủy khuất cho muội đã thay muội ấy vào cung."

Thượng Trang không đáp, những lời đó, hôm nay nói cũng vô dụng rồi.

Kỳ thật, nàng ghen ghét An Lăng Vu, ai kêu nàng ấy là tiểu thư, mà nàng chỉ là nha đầu.

An Lăng Tễ đi rồi, sắc trời lại tối sầm, xem ra là sắp đổ mưa.