Nhìn thẳng nữ tử bên dưới, kỳ thật, giúp chồng dạy con, cuộc sống như vậy khiến Hoàng đế vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng ông là bậc đế vương, từ nhỏ đã định vô duyên với cuộc sống đó. Mà nữ tử này, trí tuệ của nàng có thể giúp Thái tử, mà giúp Thái tử chính là giúp cho giang sơn Nguyên thị của ông, nếu đã như thế, sao ông có thể thả nàng rời đi?

Thượng Trang cắn răng quỳ, năm ngày sau...

Hai tay siết chặt thành đấm, năm ngày sau ở Hưng Viên sẽ có trận thi đấu mã cầu (1).

(1) Mã cầu (hay còn gọi là Polo): Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.

"Trẫm muốn ở một mình, ngươi lui xuống trước đi." Hoàng đế trở về ngự tháp ngồi xuống, cúi đầu.

Thượng Trang đứng dậy, chỉ đáp một tiếng "Vâng" rồi lui xuống.

Bên ngoài, thấy nàng, Trần Trung vội hỏi: "Thượng nghĩa, bên phía Vương gia không sao chứ?"

"Dạ, không sao." Trong đầu lúc này vẫn quanh quẩn mấy câu Hoàng đế vừa nói, đột nhiên nghe Trần Trung hỏi chuyện, Thượng Trang thiếu chút nữa đã không kịp phản ứng.

Hai người đang trò chuyện thì thấy cung nữ đang dìu Hoàng hậu tới.

Trần Trung vội chạy tới hành lễ, Thượng Trang cũng cúi thấp người.

Hoàng hậu không nhìn nàng, chỉ nói: "Vào trong bẩm báo, nói bổn cung có chuyện muốn nói với Thánh Thượng."

"Việc này..." Trần Trung lộ vẻ khó xử, quanh co một hồi mới đáp lời: "Mời nương nương quay về, Thánh Thượng hiện tại đã nghỉ ngơi, giờ phút này không ai được làm phiền."

"To gan, người đó cũng bao gồm Hoàng hậu nương nương sao?" Cung nữ cạnh Hoàng hậu tức giận quát.

Trần Trung vội làm hòa: "Nương nương bớt giận, ý chỉ của Hoàng Thượng nô tài không dám không tuân."

Cung nữ còn muốn tiếp tục thì Hoàng hậu lại lên tiếng: "Thôi, bổn cung không làm khó công công nữa. Chúng ta đi." Nói xong, cung nữ đỡ bà xoay người. Nhưng một khắc đưa mắt nhìn Thượng Trang, bà thấp giọng: "Vu thượng nghĩa cũng ở đây sao? Nếu không ngại thì cùng bổn cung đi dạo một đoạn đi."

Thượng Trang kinh hãi, vội vàng đuổi theo, cúi đầu: "Nô tỳ không dám."

Hoàng hậu hừ một tiếng, không dám? Nàng ta có gì mà không dám? Nay, nàng ta không phải là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế sao?

Bà cười lạnh một tiếng: "Phản đồ của Đông cung khiến bổn cung và Hiền phi bất hòa. Ngươi mới từ Thành Vương phủ trở về, không biết tình hình của Thành Vương hiện tại sao rồi?"

Ánh mắt đảo qua nữ tử, trên gương mặt đó không hề lộ ra một tia kinh hoảng.

Thượng Trang thành thật trả lời: "Vương gia đã không còn gì đáng ngại, đa tạ nương nương quan tâm."

"Vậy sao?" Hoàng hậu nhíu mày, "Bổn cung thật không rõ vì sao ngươi lại thay hắn nói lời cảm tạ?"

Thượng Trang không khỏi cả kinh, vừa rồi nàng chỉ theo phép tắc mà nói chuyện, thật không ngờ Hoàng hậu lại đa tâm như vậy. Nàng muốn giải thích, lại nghe Hoàng hậu lên tiếng: "Lần này ngươi chăm sóc Thành Vương có công, chắc hẳn Hiền phi đã ban thưởng không ít?"

Trong lòng Thượng Trang coi như hiểu rõ, thì ra Hoàng hậu nói bóng nói gió như vậy là muốn thử nàng có phải đã trở thành người của Tề Hiền phi không. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi cười lạnh: "Nô tỳ hầu hạ Vương gia là làm theo ý chỉ của Thánh Thượng. Nô tỳ phụng theo thánh y, nào dám đòi ban thưởng? Nô tỳ cho dù có mười lá gan cũng không dám."

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng hậu cũng tốt hơn một chút.

Bà đi đằng trước, nhẹ giọng: "Bổn cung biết, ngươi và Mộ Dung Vân Khương đã có vài lần chạm mặt, bổn cung thật muốn nghe suy nghĩ của ngươi, nha đầu kia là người thế nào?"

Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn bà, đang êm đẹp, Hoàng hậu lại hỏi chuyện của Mộ Dung Vân Khương.

Thượng Trang nghĩ nghĩ, đáp: "Mộ Dung tiểu thư ôn nhu hiền hậu, là một cô nương tốt." Kỳ thật, nàng không hiểu rõ con người nàng ấy, lời này tùy tiện dùng trên bất cứ nữ tử nào cũng đều thích hợp.

Không ngờ, Hoàng hậu lại cười rộ lên, quay đầu nhìn nàng: "Vậy ngươi có cảm thấy nha đầu đó xứng với Thái tử không?"