Tiếp tục đi về phía trước, bọn họ quả thật thấy cây cầu Nguyên Duật Phong nói, bên dưới còn cả một cây cổ thụ.

Hắn đi lên, tay vịn lan can.

Cúi đầu nhìn mặt hồ, ngọn đèn phảng chiếu hình bóng của hai người.

Hắn đột nhiên cười rộ.

Cây cầu đối diện có cặp nam nữ đứng dựa vào nhau, trên mặt lộ rõ sự hạnh phúc. Hắn ngơ ngác đứng nhìn, sau một lúc lâu, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.

"Ba năm rồi."

Thượng Trang cả kinh, ba năm!

Không biết vì sao, nàng lại nhớ tới cô cô của hắn, ba năm trước là ngày công chúa qua đời. Ánh mắt lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt.

Ba năm trước đây dường như đã xảy ra nhiều chuyện.

Lại nghĩ tới Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang chần chờ, cuối cùng cũng mở miệng: "Ba năm trước, Hoàn Vương điện hạ đi xa sao?"

Nguyên Duật Phong quay đầu nhìn nàng, cười nhạo: "Đang êm đẹp sao lại hỏi về y?"

"Nô tỳ chỉ là... Thuận miệng thôi."

"À, hoàng thúc không phải đi xa từ ba năm trước." Hắn thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn trời.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, Nguyên Chính Hoàn chỉ nói xa nhà, nàng lại lý giải thành ba năm trước. Y chẳng qua nói rằng gặp Tôn Dịch Chi ở tái ngoại mà thôi. 

"Là..." Lá gan đột nhiên lớn lên, nàng muốn biết chuyện của y.

Hôm nay, có lẽ Nguyên Duật Phong sẽ không trách tội nàng.

Nam tử không quay đầu, chỉ nói: "Sức khỏe hoàng thúc từ nhỏ đã không tốt, khi đó nghe nói dưới chân núi có vị thần y chữa được bách bệnh, y liền tự mình tới. Năm đó, y chẳng qua chỉ là hài tử, nhưng về sau nghe nói thần y ra ngoài du ngoạn, y ở bên ngoài tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn chưa gặp được."

Thượng Trang nghe tới ngây người, thì ra đây là cái mà y gọi xa nhà.

Nhưng nếu có thần y, bệnh của Nguyên Chính Hoàn sẽ có hy vọng, không phải sao?

Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cao hứng.

Nguyên Duật Phong quay đầu, thấy nàng cười, hắn không khỏi nhíu mày. Hắn nhìn ra được nữ tử này đối với Hoàn Vương không giống bình thường. A, vậy thì sao? Nàng chẳng qua chỉ là cung nữ.

Người trên đường thưa thớt dần, chủ quán cũng bắt đầu thu dọn.

Thượng Trang đưa mắt nhìn thị vệ đứng phía xa, nàng bất giác lại nhìn nam tử bên cạnh, nghe hắn cười nói: "Cuộc sống này đối với ta là một thứ xa xỉ."

Thượng Trang không khỏi mơ hồ, nhưng thấy hắn nâng bước quay về, nàng liền nhanh chóng hoàn hồn, đi theo.

Bọn thị vệ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều nghiêng người tránh ra, chừa đường cho hắn.

Lên xe, bánh bao cũng đã ăn xong, hắn mệt mỏi dựa vào đệm mà ngủ. Thượng Trang nhỏ giọng: "Điện hạ cẩn thận, coi chừng cảm lạnh."

Hắn mở mắt, tâm tình chấn động, hình như đêm qua hắn có gặp nàng. Nhưng sau đó, hắn nhanh chóng bật cười, sao có thể? Đêm qua, khi tỉnh lại, người đầu tiên hắn gặp là Tần Lương đệ.

Nữ tử trước mặt, nàng là người duy nhất không ngăn cản những việc hắn làm, giống như mọi thứ đều không liên quan. Hắn còn nhớ lần đó trên đường tới Càn Thừa cung, hắn để nàng ngồi cùng kiệu, khi đó còn nói nếu sau này nàng có chết thì cũng đáng.

Vậy mà nàng còn có thể lớn tiếng kêu "Không thể phế Thái tử" trên đại điện.

A, dũng khí như vậy thật sự rất giống một người.

Trong lòng bất giác cao hứng, hắn ngồi dậy, nhìn nàng: "Hôm qua ta thức khuya."

Thượng Trang vội đáp: "Long thể Thánh Thượng bất an, điện hạ bận rộn là chuyện đương nhiên."

Hắn khẽ cười: "Đúng vậy, là chuyện nhi tử giúp phụ thân của mình." Hắn không lấy thân phận Thái tử để làm việc.