"Mạc thị vệ đừng buồn, vừa rồi không phải Thành Vương điện hạ đã nói rồi sao? Ngài ấy sẽ tặng n ngài thật nhiều cô nương." Phục Linh giễu cợt.

Thượng Trang nhịn không được đánh nàng một cái, Phục Linh lại bật cười thành tiếng. Trong mắt của nàng, Mạc Tầm động lòng với một cô nương là chuyện vô cùng kỳ quái.

Đừng nói là Phục Linh, ngay cả Thượng Trang cũng vậy.

Trong mắt Thượng Trang, ngoại trừ chủ tử của mình, Mạc Tầm sẽ không quan tâm bất cứ ai. Nhưng sự việc hôm nay khiến nàng không khỏi giật mình, đáy lòng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng.

Mạc Tầm nâng bước chạy về phía trước nhưng không phải đuổi theo Linh Khuyết, hắn vọt vào đình, gọi: "Chủ tử..."

Thượng Trang và Phục Linh cũng đi theo, thấy Nguyên Chính Hoàn xoay người, lắc đầu: "Không sao."

Thật sự không có việc gì sao? Nhưng vì sao sắc mặt y lại khó coi như vậy?

Phục Linh cũng nhìn ra vẻ khác thường, lo lắng hỏi: "Sắc mặt Vương gia không tốt, ngài cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Nô tỳ rót cho ngài chén nước." Nói xong, nàng tiến lên, vừa cầm ấm trà liền nhíu mày, "Trà nguội rồi."

Phục Linh nhìn xung quanh, không chờ người tới đổi, nàng đã ôm ấm trà chạy đi.

Nguyên Chính Hoàn cũng không quản nàng ấy, chỉ nói với Mạc Tầm: "Ngươi đi nói cho nàng, bổn vương không hề có ý vũ nhục nàng."

Mạc Tầm không khỏi run sợ, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của y, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về hướng Linh Khuyết vừa rời khỏi.

Thượng Trang không biết y và Linh Khuyết đã nói cái gì, nhưng nghe cách nói chuyện của y với Mạc Tầm, nàng thầm suy đoán, có lẽ Linh Khuyết đã hiểu lầm ý của y.

Vừa định mở miệng, y đã hỏi: "Cảm thấy kỳ lạ lắm sao?"

Một câu khiến Thượng Trang không biết phải trả lời thế nào.

Y thấp giọng, khẽ cười: "Xem ra là ta nhiều chuyện, Linh Khuyết cô nương vốn không thích như vậy."

"Vương gia..."

Y lắc đầu: "Chưa đi sao?"

Thượng Trang giật mình: "Thánh Thượng không nói khi nào phải trở về, với lại khó có cơ hội gặp Phục Linh, chi bằng tranh thủ thời gian trò chuyện với nàng ấy."

Y "Ừ" một tiếng, Thượng Trang lại nói: "Vương gia muốn trở về sao?"

"Không, ngươi đi dạo với ta một lát."

Nàng gật đầu, tiến lên đẩy y.

Lúc này, người trên hành lang đã ít đi, tất cả đều đã ra ngoài xem náo nhiệt.

Tối nay trời nổi gió nhưng không khí không hề lạnh lẽo. Trên hành lang dài, dưới ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống, nàng và Nguyên Chính Hoàn lặng lẽ đi về phía trước.

Thượng Trang nhỏ giọng: "Ngày ngài vào cung đón Phục Linh, nghe Từ ma ma nói ngài dính mưa, ngài có... Có sinh bệnh không?" Nàng vốn muốn hỏi chuyện của Nguyên Duật Diệp, nhưng lời vừa tới môi đã thay đổi thành như vậy.

Có lẽ, nàng không nên hỏi thẳng y.

Y khẽ cười: "Chỉ là ướt một chút thôi, đương nhiên sẽ không sao. Khi đó ta vốn định nói ngươi một tiếng, lại không ngờ không gặp được ngươi."

Thật vậy sao? Thật sự không gặp?

Thượng Trang lặng lẽ nhìn y, biểu cảm trên khuôn mặt đó vẫn không thay đổi.

Hai người đang nói chuyện, Thượng Trang thấy căn phòng phía trước đột nhiên có người đi ra. Nàng nhíu mày, đó là tân phòng. Đợi người đó tới gần, nàng mới nhìn rõ, người vừa rồi là Tôn Dịch Chi.

Nguyên Chính Hoàn không thấy hắn nhưng thính lực vô cùng tốt, chỉ hỏi: "Ai vậy?"

Thượng Trang hoàn hồn, đáp: "À, là Tôn Dịch Chi của phủ Thừa tướng."

"Là hắn?"