Nhìn thị vệ kéo Linh Khuyết ra ngoài, trong lòng Thượng Trang vô cùng sốt ruột, nhưng thời điểm này lại không còn gì để nói. Nàng không ngờ chính mình đã giúp nàng ấy giải vây, nàng ấy lại nói là không rõ chuyện này...

Thật khờ, tùy tiện tìm một lý do lừa Hoàng đế không phải là được rồi sao?

Giờ phút này nàng ấy còn màng tội khi quân gì nữa chứ?

Thượng Trang biết, chỉ cần Nguyên Duật Diệp tỉnh lại, hắn nhất định sẽ che chở cho Linh Khuyết. Quan hệ đặc biệt giữa bọn họ, từ ngày ở Tự Ninh cung nàng đã nhìn ra.

Đó không phải quan hệ chủ tớ bình thường.

Mà hiện tại Linh Khuyết đã nói như thế, Thượng Trang nàng chẳng qua chỉ là người ngoài, đương nhiên không thể tiếp tục lên tiếng.

Nhưng, chỉ cần nghĩ tới nữ tử này sẽ bị lôi ra ngoài đánh chết, trong lòng nàng khó chịu không thôi.

Vốn dĩ, Tề Hiền phi sẽ ra mặt cầu tình, nhưng giờ phút này nhìn con trai của mình hôn mê nằm trên giường, trong nhất thời bà ấy rối loạn không thôi, một câu cũng không thể nói, cứ anh anh mà khóc.

Bà ấy lúc này cùng người tính kế Thượng Trang trong cung hoàn toàn là hai người.

Hiện tại, bà ấy đương nhiên chỉ cầu mong con mình mau khỏi.

Linh Khuyết bị đưa ra ngoài hành hình.

Một khắc này, Thượng Trang lại tiếp tục lấy hết dũng khí, mở miệng: "Thánh Thượng, Vương gia thích Linh Khuyết cô nương, nếu ngài ấy tỉnh dậy biết..."

Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, hừ lạnh: "Diệp Nhi đối tốt với nàng ta, nàng ta lại không thể hầu hạ chủ tử thật tốt, càng... Khụ khụ... Càng đáng chết!" Ông nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, "Sao vậy, ngươi muốn cứu nàng ta?"

Trong ấn tượng của ông, Thượng Trang là người biết cách thoát thân, sao hôm nay lại hành động như vậy?

Nàng hoảng sợ, vội lắc đầu: "Nô tỳ không dám."

Hai tay siết chặt vẫn chưa buông ra, những việc nàng có thể làm đều đã cố gắng, không phải sao?

Nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy?

Cười khổ một tiếng, có lẽ đây chính là lòng trắc ẩn.

Tề Hiền phi bên cạnh vừa khóc vừa nói: "Thánh Thượng, phải làm sao bây giờ? Nếu Diệp Nhi xảy ra chuyện gì, thần thiếp phải làm sao đây?" Bà chỉ có một đứa con này, nghĩ tới tương lai mất nó, bà thật không chịu nổi.

Hoàng đế không nhìn bà, chỉ nhìn qua Trọng thái y.

Trọng thái y hiểu ý, liền tiến lên nói: "Thánh Thượng, thần cần xem vết thương của Vương gia trước." Thái y tới bên giường, đưa mắt nhìn Thượng Trang.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, lúc này nàng mới nhớ tới cung nữ trong phòng ngoại trừ nàng chỉ có Ti Y. Mà Ti Y còn đang bận dìu Tề Hiền phi sắp đứng không nổi kia. Nàng hít một hơi thật sâu, tiến lên.

Trọng thái y nhỏ giọng: "Vu thượng nghĩa xin cẩn thận cởi y phục cho Vương gia, lão phu vụng về sợ làm Vương gia bị thương."

Thượng Trang đỏ cả mặt, nhưng giờ phút này không nói thêm gì nữa, nàng cắn răng, nhấc chăn, cẩn thận cởi y phục giúp hắn.

Lồng ngực cường tráng của nam tử đập vào mắt nàng, nàng chỉ cảm thấy hai tay mình đang không ngừng run lên. Bất cẩn đụng vào người hắn, một cảm giác nóng bỏng truyền thẳng vào người. Lúc này nàng mới nhớ ra, hắn còn đang sốt cao.

Trọng thái y nhíu mày, trên người hắn không có vết thương. Ông nhìn Thượng Trang, lại nói: "Đỡ Vương gia ngồi dậy."

Thượng Trang cũng hiểu, vết thương sợ là đang ở trên lưng.

Lúc này, nàng chỉ im lặng gật đầu.

Thân thể nam tử rất nặng, nàng khẽ cắn môi, dùng sức đỡ hắn ngồi dậy. Tay hắn lại đột nhiên bắt lấy tay nàng, cảm giác ấm áp từ cổ tay truyền thẳng vào tim Thượng Trang...