Đêm nay là mười lăm âm lịch, là ngày trăng tròn, cũng là ngày mà hung thủ đã giao hẹn.

Cảnh sát ở gần đó theo dõi mấy ngày, cũng chưa phát hiện có động tĩnh gì bất thường, chỉ có thể cầu khẩn công tác đánh úp bất ngờ sẽ có tiến triển.

Suy nghĩ của hung thủ tinh tế tỉ mỉ, rất xảo quyệt.

Dư Niệm nằm trong đình nghỉ chân ở sân đọc sách, không biết thế nào mà ngủ thiếp đi.

Ban đêm gió mát, sương mù lẫn tạp trên ngọn cây, xuôi theo gió táp vào thân thể, đâm vào từng lỗ chân lông.

Cô lạnh run, chớp chớp hàng mi dày cong, rất nhanh choàng tỉnh từ giấc mơ.

Dư Niệm đưa tay vỗ trán, muốn bình ổn cơn đau đang chộn rộn, hình ảnh trong đầu thay đổi thất thường, tách ra… chỉ mơ hồ nhớ rõ cặp mắt kia.

Đen mà sâu thẳm, dần dần mờ nhạt, cho đến lúc mất hẳn.

Cô hình như mơ thấy ba mình, toàn thân ông đầy máu, trên mặt là biểu hiện gì cũng không thấy rõ, là hối hận ư? Hay là tuyệt vọng?

Vì sao bỏ cô lại?

“Chị Dư Niệm?”

Dòng nhớ của cô bị cắt ngang, quay đầu nhìn lại.

Hóa ra là Tiểu Bạch.

Hắn cầm chiếc áo khoác len một màu, đưa cho cô: “Trời sắp mưa rồi, anh Thẩm bảo em đưa áo này cho chị.”

Dư Niệm lật xem, chiếc áo này không phải đồ trong phòng cô, nói cách khác, Thẩm Bạc chưa từng đến phòng cô, mà là có sẵn vài món trang phục nữ giới trong nhà?

Trước kia từng có khách nữ đến, hay là đặc biệt chuẩn bị cho cô?

Người này đúng là khiến người khác không nắm bắt được, nhưng dụng tâm không xấu.

Dư Niệm mặc áo vào, vỗ vai Tiểu Bạch, thân thiết nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào.”

Cô xem Tiểu Bạch như em trai, chàng trai này vẫn chưa trổ mã hoàn toàn, bởi vì dáng người gầy ốm, vừa nhìn thấy, chỉ cao xấp xỉ cô.

Hắn là mười chín, hai mươi tuổi, uống thêm sữa dinh dưỡng, nói không chừng còn có thể cao hơn nữa.

Mặt Tiểu Bạch đỏ lên, gật gật đầu, cũng không đẩy Dư Niệm ra, chỉ thả bước cùng nhịp với cô.

Hắn luôn quá mức e dè, không nói nhiều hơn một câu, khi đối thoại, chuyên chú nhìn chằm chằm khẩu hình của người khác, sợ bỏ sót từ nào đó, sẽ không đoán ra được ý nghĩa câu nói.

Có lẽ, cô và Tiểu Bạch có duyên phận, có thể gặp gỡ nhau, kéo hắn ra khỏi vũng bùn, cho hắn ánh sáng, loại bỏ bóng tối, đắp nặn một ‘hắn’ hoàn toàn mới.

Đến phòng khách, quả nhiên vẫn là Thẩm Bạc nấu cơm.

Nói đến cũng lạ, trong nhà có người giúp việc, nhưng mà lần nào, Thẩm Bạc cũng đích thân nấu cơm, an bài ăn mặc ở đi lại, thỉnh thoảng mới để dì Trương động tay vào, làm vài công việc dọn dẹp linh tinh.

Bữa tối là kiểu Trung Quốc, có cơm, canh hầm và đồ xào kiểu Trung do dì Trương làm, còn lại chính là óc heo chiên, óc ngựa chiên, óc bò chiên do anh Thẩm làm.

Không biết tại sao, trong dạ dày của Dư Niệm lại cuộn lên, cô nhìn thứ được chiên kia, rìa xém vàng, bên trong lại là từng thớ não, có loại sợ hãi không nói nên lời.

“Thực sự phải ăn món này?” Cô do dự hỏi.

Tiểu Bạch mím môi, vẫn là động đũa, gắp một ít nhét vào miệng.

Hắn ăn cơm vẫn nho nhã như vậy, cái miệng nhỏ nhấm nuốt, nhai không hở răng.

Dư Niệm hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Cô thật sự không chịu nổi mùi đó, cho dù được rau mùi át lại, nhưng trong hô hấp, vẫn có chút gay mũi.

Tiểu Bạch nhíu mày, không biết phải nói gì, ấp úng cả buổi.

Dư Niệm cố gắng hạ quyết tâm, cũng gắp một miếng.

Thẩm Bạc hình như muốn thử nghiệm hương vị nguyên thủy nhất, bên trong không nêm thêm gia vị gì, cái mùi óc tanh tưởi kia được rau mùi kích thích tràn đầy, khiến người khác thừa- sống- thiếu- chết.

Không ngon lắm, nhưng cũng không khó ăn.

Nhưng Dư Niệm đã không muốn gắp thêm đũa thứ hai.

Thẩm Bạc liếc nhìn hai người họ, hỏi; “Mùi vị không ngon?”

Dư Niệm suy nghĩ nên nói thế nào, mới không đả kích lòng tự trọng của anh.

“Cũng không phải là khó ăn…”

“Ừ.” Anh mỉm cười, dẹp hết mấy món óc đi.

“Anh không ăn à?”

“Mùi vị không ngon, tại sao tôi phải ăn?” Anh làm ra bộ dạng đương nhiên.

Cho nên, cô và Tiểu Bạch bị đem ra làm vật thí nghiệm?

Tên nhãi nhép này, đúng là…

Dư Niệm buồn bực lùa cơm, uống thêm hai miếng canh gà nấu kim châm, súc rửa khoang miệng.

Cô liếc nhìn đồng hồ, 8:30, còn nửa tiếng nữa sẽ xuất phát để tập hợp với cảnh sát.

Dư Niệm định lên lầu thay quần áo, lại thoáng nhìn thấy Tiểu Bạch cũng nối gót theo sau.

“Chị chỉ đi thay đồ thôi mà.” Dư Niệm nói.

“Em chỉ đứng ở cửa, chờ chị Dư Niệm.”

Dư Niệm không từ chối, gật gật đầu.

Giai đoạn hiện giờ của Tiểu Bạch chính là như vậy, một khi tin tưởng người nào, trừ phi bị cấm đến gần, nếu không sẽ theo sát gót, bỏ cũng không ra.

Khi cô thay xong quần áo đi ra, Tiểu Bạch quả nhiên vẫn còn đứng ở cửa, hắn rụt rè nói: “Chị Dư Niệm mặc áo trắng nhìn rất đẹp.”

Dư Niệm cười nhẹ đảo mắt nhìn hắn một vòng, cười nói: “Không tệ chứ? Đây là lúc trước chị du học bên Ý mua đó, còn chiếc quần bò màu đen này là trong một cửa hàng chuyên bán đồ cạnh bãi biển, chỉ có hai chiếc, đúng lúc vừa vặn với chị, chị liền tiện thể mặc về.”

“Chị Dư Niệm từng du học bên Ý sao?”

“Đúng vậy, lúc trước ba chị…” Cô dừng một chút, nụ cười hơi thu lại, “Sau khi ba chị mất, không ai chịu nuôi chị, nên được bác hai đón qua Ý đi học, vẫn luôn nương nhờ nhà họ.”

Tiểu Bạch không nói gì, chỉ im lặng, theo cô xuống lầu.

Đi được hai bước, Dư Niệm lại nhạy bén phát hiện vét đỏ trên tay hắn.

Cô giơ cổ tay hắn lên, hỏi: “Sao vậy? Chỗ bị xích có vết thương sao?”

Tiểu Bạch hấp tấp rút tay về, giấu ra đằng sau, nhìn quanh nói, “Chỗ bị xích không bị thương, em không sao.”

Dư Niệm nhíu mày, nói: ‘Khi nói dối, mắt của con người sẽ vô thức đánh về bên trái. Hơn nữa, khi trả lời mà nhắc lại câu hỏi, phần lớn chính là nói dối. Tiểu Bạch, em có cả hai điều, cho nên, đừng giấu chị.”

Tiểu Bạch cúi đầu, nắm tay, đưa đến trước mặt cô, lắp bắp nói: “Em không muốn lừa chị, chưa từng… nghĩ đến.”

Hắn nóng lòng giải thích, sợ Dư Niệm có ấn tượng không tốt với mình.

Cũng sợ cô sẽ chán ghét hắn, vứt bỏ hắn.

Dư Niệm vỗ vai hắn, nói; “Không sao, chị chỉ sợ em gạt chị, sợ em bị thương, hiểu chưa?”

Tiểu Bạch cắn môi dưới, gật gật đầu.

Cô tỉ mỉ quan sát vết sẹo trên tay hắn, như là bị dao cắt, đã được khâu lại, sau khi khép miệng để lại một lằn đỏ nhợt nhạt.

Chắc là tên lưu manh mà Tiểu Bạch nói trước đó ra tay rồi, còn hung thủ thì giúp hắn khâu lại vết thương, tự tay cứu hắn.

Khó trách, hắn lại chân thành che chở cô ta như vậy.

“Đi thôi.” Dư Niệm không muốn khiến hắn nghĩ nhiều, dẫn Tiểu Bạch lên xe của Thẩm Bạc.

Thẩm Bạc hình như bẩm sinh sợ lạnh, trời đêm không quá lạnh, mà anh mặc chiếc áo sơ mi dài tay vẫn chưa đủ, còn mặc thêm chiếc áo ba đờ xuy tối màu bên ngoài.

Cả người trong đêm, cứ như bị bóng tối nuốt chửng, ngay cả chóp mũi cũng hiện lên tối tăm nhạt nhẽo.

Anh quả thực rất hợp với màu đen, mang đến cảm giác thần bí, thâm sâu khó lường.

Dư Niệm dụi mắt, chỉ nghe Thẩm Bạc như cười như không nói: “Cô Dư thích nghiên cứu tướng mạo?”

Anh là đang châm biếm vẻ say sưa ban nãy của cô, nhìn anh lâu như vậy?

“Biết chút chút, ấn đường anh Thẩm tối đen, xem ra thời vận không tốt.” Cô cũng biết nói lời châm chọc vậy, trực tiếp giả vờ hiểu biết để đáp trả lại.

“Phải không?” Anh cười nhẹ, lại không truy cứu thêm nữa.

Đã đến đường dành riêng cho người đi bộ ở bên ngoài quán bar Nguyên Điểm, hôm nay là ngày rằm, cộng với lễ chùa, trên con đường rực rỡ muôn màu đều là người qua kẻ lại, ồn ào không chịu nổi.

Loại tình huống này rất khó để khống chế hiện trường, cũng rất dễ dàng cho hung thủ tẩu thoát.

Hơn nữa, cảnh sát cũng không thể thông qua một mật mã bí ẩn, liền phong tỏa cả con đường, đừng nói đến cấp trên không phê duyệt, ngay cả nghe, cũng như mấy lời vô căn cứ.

Đến mười hai giờ, Dư Niệm mới bước vào quán bar, thì có cảnh sát mặc thường phục cũng cùng đi vào.

Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, hoạt động về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, tối thiểu cũng phải rạng sáng ba bốn giờ mới tan.

Cô căn cứ theo gợi ý, đợi ba phút sau, quả nhiên có người lảo đảo đi vào.

Mục tiêu của người nọ là cô, mới vừa đến gần, đã bị cảnh sát túm tay, quật ngã xuống đất.

Là một người trẻ tuổi, trên cổ còn có hình xăm, thoạt nhìn như là đi từ bên ngoài vào.

“Chúng tôi là cảnh sát, chiếm dụng của các người năm phút đồng hồ, tìm một người!” Một cảnh sát mặc thường phục đưa lệnh khám xét ra, người trong cả sảnh đổ xô ôm đầu ngồi xuống, đội hình sự trinh sát mai phục ngoài quán nối đuôi xông vào bắt đầu tìm kiếm nghi phạm.

Sau một phút, không có thu hoạch được gì.

Dư Niệm từ trên cao nhìn xuống, hỏi người thanh niên nọ: “Đừng có nói dối tôi, tôi lúc nào cũng mang máy phát hiện nói dối bên người, nói sai một câu, xem như bao che nghi phạm, can tội đồng lõa.”

Người nọ sợ đến mức sắp khóc, nghẹn ngào: “Mẹ nó, sớm biết là công việc này, có chết tôi cũng không làm.”

“Anh vào đây làm gì? Vì sao biết mục tiêu là tôi?” Dư Niệm hỏi hắn.

“Là một cô gái cho tôi biết đặc điểm nhận dạng cô, còn nói cô đi vào đây chắc chắn không phải để nghe nhạc, rất dễ nhận ra. Cô ấy… cô ấy nói tôi giao cho cô hai thứ này. Chỉ vậy thôi, hết rồi, thật sự hết rồi.”

“Cô ấy tìm anh lúc nào?”

“Bốn ngày trước, cho tôi năm trăm tệ, nhờ tôi giúp. Tôi còn nghĩ cô ta là kẻ bán thuốc, làm sao nghĩ được là giá họa tôi giao giấy nhắn tin chứ!”

Nói ‘bán thuốc’ chính là giao dịch ma túy, gọi tắt là bán thuốc.

“Anh còn bán cả thuốc?”

Người nọ càng luống cuống, hắn mím môi, mở to mắt, cơ thể vốn suy sụp chợt thẳng lên, ngửa ra sau, không biết làm sao.

Đặc thù nói dối hoàn toàn bại lộ, quá dễ đoán.

“Đúng là có bán rồi.” Dư Niệm cười khẩy, nói với một viên cảnh sát bên cạnh, “Người này giao cho anh, tôi còn có việc phải đi trước.”

Cô nhận hai thứ tên đó đưa, một tấm ảnh, còn có điện thoại di động, từ từ ra khỏi quán bar.

Bên ngoài ánh trăng sáng tỏ, cô lại không có tâm trạng đi ngắm trăng.

Trong tấm ảnh là một cô bé chực khóc, dao nhọn để trước mặt nó, phát ra thứ ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.

Rốt cục cô ta muốn làm gì? Dư Niệm siết chặt nắm tay, khớp xương bị bóp đến trắng bệch.

Tiểu Bạch lo lắng hỏi: “Chị Dư Niệm, chị sao vậy?”

Cô không đáp.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại vang lên, là kiểu chuông mặc định, trong chợ đêm ồn ào huyên náo, có vẻ không ăn khớp.

Dư Niệm đưa số điện thoại cho cảnh sát, để họ thăm dò ra địa điểm thực hiện cuộc gọi, nhanh nhất cũng mất hai giờ đồng hồ mới có thể biết được vị trí cụ thể.

Dư Niệm bắt máy, mở loa ngoài, đủ để cảnh sát hình sự nghe rõ.

Cô hít sâu một hơi, “Chào?”

“Cô Dư, xin chào, lần đầu gặp, tôi tên Tiểu Nhã.”

“Cô muốn thế nào?”

“Tôi muốn cho cô xem, một mặt xấu xí của con người. Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, con bé sẽ bình an vô sự.”

“Cô muốn tôi làm gì?” Dây thần kinh của Dư Niệm căng ra như sợi dây đàn.

“Đây là lần cứu rỗi cuối cùng, tôi muốn để ba mẹ con bé chuộc tội, nếu thực sự yêu thương nó, thì hãy lấy cái chết để đổi lấy tính mạng của nó.”

Dư Niệm đáp trả: “Cô là đang ép họ tự tìm đường chết?”

“À? Vậy sao?” Ngữ điệu cô ta khoan khoái, nhưng lại mang theo mấy phần vui vẻ, “Cô khẳng định, họ sẽ vì một đứa con bị câm, đi tìm đường chết sao?”

“Cô có ý gì?” Dư Niệm nhìn về phía trước, quan sát xung quanh, “Cô đang ở đâu? Chưa nhìn thấy con bé, chúng tôi sao biết được nó có an toàn hay không?”

“Suỵt… Tốt nhất đừng nên manh động, tôi đang nhìn cô đấy, cô Dư. À, hôm nay cô mặc áo trắng quần đen phải không?”

“Cô ở gần đây? Đang quan sát chúng tôi?”

Tìm Dư Niệm đập dồn, nhìn quanh bốn phía.

Đội hình sự trinh sát đã phái người đi điều tra xung quanh, hy vọng có thể giải cứu con tin.

“Thời gian của cô không nhiều đâu, chỉ có một tiếng đồng hồ thôi. Tốt nhất mau chóng truyền đạt lại với ba mẹ nó đi, đưa người đến đây. Tôi muốn đích thân nhìn thấy họ chuộc tội. Nếu không thì, tôi sẽ để con bé này thay ba mẹ nó, báo cáo tội trạng họ đã phạm phải cho tử thần.”

Dư Niệm đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Cô ta ở ngay đây?

Ngay tại một nơi có thể nhìn thấy chỗ của cô, hơn nữa đang quan sát nhất cử nhất động của cô.

Loại cảm giác này không thể diễn tả được, như là bọt biển sản sinh trong đêm, nhỏ li ti như mưa phùng, lại làm cho người ta để ý, nhịn không được muốn đẩy ra mặt hồ đen ngòm kia, để nhìn thấy đáy hồ.

Sau lưng hệt như có người, có ánh mắt dán lên đó, sắc bén, còn nhói nhói.

Thật sự có người… đang nhìn cô, rục rịch.