Dư Niệm kết hợp với chuyện gặp chim người tối qua, cho ra kết luận: “Cho nên, tội phạm ít nhất có hai người, một người núp trong phòng mở cửa sổ, một người sớm mai phục trên bờ tường đối diện, ngụy trang thành Cố Hoạch Điểu thu hút tầm nhìn của Quý Lam. Mà tối qua chúng ta gặp được người kia, e rằng cũng chính là Cố Hoạch Điểu hốt hoảng chạy thoát đi.”

Tiểu Bạch mím môi, sắc mặt trở nên lúng túng, “Vậy là tối qua chúng ta đã bỏ qua cho tên đồng phạm, đúng không?”

“Đúng vậy, là gặp thoáng qua.”

Hắn cụp hàng mi dày, buồn bã ừ một tiếng.

Dư Niệm xoa đầu hắn, xúc cảm không tệ, còn vò vò, nói: “Nhưng chúng ta sẽ tìm được hắn thôi, thằng bé cũng sẽ không sao.”

“Dạ.”

Tiểu Bạch hình như bẩm sinh có tính chính nghĩa, đối với hành vi phạm tội thô bạo đẫm máu luôn thấy phản cảm. Người như vậy thích hợp biểu dương chính nghĩa, nhưng lại có thể bị sự chính trực tận xương tủy kia chi phối, dễ bị người khác lợi dụng.

Cô thà rằng hắn đừng đối xử quá tốt với người khác, để khỏi bị tổn thương.

Dư Niệm hỏi: “Trong phòng còn có manh mối nào khác không?”

“Không có, tội phạm đeo găng tay, không để lại bất cứ dấu vân tay nào. Nhưng khi hắn vào cửa, dựa vào chiều sâu của dấu giày có thể phỏng đoán hắn cao khoảng 1m78, nặng 70kg, là người đàn ông cường tráng.” Đội trưởng Từ tiên phong bổ sung.

Cô hiểu, gật đầu nói: “Xem ra tên tội phạm lần này hành động khác với thường ngày, hắn có âm mưu đã lâu, ngoại trừ không thể đoán được trời sẽ mưa, làm lộ đặc điểm cơ thể, những cái khác có thể nói làm rất hoàn mỹ.”

Viên cảnh sát thực tập lại hỏi: “Vậy chúng ta phải bắt thế nào? Hành động ra sao?”

Dư Niệm nhíu mày, nhủ thầm: liên tục khiêu khích hai lần nha, xem như anh lợi hại.

Lúc này, cô mới chú ý đến chiếc cổ trơn nhẵn của viên cảnh sát thực tập kia: không có trái cổ thô to, lại có hình xăm tắc kè, ý đồ che đi vết sẹo khâu sau phẫu thuật để lại; giọng nói trung tính, tóc cắt ngắn, gương mặt thanh tú ẩn dưới vành nón, như ẩn như hiện.

Nhưng rất rõ ràng, người cảnh sát này là một cô gái.

“Cô tên gì?” Dư Niệm không trả lời câu hỏi của cô ấy.

Người nọ giật mình, “Tôi tên Từ Thiến.”

“À, Tiểu Thiến.”

“Đừng gọi bừa.”

Đội trưởng Từ lại trừng mắt với cô ấy, giải thích: “Cô giáo Dư, ngại quá. Con gái tôi năm nay mới vừa được phân đến đồn này thực tập, thời gian huấn luyện trong trường cảnh sát làm cho tính khí nó thô lỗ, vẫn còn chưa sửa được, cô đừng để ý nha.”

Dư Niệm khoát tay, “Không để ý, nhưng mà đội trưởng Từ có thể để Từ Thiến đi theo tôi tiến hành công tác điều tra sau đó không? Dù sao tôi cũng không phải là người của cục, có chút công tác điều tra không tiện tiến hành, mượn ông một cảnh sát thực tập chắc sẽ không đau lòng đâu ha?”

“Đương nhiên không rồi, đi theo cô giáo Dư tích lũy thêm kiến thức cũng tốt mà.” Đội trưởng Từ vỗ vỗ lưng cô, suýt nữa vỗ đến cô bị nội thương, đang ở trong tiềm thức cảnh cáo cô rồi: Đừng hòng giở trò gì với tôi.

Từ Thiến chỉ liếc nhìn đội trưởng Từ một cái, đứng thẳng trước mặt Dư Niệm, tràn đầy khí thế hô: “Nghe theo Miss Dư phân phó!”

Dư Niệm vò đầu, cô bị hét đến đau tai.

Vụ án xảy ra đến nay, vẫn chưa có thu hoạch gì.

Dư Niệm cuối cùng hỏi Quý Lam một câu: “Cô không đuổi theo chim người, ngược lại báo cảnh sát, đúng không?”

Quý Lam chợt đứng phắt dậy khỏi sô pha, nói: “Đúng rồi, tôi nhớ tên chim người đó sau khi chui vào hẻm nhỏ, thì có một chiếc xe màu đen chạy ra ngoài, hình như là đi về hướng đường núi bên ngoài trấn nhỏ du lịch. Nhưng mà trời tối quá, tôi không nhìn thấy biển số xe…”

“Đường nào?”

“Ngõ Phủ Hồ Lão.”

Dư Niệm sờ sờ môi mình, nói; “Đội trưởng Từ, chỗ các người có camera giám sát không?”

“Có thể có, nhưng bởi vì là khu du lịch, không phải đường giao thông, camera giám sát có thể không nhiều lắm.”

“Thử trước đã, sau đó chuyển băng ghi hình cho tôi.”

Được sự đồng ý của đội trưởng Từ, Dư Niệm thật sự dẫn Từ Thiến về, xem như cô ấy được phái đi công tác, học hỏi thêm kinh nghiệm.

Từ Thiến ở trên xe lau súng cảnh sát mang theo, ánh sáng sắc lạnh chói mắt khúc xạ lên kính chiếu hậu, xẹt qua đường sáng màu bạc.

Thẩm Bạc ôn tồn nhắc nhở: “Cô Từ, có thể cất khẩu súng trước không?”

Từ Thiến nghiêng mắt liếc anh, “Anh sợ à?”

“Ở trong xe cầm súng, hình như không được lễ phép.”

“Súng này có chốt bảo hiểm, cũng không kề vào thái dương anh, anh sợ cái gì?”

Thẩm Bạc mỉm cười, giữ im lặng. Anh kiềm chế tự phụ, chẳng thèm tranh luận, lại càng không muốn đối thoại với hạng người vô lễ.

Nhưng trái lại, Dư Niệm quay đầu, nói với Từ Thiến: “Tiểu Thiến, cất súng trước đi, tôi hỏi cô vài vấn đề.”

Từ Thiến giắt lại khẩu súng vào bao đeo ở thắt lưng, ngồi ngay ngắn: “Chị nói đi.”

Trực giác của cô rất chuẩn xác, Dư Niệm muốn nói chính là chuyện có liên quan đến vụ án.

“Cô có sở trường theo dõi không?”

“Theo dõi người khác?” Từ Thiến nhíu mày, ngẫm nghĩ, “Có thể thử xem.”

“Tốt lắm, đợi chút nữa cô nghe tôi sắp xếp, còn có, đeo camera lỗ kim này ở thắt lưng.” Dư Niệm đưa cho cô một cái camera, thuận tiện đánh giá quần áo cô, “Bộ đồ này của cô cũng không được, chúng ta trở về thay đã.”

Từ Thiến hưng phấn nói: “Cô giáo Dư, chị có người muốn theo dõi cứ để tôi đi làm, tuy rằng kinh nghiệm của tôi không đủ phong phú, nhưng xếp hạng năng lực của tôi cũng nổi tiếng trong trường cảnh sát, đừng thấy ba tôi là đội trưởng đội hình cảnh, tôi cũng không phải đi cửa sau mà vào.”

“Được, tôi tin cô.”

Về đến nhà, Dư Niệm lấy cho Từ Thiến thử vài bộ đồ, nhưng không bộ nào vừa người.

Thân hình cô ấy có hơi cao, vai rộng, đầu vai gầy, hơn nữa ngực lại khá bằng phẳng, còn thêm kiểu tóc trung tính kia của cô nàng, trông thật như con trai.

Từ Thiến không sợ người lạ, choàng qua vai Tiểu Bạch, cười lộ hàm răng, “Nếu không cho tôi vài món quần áo của anh giai này, tôi thấy dáng người của anh ta cũng tầm tầm cỡ tôi.”

Tiểu Bạch mím môi, đồng ý. Chỉ là không quá quen với sự gần gũi của Từ Thiến, chờ cô buông tay, còn đưa tay phủi phủi nếp nhăn sau lưng áo len nữa.

Từ Thiến thay quần áo của Tiểu Bạch, áo trắng, phối với quần jean xanh đậm, giống như là mua cho cô, rất vừa vặn.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười, vứt ánh nhìn quyến rũ sang Dư Niệm, sóng mắt lưu chuyển. Bởi vì mũi cao thẳng, hốc mắt cũng đen, thoạt nhìn như một cậu trai thanh thuần.

Dư Niệm vỗ tay tán thưởng: “Được đó.”

Từ Thiến hỏi: “Nhưng mà, cô giáo Dư, rốt cục chị muốn làm gì?”

“Gọi tôi là chị Dư Niệm như Tiểu Bạch được rồi, tiếp theo, chúng ta phải đi điều tra chồng của Quý Lam.” Dư Niệm đấm lòng bàn tay, ra vẻ quyết đoán.

“Tôi trực tiếp cầm thẻ cảnh sát đi hỏi là được rồi, cần gì phải thay đồ thường ra?” Từ Thiến vẫn không hiểu lắm.

Dư Niệm sờ cằm, cười quỷ quyệt: “Chỉ có nhân lúc người ta chưa chuẩn bị mà xuất kích, mới có thu hoạch bất ngờ được.”

Tóm lại, họ lại làm phiền Thẩm Bạc chở họ đến khách sạn nổi tiếng trong khu du lịch, đó là nơi chồng Quý Lam đang ở, theo một nguồn đáng tin cậy, gần đây anh ta và Quý Lam sống riêng, ngủ ở bên ngoài, ngay cả con trai mất tích cũng không quan tâm để ý.

Thẩm Bạc cố dùng hành vi tỏ vẻ bất mãn với chuyện họ không tôn kính anh, nhíu mày, nói: “Hay tôi thuê lái xe cho các người?”

Dư Niệm nói: “Không được, cái này gọi là người vô dụng phải tuần hoàn sử dụng.”

Nguy rồi, cô lại có thể buột miệng, nói Thẩm Bạc là người vô dụng.

Tiếng nói Thẩm Bạc quả nhiên trở nên âm u, rất nguy hiểm, “Người vô dụng?”

Dư Niệm nhận ra được cảm giác áp bức mạnh mẽ của người nào đó, cô nghiêng đầu đánh giá Thẩm Bạc với vẻ mặt bình tĩnh, cũng không biết là sắc mặt anh thực sự không tốt, hay bởi vì vấn đề ánh sáng, mặt ẩn trong bóng đêm, làm hốc mắt sâu hơn, đắp nặn ra hình tượng lạnh lùng.

Nói chung là, Thẩm Bạc hiện tại khiến cô cảm thấy điềm xấu, phải cảnh giác đề phòng.

Dư Niệm tận lực cười hai tiếng, “Không không, vừa rồi tôi nói sai rồi, là thế này… Ừ, người khác lái xe, tôi lo lắm, dù sao kỹ thuật lái xe của họ không đủ thuần thục, tôi sẽ không giao bản thân mình cho người thô lỗ.”

“À, ý của cô là… cô muốn đem bản thân cô giao cho tôi?”

Khi anh nói xong ba chữ ‘giao cho tôi’ cuối cùng, bao hàm ấm áp nồng đậm, như là trêu chọc, hoặc như là toàn tâm thổ lộ cõi lòng, ngọt đến mức khó tin.

Mặt Dư Niệm lập tức nóng bừng lên, đừng trách cô nghĩ nghĩa bóng, bị đứa bạn thân truyền dạy lại chút kinh nghiệm về ‘chuyện ấy’, làm cho một câu nói bình thường đều có thể nghĩ đến nhiều tầng hàm nghĩa, mà anh Thẩm này thật sự thủ đoạn cao minh, vốn là câu nói nhạt nhẽo dễ hiểu, lại có thể bị anh khuấy lên ba phần tình ý, đầy phép ẩn dụ.

Cô lúng túng, phá án thì thành thạo, nhưng trong chuyện này lại không phải là đối thủ của Thẩm Bạc, chỉ có thể đánh trống lảng: “Chúng ta sắp đến chưa?”

Thẩm Bạc không chọc cô nữa, “Sắp rồi.”

Anh hí mắt, loại ý cười trêu ghẹo trên mặt lại biến mất, giống như xưa nay anh luôn nho nhã lễ độ, chưa bao giờ trêu chọc cô, cũng chưa bao giờ vượt quá khuôn phép quy củ.