Editor: Sakura Trang

Lúc Hạ Tịch Nghiễn nước thuốc nóng bỏng vào phòng, Lâm Hoài Thanh rúc người đưa lưng về phía cửa.

Nàng để thuốc ở một bên, nửa ôm nửa dỗ y từ phía sau, “A Thanh ngoan, chúng ta uống thuốc.”

Lâm Hoài Thanh nhắm hai mắt không để ý tới nàng.

Từ sáng nay đứng lên y cũng rất không thoải mái, trong lòng một mực chặn một miệng uất khí, uất khí cũng buồn đau, đau hông nhanh muốn gãy.

Hạ Tịch Nghiễn nhẹ nhàng hôn y, “Làm sao, không thoải mái sao?” Vừa nói, tay cũng mò tới chỗ sau lưng y, thông thạo bắt đầu xoa ấn.

Một lòng nữ nhân đều đặt lên người trên giường, tay lại đột nhiên bị bắt.

Lâm Hoài Thanh nhàn nhạt hít một hơi, thanh âm có chút tắc nghẽn, “Không cần, ta không đau.”

Hạ Tịch Nghiễn nhíu mày một cái, cúi người xuống hôn hôn môi của y, “Cuối cùng làm sao, ân?”

Y gần như liền muốn rơi lệ, vội vàng lắc đầu một cái sau đó dùng chăn che lại mình, chốc lát thanh âm mới buồn rầu truyền tới, “Không muốn uống thuốc.”

Trong mắt nữ nhân trầm xuống, nhíu mi nhìn chằm chằm bọc nhỏ nhô lên trên giường, luôn cảm thấy trong lòng y có chuyện, nhưng mà cuối cùng vẫn là quyết định không đi truy hỏi y.

Vì vậy dứt khoát bưng thuốc, ngồi ở mép giường, dùng một cái tay khác đi nhẹ nhàng vỗ y, “A Thanh nghe lời, chốc lát nữa thuốc sẽ lạnh.”

Y ở trong chăn giật giật, cũng không nói gì cũng không ló đầu ra.

Hạ Tịch Nghiễn cho là y chẳng qua là làm ầm ĩ một chút, vừa đưa tay đi kéo chăn mền của y, mở miệng cười, “Ngoan rồi ~ uống xong ta mang chàng đi —— “

“Ta nói không muốn uống!” Người vốn đang cắm đầu nằm bật mạnh ngồi dậy, vung tay lên vừa vặn đánh tới cái tay nàng bưng thuốc.

Hạ Tịch Nghiễn không kịp phản ứng, vốn là liền cách gần, lại sợ y làm mình bị thương, lại sợ y bị bỏng, vội vàng bưng chén lui về, còn có mấy phần nước thuốc nóng bắn hơn nửa lên cổ tay nàng, cả chén thuốc cũng bị đánh ngã trên đất.

Lâm Hoài Thanh không nghĩ tới sẽ như vậy, hơi thẳng người lên muốn nói gì, há miệng một cái lại không một tiếng động.

Hạ Tịch Nghiễn rủ xuống mắt, nhìn trên cổ tay bên phải nóng hừng hực đỏ bừng một mảnh, vừa quét mắt nhìn nước thuốc vẫn còn bốc hơi nằm trên đất.

Nàng nâng tay lên mệt mỏi nhéo mi tâm một cái, lúc thả tay xuống đã khôi phục lại bình tĩnh.

Trong lòng Lâm Hoài Thanh lo lắng phải chết, nhưng lại ngậm miệng không muốn nhận thua, chẳng qua là nửa quỳ ở trên giường không nhìn nàng.

Mặt Hạ Tịch Nghiễn không cảm giác nhìn y một hồi, cằm kéo căng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Nàng gọi người vào dọn dẹp, mình thì lần nữa ôm lấy y, nhẹ nhàng xoa bóp thân thể cho y.

Lâm Hoài Thanh ngoan ngoãn uống thuốc, len lén liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của nữ nhân, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.

Hạ Tịch Nghiễn đút người uống xong thuốc, vừa đỡ y từ từ nằm xuống, dịch chăn cho y, “Chàng nghỉ ngơi thật tốt, nghe lời.”

Dường như không khác bình thường, lại nghe ra không còn mùi vị ấm áp như xưa.

Nữ nhân nói xong xoay người ra cửa, Lâm Hoài Thanh quay đầu đi nhìn nàng, rõ ràng ủy khuất muốn chết nhưng thủy chung không bỏ mặt mũi xuống giữ lại.

“Hạ Tịch...” Tên thật vất vả nói ra khỏi miệng nhưng là bồng bềnh ở bên trong phòng trống không.

Hốc mắt nhanh chóng đỏ một vòng, y hết sức kìm nén nước mắt, hô hấp nhưng càng ngày càng nặng.

“Ụa... Ngô...” Trong dạ dày cuồn cuộn một mảnh, Lâm Hoài Thanh cuối cùng không nhịn được nằm ở mép giường nôn đến trời đất tối sầm.

Bụng thật to ở mép giường vô cùng không thoải mái, y nôn nôn nước mắt liền rớt xuống.

“Ô... Thê chủ... Ngô... Khụ khụ...” Y nằm ở mép giường khóc giống như đứa bé, thật là ủy khuất vô cùng.

Y thật là khó chịu.

Lúc buổi sáng thức dậy nàng cũng không ở bên người, y miễn cưỡng chống tinh thần dùng chút đồ ăn sáng, chẳng qua nửa giờ liền nôn ra toàn bộ.

Trong dạ dày y một mực không thoải mái, luôn có chút cảm giác buồn nôn.

Y nằm ở trên giường chờ nàng, lại cảm thấy nàng có thể cũng sẽ không đến nữa. Thật vất vả chờ được nàng, trong lòng chỉ cảm thấy ủy khuất cùng khổ sở.

Nàng hôm nay, dường như đặc biệt thiếu kiên nhẫn.