Thời tiết nóng dần, Ngũ Hoàng tử vừa mới khôi phục một chút lại bắt đầu uể oải.

Văn Phi sợ cậu bé trúng nắng nên không dám để nhóc chạy chơi ngoài sân như trước.

Khi Hồng Văn tới bắt mạch vừa đúng gặp phải đàn kiến đang tha mồi, thế là một lớn một nhỏ đều ghé cằm lên lan can đá, say mê theo dõi những chú kiến cùng nhau vận chuyển mẩu bánh nhỏ như hạt đậu nành trên những đôi chân mảnh như sợi tóc.

Qua một lát, Ngũ Hoàng tử lẩm bẩm: “Nhìn không thấy chúng nữa rồi!”

Quay mặt sang, thình lình hiện ra một đôi mắt lác.

Hồng Văn phì cười, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc xoa xoa: “Đúng vậy!”

Ngũ Hoàng tử cười khanh khách không ngừng, tò mò trên mặt mình có gì chọc cười Hồng Văn.

Hồng Văn bèn dựng ngón trỏ giữa hai mắt chính mình, không bao lâu là có ngay đôi mắt lác, chọc cho Ngũ Hoàng tử cười ha ha.

“Tiểu Hồng đại nhân thật thú vị!”

Ngũ Hoàng tử tinh lực có hạn, chơi một lát là bắt đầu buồn ngủ, ngồi gật gà gật gù.

Khi nhũ mẫu tới bế nhóc về phòng, cậu bé mơ mơ màng màng cố chống: “Muốn xem con kiến...”

Khi trở về, trời nắng như thiêu đốt khiến da mặt phát nhờn.

Hồng Văn sợ nóng, ở trong cung lại không thể xăn tay áo vén ống quần, vì thế đành phải chọn con đường vòng men theo chân tường có hàng cây râm mát mà đi.

Thình lình có thứ gì đó rớt lên mũ quan của hắn.

Hồng Văn cúi nhìn, hai quả anh đào đỏ thắm đang lăn trên mặt đất, dọc đường để lại những vệt đỏ uốn lượn.

Hồng Văn thụt lùi vài bước ngửa đầu xem, thấy sau tường quả nhiên có một cây anh đào cực kỳ cao lớn.

Giữa những đám lá rậm rạp xanh um dường như có người, thấy hắn quét mắt tới lập tức "Á" một tiếng rồi tìm chỗ khuất ẩn mình.

Nơi này là phía Tây Nam của Ngự Hoa Viên, bình thường hiếm người lui tới, những trái anh đào chín muộn còn sót lại không ít trên cây.

Hồng Văn thấy rõ ràng một góc váy lụa màu đỏ bạc lướt qua đám lá, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Cô nương cẩn thận kẻo ngã, quả anh đào ăn ngon nhưng trên cây thường có sâu lông.”

Cây anh đào có rất nhiều sâu lông, nơi này vị trí hẻo lánh, đoán rằng chẳng có ai rải thuốc tiệt trùng, coi bộ sâu lông không thiếu.

Sâu lông là loại trùng khá độc địa, chạm vào người là khiến chỗ đó phồng lên sưng đỏ, vừa nhức vừa ngứa.

Đôi khi chỉ cần một trận gió thổi những lông sâu li ti bám vào người cũng không chịu nổi rồi.

Sợ cái gì tới cái đó, Hồng Văn vừa nhắc xong thì nghe trên cây ối một tiếng, sau đó phía sau tường vang lên vài tiếng kinh hô, bóng dáng đỏ bạc phần phật rơi xuống.

Hồng Văn vỗ đùi thật mạnh: “Nguy rồi!”

Lập tức bất chấp tất cả, hối hả chạy qua phía bên kia tường.

Đến khi hắn thở hồng hộc tìm được gốc cây anh đào lớn kia, xa xa đã thấy mấy cung nữ tụ tập thành một đoàn, bên trong là bóng dáng đỏ bạc đưa lưng về phía hắn.

Một cung nữ trong số đó phát hiện Hồng Văn, quát lên: “Đứng lại, là người nào?”

Hồng Văn chào: “Tỷ tỷ mạnh khỏe, ta là Lại mục của Thái Y Viện, vừa rồi ở ngoài tường nhìn thấy có người ngã xuống, đặc biệt lại đây xem có giúp gì được không.”

Cung nữ kia thấy quan phục và thẻ bài của Hồng Văn không sai, vẻ đề phòng giảm đi, quan sát hắn kỹ càng một lát, bỗng bừng tỉnh: “Đúng, ta nhớ rồi, ngày đó vị Lại mục này từng theo Hà Viện phán tới bắt mạch.”

Cung nữ kia vừa nói vậy, Hồng Văn cũng cảm thấy cô ta hơi quen quen, nhưng khoảng thời gian trước đi khám bệnh quá nhiều, ngay lúc này vẫn chưa nhớ nổi đã gặp ở đâu.

“Ái da!” Nữ tử đưa lưng về phía Hồng Văn hô nhỏ thành tiếng, cánh tay run rẩy, muốn gãi nhưng không dám.

Một cung nữ khác sốt ruột đến độ dậm chân, nhỏ giọng than: “Ngài tội gì đích thân hái? Chỉ mấy quả anh đào mà thôi, cứ thế mà trèo lên...!Sâu này thật đủ độc.”

Nữ tử nhịn không được gãi vài cái, kết quả cọ xát khiến càng đau hơn, quả thực muốn nhảy dựng.

“Thanh Nhạn, người tới là thái y?”

Cung nữ vừa nói chuyện với Hồng Văn gật gật đầu, đi lại gần thấp giọng hồi bẩm: “Là tiểu Lại mục hôm đó theo Hà Viện phán tới bắt mạch cho ngài đấy ạ.

Mới vừa rồi ở ngoài tường lên tiếng nhắc nhở cũng là y, trông rất thành thật.”

Nữ tử xuýt xoa, cắn răng bảo: “Không chịu nổi rồi, thôi, kêu y lại đây!”

Thanh Nhạn gật đầu, vẫy tay với Hồng Văn.

Hồng Văn cõng hòm thuốc tiến lên vài bước, ngửa đầu nhìn nhìn cây anh đào cành lá sum xuê: “Xin thứ cho vi thần mạo muội, thỉnh cầu quý nhân dời bước, tạm thời di chuyển đến nơi khác trước đã.”

Dù chưa thấy trực diện nữ tử kia, nhưng theo xiêm y trang điểm đủ biết thân phận quý trọng, không chừng là quý nữ nhà ai tiến cung, không nên mạo phạm.

Cơ mà...!cô nương nhà ai nghịch ngợm đến thế, dám trèo cây ở Ngự Hoa Viên?!

Đi mấy chục bước về hướng đông có ngôi đình hóng gió, bốn phía trống trải, chỉ có một hồ sen, không sợ bị lông sâu bám vào.

Hồng Văn theo bản năng ngước nhìn, tức khắc hít sâu một hơi, vội xốc áo hành lễ: “Bái kiến Trưởng công chúa.”

Hóa ra là Trưởng công chúa Gia Chân!

Chậc, không phải nói Trưởng công chúa dịu dàng nhã nhặn lịch sự lắm sao, hôm đó theo Hà Thanh Đình đến khám bệnh, vị Công chúa này trông rất yểu điệu, nói năng nhẹ nhàng, sao chớp mắt lại trèo cây anh đào thế kia?

Trưởng công chúa thoáng ngượng ngùng, hắng giọng rồi mới nói: “Đứng lên đi.”

Hồng Văn nhỏm dậy, đứng xuôi tay, cúi đầu giả chết.

Trưởng công chúa chớp chớp mắt, chợt nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi khi ngươi đi ngang qua, không thấy ai khác chứ?”

Hồng Văn thành thật gật đầu: “Hình như không có ạ.”

Nhằm ngay lúc ngủ trưa, trời lại nóng, nơi này hẻo lánh, ai mà thích chạy ra đây?

Trưởng công chúa nhẹ nhàng thở phào, vô cùng thành khẩn nói: “Thật ra đây là chuyện hiểu lầm.”

Hồng Văn: “...” Hiểu lầm cái khỉ khô gì mà có thể khiến ngài chễm chệ trên cây?!

Thanh Nhạn và một cung nữ khác đau khổ nhắm mắt.

Ước chừng bản thân Trưởng công chúa cũng cảm thấy cách giải thích này quá gượng ép, vừa gãi cánh tay vừa thương nghị với Hồng Văn: “Thôi cứ vậy đi, ngươi coi như không nhìn thấy gì.”

Hồng Văn nhìn cánh tay Công chúa bị gãi thành những vệt nhỏ ghê người: “Công chúa, càng gãi càng khó chịu đấy ạ.”

Trưởng công chúa vẻ mặt đưa đám: “Ta nhịn không được! Ngươi có thuốc gì không?”

Hồng Văn lấy ra một lọ thuốc dán đen tuyền trong hòm thuốc, dùng que tre dích một chút bôi lên khăn tay: “Công chúa, xin duỗi tay ra ạ.”

Các quý nữ đều thích sạch sẽ, thường thường thấy thuốc mỡ đen xì hôi rình này sẽ nhíu mày do dự, không ngờ Trưởng công chúa Gia Chân chả thèm để ý, thoắt cái đã vươn cánh tay ra.

Hồng Văn ngẫm lại, thật ra cũng đúng thôi, rốt cuộc vị này đã tự mình xông pha chiến trường, còn tự quyết định bắn chết phò mã, chắc chắn phải là người ngoài mềm trong cứng.

Khoan đã, dáng vẻ nhu mì bề ngoài như này...!thật sự là danh không xứng thực, ngược lại khiến hắn chẳng biết nên nói gì cho phải.

Hồng Văn bôi thuốc xong, nhờ cung nữ quạt vào cánh tay Trưởng công chúa, mong thuốc dán mau khô: “Độc tính của sâu lông phần lớn ở những cái gai, gai này cực nhẹ, mắt thường không thấy rõ, nếu không nhanh chóng tiệt đi, lỡ lan sang chỗ khác sẽ không tốt.”

Thời tiết nóng bức, thuốc mỡ dính nhớp, vừa vặn dùng để rút ra tất cả gai độc.

Nói xong, Hồng Văn cong ngón tay chạm nhẹ vào chỗ khăn tay đắp thuốc dán, cảm thấy đã được rồi: “Lúc bóc ra có thể hơi đau, xin Công chúa nhẫn nại.”

“Không sao, nhớ trước đây ta cưỡi ngựa...” Trưởng công chúa Gia Chân mới thốt ra được một nửa, Thanh Nhạn bên cạnh khụ rung trời, cô nàng công chúa bỗng trở nên nhu nhược, “Đau lắm sao?”

Tay Hồng Văn run rẩy, không biết nên nói tiếp thế nào?!

Mấy tiểu thái giám dọn giỏ tre ở cửa hoa viên đi rồi, Trưởng công chúa Gia Chân và mấy cung nữ đều nhẹ nhàng thở phào.

Hồng Văn nhanh chóng xé bỏ lớp thuốc dán, nhỏ giọng: “Vi thần sẽ không đồn ra ngoài.”

Tuy hắn không rõ lắm vì sao đối phương phải làm ra vẻ nhu nhược, nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, dẫu là Công chúa.

Cho nên, ta biết điều như vậy có lẽ sẽ không bị diệt khẩu chứ nhỉ?

Bóc lớp thuốc dán ở chỗ bị sâu lông chạm vào, cảm giác đau đớn muốn chết thật khó có thể nói nên lời, gương mặt Trưởng công chúa nhăn nhúm, thật lâu sau mới thở hắt ra: “Còn không bằng chém ta một đao...”

Hồng Văn: “...”

Này, ta chưa nghe được gì đấy nhé!

“Công chúa còn bị thương chỗ nào khác không ạ?” Hồng Văn bôi lên thuốc mỡ giải độc, dặn dò cố gắng đừng chạm tay vào, chạm vào thì đừng dụi mắt.

Vết thương được bôi thuốc mỡ lập tức có cảm giác mát lạnh, nhanh chóng giảm xuống cơn đau nhức, đặc biệt thoải mái trong ngày hè nóng bức.

Trưởng công chúa kinh ngạc nhìn nhìn thuốc mỡ màu lam, hoàn toàn không ngờ cái thứ trông có vẻ chứa kịch độc lại có công hiệu thần thánh như vậy.

Nàng do dự một chút rồi chậm rãi xòe ra bàn tay trái, các cung nhân đồng loạt hít một hơi.

Vừa rồi khi rơi từ trên cây xuống, nàng theo bản năng nắm lấy thân cây, da lòng bàn tay cọ xát trầy một mảng thật lớn, đang ứa máu bầy nhầy trông thật đáng sợ.

Hồng Văn kinh hãi: “Phải dùng rượu thuốc rửa vết thương, sẽ rất đau.”

Không hiểu sao nãy giờ Công chúa chả rên một tiếng, làm thế nào nhịn nổi?

Trưởng công chúa gật đầu: “Làm đi.”

Thấy Công chúa dứt khoát như vậy, Hồng Văn ngược lại rón ra rón rén, cầm bình rượu thuốc còn phải nhắc nhở thêm một câu: “Vi thần cần dùng bông băng chà lau miệng vết thương, sẽ rất đau, vi thần làm nhé? Thật sự làm nhé?”

Tiểu đại phu trước mặt có đôi mắt tròn xoe ướt át, tựa như nai con ngơ ngác trong rừng, với một vẻ dịu dàng gần như ngây thơ.

Trưởng công chúa Gia Chân nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt đối phương, không biết sao, đột nhiên phì cười.

Bị thương dọa người như vậy, còn có thể cười được?

Hồng Văn càng trợn tròn đôi mắt to, bên trong quay cuồng nghi hoặc, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vi thần nhắc nhở Công chúa, thật sự sẽ rất đau, dẫu ngài là công chúa cũng không có cách nào...”

Lớp da bị trợt đi, lộ ra là máu thịt, tưới rượu thuốc xong còn chà lau, đau đớn đến độ nào khỏi nói cũng biết.

Hồng Văn thấy rõ bàn tay kia của Trưởng công chúa siết chặt lan can dưới thân đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, thế mà vẫn không rên một tiếng, tay bị thương chẳng nhúc nhích tẹo nào.

Hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Thế nhân đều nói Trưởng công chúa Gia Chân mỹ lệ nhưng nhu nhược, như một đóa hoa được nâng niu chăm chút trong phòng ấm, nhưng một cô công chúa như vậy lại phải ra biên cương hòa thân, tự hạ lệnh bắn chết phò mã bị bắt làm con tin...

Sau khi Hồng Văn làm khô miệng vết thương, cẩn thận rắc lên một lớp thuốc bột trắng để cầm máu: “Công chúa, được rồi ạ!”

Thời tiết nóng bức, không băng bó thì vết thương mau lành hơn.

Trưởng công chúa Gia Chân giơ bàn tay lên ngắm nghía, đột nhiên khẽ cười: “Tiểu Hồng đại nhân, có phải ta nên rên la vài tiếng?”

Hồng Văn sờ sờ mũi: “Hiện tại e rằng đã muộn.”

Trưởng công chúa gật đầu: “Thật ra rên la cũng vô dụng, nếu đau thì vẫn sẽ đau.”

Hồng Văn nói: “Vâng, công chúa cơ trí.”

Khoảng giữa trưa, nắng gắt đến mức khiến những chú ong bận rộn hút mật giữa đám hoa sen bị choáng váng, có một chú ong lảo đảo rơi xuống cánh tay Trưởng công chúa Gia Chân.

Ong mật chích người cũng không phải chuyện đùa, Thanh Nhạn cầm cây quạt định tiến lên, chợt thấy Trưởng công chúa nhếch khóe môi, giơ lên cánh tay dùng sức thổi phù một cái.

Chú ong mật bị luồng hơi đẩy b ắn ra thật xa.

Hồng Văn nhìn chú ong mật lộn nhào vài vòng trên không trung, cố gắng xác định phương hướng, một lát sau mới chao đảo bay trở về hồ sen.

Trưởng công chúa Gia Chân chắp tay sau lưng xoay người lại, chợt nở nụ cười rạng rỡ: “Nó tự do rồi!”

Đôi mắt cực sáng, lông mi cực dài, giống hai vì sao lạnh lẽo dưới màn đêm tối đen, nhẹ nhàng chớp mắt, hai vì sao chợt sáng ngời lấp lánh.

Đầu ngón tay Hồng Văn giấu trong ống tay áo đột nhiên cuộn tròn..