Quyến luyến một lúc lâu, mẫu tử cũng đến hồi cáo biệt.

Khi Vịnh Kì bước ra bên ngoài, khung cảnh xung quanh đã phủ đầy tuyết trắng.

Bông tuyết từng mảnh từng mảnh rơi thành một tầng trên mặt đất, trắng xóa một màu làm cả hoàng cung như đang được phủ thêm một bộ y phục mới.

Vịnh Kì chậm rãi bước ra, Thường Đắc Phú sớm đã chờ đến mức không thể chịu nổi, vốn đang co ro tránh tuyết dưới hiên, vừa thấy Vịnh Kì  liền lập tức chạy đến, khuôn mặt bị đông cứng bởi giá rét mau chóng lộ ra vẻ  tươi cười, “Điện hạ ra rồi sao? Nô tài đã bảo nhất định sẽ có tuyết to mà, người xem, chậc chậc! Thỉnh Điện hạ nhanh nhanh lên kiệu, chúng ta mau trở về thôi.”

Vịnh Kì chợt nhớ tới Vịnh Thiện vẫn còn chờ hắn, trong lòng  bỗng nhiên trầm xuống.

Đối với vị đệ đệ có vẻ ngoài băng lãnh vô tình này, y từ trước đến nay đều tránh được thì tránh, không muốn dây dưa để chuốc thêm phiền phức. Chỉ là nhìn người quả thật không nên chỉ nhìn tướng mạo, trong hoàng cung to lớn như thế cuối cùng chỉ có Vịnh Thiện đối với y thật dạ thật tâm.

Mẫu phi muốn mình lấy đi vật ấy, Có phải là do Vịnh Thiện đối với mình so với người khác hoàn toàn khác biệt?

Nếu vậy quả thật hoàng cung này chính là một nơi quá mức âm hiểm khó lường, cho dù ngươi có thông minh tài giỏi đến mức nào nhưng nếu đã thật lòng quan tâm trân trọng ai đó thì sẽ trở thành một nhược điểm chí tử, nhất định không thể tránh khỏi có kẻ thù ác ý đâm lén sau lưng.

Tuyết rơi càng dày thì tâm sự trong lòng Vịnh Kì càng nặng.

Nếu không làm theo lời mẫu phi, một khi Thục phi nắm được manh mối thì nhất định mạng sống của hai mẫu tử y không thể bảo toàn. Bản thân  mình không sống được cũng không sao, nhưng mẫu phi ở trong lãnh cung một thân một mình không người chiếu cố,vạn nhất xảy ra biến sự thì thật là không biết làm sao mà thoát thân, chẳng lẽ đành lòng trơ mắt nhìn mẫu phi bị người khác hại chết? Nhưng còn Vịnh Thiện….

Vịnh Kỳ rơi vào tình trạng vô cùng khó xử, tuyệt không muốn trở về thái tử điện một tý nào, y yên lặng một lúc lâu rồi bất chợt ra lệnh dừng kiệu.

Thường Đắc Phú cũng đã lường trước bộ dáng thê lương của y khi thấy Lệ phi bị giam lỏng trong lãnh cung thì nhất thời sẽ không cách nào có thể chịu đựng nổi, nhưng nhìn bầu trời không chút chuyển sắc, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều thì Thường Đắc Phú gấp đến độ dậm chân, cất giọng cầu khẩn:

“Điện hạ, dù trong lòng không thoải mái thì cũng không nên dừng mãi ở nơi này. Nếu không may bị cảm lạnh, nương nương mà biết, chẳng phải sẽ làm cho bà ấy đau lòng hơn sao? Tuyết lớn thế này mà cứ đứng một chỗ, nói không chừng ….ây, thái tử điện hạ có nói qua, dù cho ngài chỉ bị lạnh một chút thì cái đầu của nô tài cũng đừng hy vọng  sẽ bình yên mà nằm trên cổ, ngài hãy thương cho nô tài mà mau mau trở về đi thôi...”

Ở chung nhiều ngày, hắn cũng ít nhiều đoán được tính cách của Vịnh Kỳ, vị hoàng tử này  so với Vịnh Thiện  không chỉ thập phần yếu đuối mà còn nhẹ dạ thương người, hắn một bên vừa nài nỉ khuyên nhủ, một bên âm thầm nháy mắt với hai bên, lập tức các nội thị hiểu ý liền nhanh chóng nâng kiệu bước tiếp.

Đi được không bao lâu thì tất cả mọi người cùng với chiếc kiệu đã bị phủ đầy một tầng tuyết trắng. Thật vất vả, cuối cùng cũng đã nhìn thấy đại môn của thái tử điện ở phía xa xa.

Bỗng dưng thấy một đoàn người xuất hiện trước mặt, nhìn dáng vẻ hoa lệ  cùng người theo kiệu hầu hạ kia, Thường Đắc Phú biết đấy chính là Thục phi.

Hai kiệu một vào một ra, vừa vặn gặp được.

Thường Đắc Phú không dám vô lễ, vội vàng ra lệnh cho nội thị lập tức dừng lại, lui qua một bên nhường đường, chính mình kính cẩn bước lên phía trước hướng Thục phi mỉm cười thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương, ngày lạnh như thế mà nương nương vẫn không ngại đường xa mệt nhọc đến thăm thái tử sao? Thật đáng tiếc, ai bảo nô tài không có phúc, lúc nương nương đến lại phải ra ngoài làm việc, không thể tự mình dâng trà cho nương nương.”

Thục phi ở bên trong nhẹ nhàng mỉm cười, “Bưng trà cho ta thì có việc gì đáng bận tâm đâu chứ? Có thể giúp thái tử điện hạ lo liệu việc riêng, đó mới là phúc phần ngươi tu được mấy kiếp. Người ở bên trong kiệu kia chắc hẳn là Vịnh Kì?”

“Dạ…khởi bẩm nương nương, bên trong… bên trong  đúng là Vịnh Kì điện hạ ạ.”

“Thưa nương nương, bên trong đúng là Vịnh Kì điện hạ.”

Nghe nô tì hầu hạ Thục phi nương nương hồi báo xong,Thường Đắc Phú âm thầm kêu khổ,  những người trong cung nếu đắc tội với bất kỳ phi tần quý nhân nào cũng đều không thể sống tốt, huống hồ lại là Thục phi!

Hắn tiến thêm mấy bước cúi đầu khom lưng, dáng vẻ đáng thương cất giọng nịnh nọt:

“Nương nương tấm lòng từ bi cho nô tài cả gan vòng vo một câu, có thể bưng trà cho nương nương đương nhiên là phúc phần do tổ tiên để lại, nô tài muốn còn không kịp nữa là, nhưng nói cho cùng nô tài cũng chỉ là phận tiểu nhân, điều mà chủ tử sai bảo sao có thể từ chối? Nương nương hay Điện hạ đối với nô tài đều cao quý vạn lần, một sợi tóc so với tính mạng của nô tài càng thập phần quan trọng hơn...”

Thục phi ở bên trong kiệu nghe hắn tâng bóc nịnh nọt lấy lòng vô cùng bài bản thì cảm thấy vô cùng thú vị, không nhịn nổi bèn khẽ phát ra một tiếng cười.

Bên trong chiếc kiệu phía sau, Vịnh Lâm đang ngồi ủ rủ. hắn cho tới bây giờ thực sự cũng không thể nào ngồi yên, lần này đi theo mẫu phi  tới thăm Vịnh Thiện ca ca, nếu không phải bởi vì Thục phi e ngại tuyết rơi quá lớn mà tìm mọi cách ép hắn vào bên trong thì có đánh chết hắn cũng không chịu ngồi trong cỗ kiệu chán ngắt này.

Cỗ kiệu vừa dừng lại thì hắn  đã vội vã thò đầu ra xem, nhìn thấy Thường Đắc Phú đang đứng trước kiệu của Thục phi thỉnh an, lại nhìn đến cỗ kiệu kia đang ở một bên nhường đường thì lập tức hỏi với ra: ” là Vịnh Kì ca ca sao?”

Vừa nói, Vịnh Lâm vừa vội vã từ bên trong kiệu vọt nhanh ra ngoài, tươi cười sáng lạn  hưng phấn chạy qua phía Vịnh Kì, miệng không ngừng liếng thoắng: ” Ca ca mau ra đây xem tuyết này! Triệu năm mới có được một mùa tuyết rơi như thế! Vịnh Thiện ca ca nói ngươi đã đi ra ngoài, thật không ngờ nửa đường lại gặp nhau! Ca ca mau ra đây với ta nào, huynh đệ chúng ta…”

Vịnh Lâm chưa kịp vén màn kéo Vịnh Kỳ đi ra thì  Thục phi đã cao giọng gọi hắn: “Vịnh Lâm! Ở ngoài trời tuyết lạnh như thế mà chạy loạn cái gì? Trở lại đây cho ta.”

“Nhưng...”

“Con lại không nghe lời? Vừa rồi ca ca của con đối với lời ta nói cũng như gió thoảng qua tai, bây giờ ngay cả con cũng thế? Còn như vậy, mẫu phi lập tức đem con đuổi về đất phong.”

“Mẫu phi, con chỉ muốn nói với Vịnh Kì ca ca vài câu thôi mà.”

“Có chuyện gì gấp đến độ phải đứng giữa trời tuyết mà luận đàm? Con có trở về hay không?”

Vịnh Kì ở bên trong kiệu nghe mẫu tử bọn họ đối đáp, trong lòng khó chịu vô cùng bèn tự tay vén màn lên rồi nhìn Vịnh Lâm nhẹ nhàng nói: “Vịnh Lâm, nghe lời Thục phi nương nương, mau trở về đi.”

Vịnh Lâm không thể tưởng tượng được ngay cả Vịnh Kì cũng đứng về phe của mẫu phi, khuôn mặt tràn ngập sức sống nhất thời nhăn lại, dáng vẻ  buồn bực không cam lòng cất giọng thì thào: “Được rồi, về thì về, các ngươi ai ai cũng muốn ăn hiếp ta!”

Thục phi sau khi nhìn Vịnh Lâm an vị trong chiếc kiệu phía sau thì mới quay sang nói với Thường Đắc Phú.

“Thường Đắc Phú, đây cũng tính như một cơ hội khó tìm, ta cũng liền thật lòng nói cho ngươi biết một chuyện…”

Nàng ra lệnh Thường Đắc Phú tiến sát lại rồi vươn hai đầu ngón tay, tinh tế đem màn kiệu vén lên một chút, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng vô cùng lạnh lùng: ” Ngươi gần đây cùng bọn thái y trong viện quỷ quỷ túy túy lấy lòng Vịnh Thiện, ta đều biết cả rồi.”

(quỷ quỷ túy túy: làm chuyện mờ ám, lén lút, vụng trộm.)

Thường Đắc Phú cả kinh, hai đầu gối thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra mà quỳ sụp xuống.

Thục phi cười lạnh, đè thấp giọng đến mức chỉ hai người đối diện với nhau mới có thể nghe thấy: “Đừng cho là trên đầu ngươi chỉ có một  mình thái tử điện hạ của ngươi là thâm sâu khó lường người người quy phục, trong cung những người lợi hại hơn nó vẫn còn rất nhiều. Vịnh Thiện năm nay mới mười sáu tuổi, ngươi cũng không nhìn xem ta đây ở trong cung đã bao nhiêu năm?  Không có mẫu phi ta đây, người mà ngươi hầu hạ lý nào có thể lên làm thái tử? nói không chừng đã sớm rơi vào tình cảnh giống như Vịnh Kì.”

Hàn thiên đại tuyết, Thường Đắc Phú lãnh đắc cả người bấn loạn, run rẩy không thôi, không biết vì lý do gì mà hắn lại xui xẻo như thế, khi không bị dính vào những chuyện đấu đá bên trong  hậu cung, chuyện này phải giải quyết thế nào đây!

(Hàn thiên đại tuyết: ‘ngày lạnh tuyết to’ í mà, lâu lâu chơi nguyên câu cho nó văn vẻ)

Lúng túng một hồi lâu rốt cuộc Thường Đắc Phú đành gượng cười giải thích: “Nương nương bớt giận, nô tài ngu dốt, Thái tử nói sao thì nô tài làm theo thế ấy, sao dám cãi lời …”

“Lần này ta bỏ qua cho ngươi.” Thục phi âm thanh sắc bén, sau đó ngữ khí lại đột ngột trở nên nhẹ nhàng bâng quơ “Ngươi nên nhớ, nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên, đạo lý kia ngươi hẳn cũng vô cùng minh bạch. Hãy chuyên tâm mà hầu hạ Vịnh Thiện cho thật tốt…”

(nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên: tương tự như câu ‘một người làm quan thì cả họ đều nhờ’)

“Vâng thưa nương nương! Đương nhiên nô tài sẽ dốc hết sức mình để hầu hạ Thái tử ạ! “

“Còn nữa… Tìm cách đuổi Vịnh Kỳ rời đi càng sớm càng tốt, Vịnh Thiện mà bình an thì cái đầu của ngươi cũng theo đó mà an vị. Có hiểu không?”

“Vâng thưa nương nương, nô tài chính là công cụ để cho nương nương sai khiến, nương nương bảo thế nào thì…”

“Câm miệng! Ta sai khiến ngươi cái gì? đừng có đem cái tội danh xúi giục đó đổ lên đầu ta!” Thục phi nói xong, chậm rãi lui về vị trí cũ. “Khởi kiệu, ta phải về nghỉ ngơi.”

Thường Đắc Phú lui qua một bên, cúi đầu kính cẩn chờ Thục phi rời đi thật xa thì hắn mới có thể thả lỏng, thở hắt ra một hơi thật dài, lau lau cái trán đã tươm đầy mồ hôi lạnh nói với Vịnh Kỳ: “Điện hạ, chúng ta trở về thôi.”

Hắn xoay người, nhìn sang nội thị đi theo hai bên hung tợn trách mắng: “Còn không mau khởi kiệu đi! Tay chân thật là vụng về! Đi nhanh lên, các ngươi không thấy tuyết càng lúc càng lớn hay sao, Thái tử mà trách tội, ai trong số các ngươi có thể gánh vác nổi đây?”

Kiệu vừa về tới trước thái tử điện thì đã thấy Vịnh Thiện đang đứng ở đại môn.

Không biết hắn là mới vừa đưa tiễn Thục phi cùng Vịnh Lâm ra cửa nên chưa kịp đi vào hay là đứng đó đặc biệt chờ đón Vịnh Kì, dù sao Vịnh Kì vừa hạ kiệu, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một Vịnh Thiện ngọc thụ lâm phong đang đứng trên nền tuyết trắng xóa mỉm cười nhìn y, dáng vẻ ung dung tự tại, khí độ phi phàm bất nộ tự uy.

(Bất nộ tự uy: không giận cũng phát ra khí chất uy nghiêm)

Vịnh Kì hốt hoảng e ngại xoay mặt ra một bên, không khỏi cảm thán.

Rõ ràng Vịnh Lâm và Vịnh Thiên là huynh đệ sinh đôi có cùng một bộ dáng, nhưng Vịnh Thiện anh khí ngạo nghễ đậm chất đế vương, còn Vịnh Lâm tính tình hời hợt cho dù có dùng cả đời thúc ngựa đuổi theo cũng đừng nghĩ có thể so kịp.

Các phi tần được Viêm đế đều có tư sắc bất phàm, hài tử được sinh ra vì thế cũng thừa hưởng dung mạo tuyệt đẹp, Vịnh Kì chính là một ví dụ điển hình. Vì vậy, Vịnh Kỳ đối tướng mạo của các vị đệ đệ cũng không mấy quan tâm, chỉ chú ý đến những ai có tính tình ôn hòa cùng tốt bụng giống như Vịnh Lâm chẳng hạn.

Vịnh Kỳ giương mắt nhìn, rốt cuộc lại nhất thời giống cái cô gái thanh xuân chưa quen việc đời, nghĩ loạn càng lúc càng hoang đường mà âm thầm so sánh Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm.

Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm tính tình vốn có chút bất đồng, không thể phủ nhận lúc đầu Vịnh Thiện vô cùng băng lãnh dọa người, nhưng hiện tại, sự băng lãnh đáng sợ ấy lại  trở thành anh khí, từng chút từng chút lộ ra tính cách bình tĩnh khôn khéo hơn người.

Thực sự mà so sánh, ngay cả bản thân mình so với hắn cũng không sánh nổi một phần mười!

Trong lúc Vịnh Kì còn đang ngập ngừng xấu hổ, Vịnh Thiện đã nhanh chóng bước tới nắm lấy tay y, quan tâm hỏi: “Lạnh lắm sao? Sao lại không chịu bước vào trong thế này?”

Ánh mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia băng lãnh, khó chịu nhíu mày: “Tay ngươi đã lạnh như thế, Thường Đắc Phú luôn tự nói mình làm việc chu đáo, như thế nào ngay cả một cái lò sưởi cho ngươi cũng không chuẩn bị đây?”

“Thái tử tha tội, là nô tài làm việc bất cẩn, tội đáng muôn chết.” Thường Đắc Phú ở một bên không ngừng tự mắng.

Vịnh Thiện không thèm để ý tới hắn, dịu dàng đỡ lấy Vịnh Kì đưa y vào bên trong.

Vịnh Kì trong lòng vô cùng bất ổn, vừa nhớ đến những lời phân phó của Lệ phi thì lại lập tức nghĩ đến chuyện Thục phi cùng mẫu phi mình tranh đấu,  lại còn vấn đề của Cung Vô Hối, y vốn không quen nói dối, nếu phải đối mặt với Vịnh Thiện vừa thông minh vừa sắc xảo như thế thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bại lộ ngay.

Vịnh Kỳ ngập ngừng: “Ưm… Vừa rồi khi ta vừa về, có gặp kiệu của Thục phi cùng Vịnh Lâm….”

Vịnh Thiện ngừng lại có chút thất thần, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ tiêu sái bình thản như thường, tiếp tục bước lên phía trước, mỉm cười nhìn y: “Vậy sao? Bà ấy có nói gì không?”

“Cũng không có gì. Lúc đó do ta sơ ý, đáng lẽ phải chính mình xuống kiệu thỉnh an Thục phi, nhưng ta lại…ưm, rốt cuộc chỉ có mình Thường Đắc Phú đi qua hành lễ.”

Vịnh Thiện cười nhẹ nhàng trách móc: “Ngươi thật là… trời lạnh như thế, đâu nhất thiết phải xuống kiệu thỉnh an, có lòng là đủ rồi. Cứ thích tự mình tìm khổ!”

Hắn bước tới trước, tự mình vén quải thảm (thảm treo tường) cho Vịnh Kì có thể dễ dàng đi qua.

Vịnh kỳ cắn chặt răng không lên tiếng, y cảm thấy thẹn đến mức muốn ngay lập tức tìm một cái hố để chui vào.

“Thế nào? Không phản bác lại àh?” Vịnh Thiện hạ giọng nở nụ cười, mang theo con ngươi sắc bén theo dõi hắn: “Hay thật sự là đã ăn vào tận xương tủy rồi??”

Vịnh Kỳ không chịu nổi ánh mắt hắn nhìn như muốn chậm rãi nuốt trọn mình vào trong liền đem khuôn mặt đỏ ửng xoay sang một bên.

Vịnh Thiện cười rộ lên: “Ta hàng ngày cho ngươi ăn thực sự cũng đã thấm vào tận xương tủy rồi.”

Hắn bỗng nhiên dừng động tác lại làm cho phân thân Vịnh Kỳ đang trong cơn thỏa mãn trở nên khó chịu vô cùng.

Mất đi sự chiêu đãi ân cần, nơi ấy lặp tức kháng nghị kêu gào khiến Vịnh Kỳ vô ý vô thức động đậy thắt lưng tựa như đang đuổi theo một điều gì đó.

Nhìn Vịnh Kỳ chật vật, khuôn mặt tươi cười của Vịnh Thiện càng hiện lên vẻ bất lương:

“Có phải đang rất muốn hay không?.” Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy Vịnh Kỳ, dịu dàng an ủi: “Ngươi không biết sao? Ngay cả Khổng Tử cũng có sắc tính nữa là, thánh nhân còn như vậy huống hồ gì là ta với ngươi, tại sao lại phải xấu hổ chứ?”

Trong nháy mắt, Vịnh kỳ nhận ra y đang có những biểu hiện cùng hành động cực kỳ dâm đãng, mà hết thảy đều đã bị Vịnh Thiện nhìn thấy không xót một chi tiết khiến y thực sự chỉ muốn tìm một cái hố để trốn.

Trong lúc Vịnh Kỳ còn đang ngượng ngùng giấu mặt thì Vịnh Thiện đã đem một ngón tay nhẹ nhàng đi vào.

Vịnh Kỳ thất kinh vội vàng ngẩng dậy, “Không nên, Vịnh Thiện, ngươi đừng như vậy...”

“ Đừng thế nào? “

Vịnh Thiện vừa hỏi vừa đột ngột dùng sức ấn sâu vào bên trong.

Đầu ngón tay bị nội bích mềm mại, ẩm ướt xung quanh vây chặt lấy khiến hắn tốn khá nhiều thời gian mới tìm ra được điểm tối mẫn cảm bên trong cơ thể ca ca.

Vịnh Thiện ôn nhu mỉm cười, hỏi: “Ca ca, ngươi thật là muốn ta đừng như vậy sao?” Ngón tay hắn ngay tại nơi đó lần nữa ấn mạnh khiến cho cả người Vịnh Kỳ gần như giật bắn lên.

“Ahh…ưm…không…. A a…”

“Còn nói không?”

“Không… không… ahh… đừng…”

“Còn nói?”

“A..Không…không nói… đừng..aaa —— “

“Vẫn nói không sao? …”

Vịnh Thiện lại tiếp tục ấn sâu, lần này tại nơi tối mẫn cảm đó ác ý mà khuấy đảo thêm một chút tại, làm cho cơ thể yếu ớt của Vịnh Kỳ bị kích thích đến không ngừng phát run.

Phân thân phía trước đang cương đến phát đau, so với nỗi đau đòn roi còn thống khổ gấp vạn lần khiến y không cách nào chịu nổi nên vươn tay muốn tự thỏa mãn, thế nhưng tay vừa động thì đã bị Vịnh Thiện hung hăng bắt lấy áp chặt lên đỉnh đầu.

“Ca ca như thế là không phải rồi, chẳng phải ngươi trước giờ rất nghiêm túc đứng đắn hay sao, thế nào bây giờ ở trước mặt đệ đệ ta lại làm ra những hành vi dâm đãng như thế chứ?”

“Vịnh… Vịnh Thiện… Đừng như vậy…”

“Ta là thái tử, tương lai cũng sẽ là hoàng đế.” Vịnh Thiện tự tiếu phi tiếu, dịu dàng liếm nhẹ lên đôi mắt rưng rưng sắp khóc cùa Vịnh Kỳ: “Giang sơn thiên hạ dù ở nơi đâu đều thuộc về hoàng đế, ngươi đương nhiên cũng không ngoại lệ a. Hôm nay ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, cái vật nho nhỏ đẹp đẽ phía dưới kia mà không có sự đồng ý của ta thì không được phép chạm vào. Dù là tự mình an ủi một chút cũng không được. Hiểu rõ chưa?”

Vịnh Kỳ bị ghìm chặt cổ tay, xấu hổ mà nhắm hai mắt lại.

“Không hiểu à?” Vịnh Thiện thấp giọng hỏi.

Hắn mỉm cười, đầu ngón tay trong cơ thể dừng lại một lúc lâu rồi đột ngột ấn mạnh vào điểm chết người ấy làm Vịnh Kỳ ngửa đầu thét lên.

“Ahhhh…..”

Đôi mắt xinh đẹp mở to, từng giọt từng giọt lệ long lanh rơi xuống, yếu đuối nhu thuận đến mức khiến cho kẻ khác càng muốn khi dễ bắt nạt y.

“Ngươi hiểu rõ chưa?” – Hắn cười cười hỏi thêm một lần nữa.

“Ta.. ahh… ưm…đừng….. —— “

“Ngoan ngoãn trả lời đi nào.”

Vịnh Thiện vừa nói vừa không ngừng di chuyển ngón tay, ngay tại nơi đó ấn thêm vài cái.

Vịnh Kỳ run rẩy bật khóc, nức nở trả lời: “Ta… ta hiểu….”

“Hiểu cái gì?”

“Không...Không đụng vào...”

Vịnh Thiện còn muốn hung hăng trêu chọc y thêm một chút nhưng thấy gương mặt vô cùng mịn màng của Vịnh Kỳ đã ướt dẫm nước mắt, hắn lại cảm thấy không đành lòng, chẳng thể làm gì khác hơn là đem đầu ngón tay nhẹ nhàng rút ra.

“Ngoan nào, nhìn ta đi.” Ngữ điệu của hắn vô cùng ôn nhu.

Vịnh Kỳ ủy khuất nâng đôi mắt to đen láy đang ướt đẫm nước mắt ngước nhìn nam nhân phía trên.

Vịnh Thiện hỏi: “Ngươi hận ta sao?”

Y không hề nghĩ ngợi ngay lập tức lắc đầu.

Vịnh Thiện liền mỉm cười vui sướng.

Ánh mắt mị hoặc của hắn từ trên cao nhìn xuống chằm chằm quan sát Vịnh Kỳ khiến y nghĩ cả hồn phách của mình đều bị ánh mắt ấy xuyên thấu.

Trách không được Phụ Hoàng lại phế mình mà tuyển lập Vịnh Thiện.

Đột nhiên lời căn dặn của Lệ Phi như khách không mời mà xoạt qua tâm trí, Vịnh Kỳ chết lặng đi khi phát hiện mình thật xấu xa, y đồng ý trộm cho mẫu thân vật đó cũng có nghĩa là lợi dụng sự ôn nhu chân thành của người này…chỉ để tự bảo vệ mình…như vậy…liệu có ích kỷ quá không….

Thế nhưng, Vịnh Thiện lúc này lại đang làm một chuyện đại nghịch bất đạo khác, so với việc y dự tính trong lòng càng khó có thể chấp nhận!

Vịnh Thiện cười thật sảng khoái, áp sát vào tai Vịnh Kỳ nói nhỏ: ”Xấu hổ đến thốt không nên lời à?”

Hắn rút tay ra, tạm thời buông tha đóa cúc hoa xinh xắn mềm mại kia, nhẹ nhàng nắm lấy phân thân nhỏ nhắn, thấp giọng nói: “Đôi mắt xinh đẹp của ngươi vốn là thứ trong sạch nhất trong hoàng cung này..”

Vịnh Kỳ nghe xong ngượng chín cả mặt, hận không thể tìm một cái động mà chui vào, thế nhưng Vịnh Thiện lại không cho phép y né tránh mà dùng tay giữ chặt khuôn mặt y, tại đôi môi đỏ mọng tuyệt mỹ cắn nhẹ một cái, đầu lưỡi từng chút từng chút đưa vào bên trong dò xét.

“Ưm…ưm…”

Vịnh Kỳ bắt đầu bật ra thanh âm rên rỉ, sự nóng bỏng ướt át Vịnh Thiện trao cho y khiến đầu óc dần trở nên mơ hồ, tình mê ý loạn.

Chẳng biết là do dục hỏa thiêu đốt làm y choáng váng đến thần hồn điên đảo, mất đi tự chủ hay là đã hoàn toàn thông suốt, Vịnh Kỳ ngượng ngùng hé mở đôi môi để Vịnh Thiện có thể dễ dàng tiến vào trong mà triền miên quấn quít.

Đầu lưỡi dây dưa, tạo thành thứ âm thanh dâm mỹ không ngừng vang lên trong tẩm thất.

“Ca ca a, ngoan một chút nhé….”

Vịnh Thiện kéo hai chân y dang ra rồi áp mình vào giữa.

Thân thể biết sắp phải chịu khổ mà bất giác trở nên cứng ngắc, đóa cúc hoa mỏng manh vừa bị ngón tay ức hiếp càng khẩn trương co rút lại.

Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần của Vịnh Kỳ xuất hiện biểu tình sợ hãi khẩn trương, không còn cách nào khác là ôm chặt lấy cổ Vịnh Thiện như đang cầu cứu.

Vịnh Thiện vui mừng hôn lên má y một cái: “Quả nhiên rất ngoan. Cứ ôm thật chặt nhé, đừng buông tay.”

Hắn vừa nói vừa chầm chậm đẩy vào.

Cúc hoa bị mở rộng khiến Vịnh Kỳ nức nở “A” lên một tiếng đau đớn. Nội bích dường như cảm giác được sức nóng tỏa ra từ dị vật nên không ngừng co rút lại.

“Ahh —— không… không được..”

“Còn nói không được?”

Vịnh Thiện thấp giọng cười, muốn trêu chọc y nên cố ý vươn thắt lưng về phía trước một chút đè ép vào vùng mẫn cảm.

Cảm giác kích thích mạnh mẽ khiến Vịnh Kỳ nhất thời cảm thấy hoảng loạn

“Vịnh Thiện… đừng… A a… đừng, đừng…”

Vịnh Thiện rút ra một chút rồi lại cố chấp mà đẩy vào sâu hơn, động tác xâm phạm như thiên tính bẩm sinh không ngừng lặp đi lặp lại.

Thứ cứng rắn ấy đâm sâu vào bên trong khiến Vịnh Kỳ cảm thấy vừa nóng lại vừa đau, thậm chí phảng phất như mang theo chất độc làm cho vòng eo của y như muốn vỡ nát ra, tê dại.

“A… ưm —— …”

“Ca ca ngoan nào, nghe lời ta, chuyển động eo một chút.”

“Ahh…”

“Thật là không biết nghe lời….”

Vịnh Thiện cưng chiều mà thở dài một hơi……vỗ về vòng eo mảnh khảnh đang phối hợp với động tác của mình rồi nâng nó lên một chút, chậm rãi di chuyển nhè nhẹ sau đó đẩy mạnh vào bên trong.

“Không, ta… Ahh….” Vịnh Kỳ lắc đầu, không ngừng thét lớn lên: “Vịnh Thiện! Vịnh Thiện, đừng mà…không…ah…đừng…..”

Nội bích mỏng manh cơ hồ bị nghiền nát thành bột phấn, mỗi một chỗ đều bị Vịnh Thiện hung hăng xâm chiếm không ngừng, nhất là nơi mẫn cảm kia liên tục chịu đựng chèn ép khiến Vịnh Kỳ dường như phát điên, không cách nào khống chế chính bản thân mình. Âm thanh Vịnh Thiện mỗi lần động thân lại rành mạch truyền đến, tạo thành một thứ tiếng dâm đãng khiến người khác thẹn đến mức đỏ mặt tía tai.

Thứ cực đại đó một lần lại một lần không lưu tình ấn sâu vào bên trong, Vịnh Kỳ căn bản chỉ có thể rên rỉ cùng khóc lóc.

“Không không… A! Vịnh… đừng! Đừng như vậy … xin ngươi… đừng như vậy…ưm….”

Y bật khóc nức nở ra sức cầu xin nhưng trong vô thức thắt lưng lại không ngừng vặn vẹo.

Cái vật nóng bỏng tại nơi hậu huyệt liên tục ra vào mang theo cảm giác vô cùng khoái hoạt hòa lẫn với đau nhức, khiến cho Vịnh Kỳ cảm thấy vừa thõa mãn vừa thống khổ vô cùng.

Vịnh Kỳ quả thực xấu hổ đến mức không cách nào tả nổi, bởi vì dù y có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đem bàn tay đang ôm trên cổ Vịnh Thiện bỏ ra, bởi có lẽ đó là nơi duy nhất cứu giúp y trong lúc này. Thế nhưng cái hành động ôm ấp tràn đầy sắc thái câu dẫn ấy rõ ràng càng  khiến cho Vịnh Thiện dục hỏa công tâm, ra sức xâm chiếm đến chỗ sâu nhất.

Hắn đã không còn nắm lấy vòng eo của y nữa bởi vì bây giờ Vịnh Kỳ đã tự mình nghênh hợp mà vươn về phía trước để hắn dễ dàng quất xuyên. Đây là thái độ vô sỉ, cuồng nhiệt cùng tham lam, khao khát “long tinh” của các phi tử trong hậu cung, thật không ngờ vị ca ca ngày thường vô cùng nghiêm túc đứng đắn này lại có những lúc dâm dãng như thế.

“Tuyệt lắm….Vừa nóng vừa chặt, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi thật là tuyệt vời a…” Vịnh Thiện một bên vừa nói vừa liếm nhẹ lên khuôn mặt đỏ ửng đang chìm đắm trong dục tình đến mức dường như đã quên hết mọi thứ của Vịnh Kỳ.

Khoái cảm do nội bích ấm áp mềm mại siết chặt khiến hắn thần hồn điên đảo, toàn tâm toàn ý  xâm phạm vị ca ca xinh đẹp dưới thân.

Hễ muốn thứ gì thì bằng mọi giá phải đạt được, Viêm Đế đối với Vịnh Thiện đại khái chính là coi trọng cái tính vốn không phải ưu điểm này, nhưng lại là điều kiện cần thiết để trở thành một hoàng đế.

Làm vua không cần phải hoàn mỹ mà quan trọng hơn hết chính là phải có dã tâm, có khát vọng chinh phục, thâu tóm tất cả mọi thứ, mà thiên tính của Vịnh Thiện lại là những thứ này, chẳng trách Viêm Đế một lòng muốn bồi dưỡng cho hắn lên ngôi.

Hắn đã thầm nhủ phải chăm sóc y nhiều hơn một chút, ôn nhu hơn một chút, dịu dàng với y, cưng chiều y, nhưng thực sự trong giờ phút này những thứ đó hoàn toàn không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn giữ lấy y thật chặt, khiến y hoàn toàn thuộc về mình, mỗi một tấc nhỏ trên làn da hay từng tế bào trong cơ thể đều phải thuộc về hắn.

Tính chiếm hữu nóng rực lại lần nữa như đang hừng hực thiêu đốt, phá hủy tất cả mọi thứ, cho dù ở trong tro bụi, đương kim thái tử vẫn có thể nhìn rõ dã tâm cùng khát vọng không thể trốn tránh của mình

“Không... Không được...”

“Ca ca nghe lời nào, thêm một lần nữa nha.”

“Thật sự... Vịnh Thiện... ta không thể... ahhh… Tha ta đi...”

“Chúng ta còn cả buổi tối mà, nếu bỏ ngang thì thật là phí ~”

Vịnh Thiện xem y như mồi ngon dâng tới tay, không lưu tình mà xơi hết một lần rồi lại một lần, triền miên không dứt.

Mặc cho Vịnh Kỳ lắc đầu kêu gào hắn cũng không có cách nào dừng lại, dù cho đóa cúc hoa cùng nội bích của y đã sưng đỏ nhưng hắn cảm thấy dường như mình chưa phát tiết hết cái thứ mà người ta gọi là dục vọng điên cuồng, khát khao chiếm giữ.

Có một việc, hắn đã xác định vô cùng rõ ràng.

Hắn có thể mất đi tất cả, bao gồm cả thiên hạ này hay chính bản thân, nhưng tuyệt đối không thể mất đi Vịnh Kỳ, người mà hắn yêu thương nhất.