Cuộc đối thoại của Cẩm Y vệ Đông Hán và Lý Thần bên ngoài truyền vào bên trong.

“Chết rồi... Trần Trí vẫn chết rồi”

Triệu Nhụy chậm rãi nhắm mắt lại, mặc dù trong chăn vẫn ấm áp như cũ, nhưng nàng lại cảm giác mình như rơi vào trời đông giá rét

Nàng và Trần Trí, tuy rằng hoàn toàn chỉ là Trần Trí tự mình đa tình, nhưng dù sao cũng là người Triệu Nhụy quen biết, nhưng một người như vậy, sống sờ sờ bị đánh chết ở ngoài điện.

Thậm chí, Triệu Nhụy cảm giác đêm qua Lý Thần cố ý đánh chết Trần Trí ở trên bãi đất trống ngoài cửa điện, lại làm chuyện kia với mình ở trong điện.

Nàng cảm giác Lý Thần hiện tại chẳng những làm cho nàng cảm thấy xa lạ, càng cảm giác sợ hãi

“Không được, ta phải tìm một cơ hội đi tìm Hoàng hậu trợ giúp, nhất định phải đối phó Thái tử... Triệu Nhụy nắm chặt chăn, tự lầm bẩm.

Hai Cẩm Y Vệ mới đi, Tam Bảo thái giám đã đến.

Hắn mang đến một phần mật báo, cung kính đưa đến trên tay Lý Thần.

“Thái tử điện hạ, đồ ngài muốn đã đưa tới.”

Lý Thần tiếp nhận xem xét, phía trên quả nhiên ghi chép kỹ càng tất cả mọi việc của Cửu hoàng tử từ tối qua tới hôm sau, kể cả lúc nào ở nơi nào, gặp người nào nói gì đó, bao gồm chuyện lớn nhỏ, trình độ tinh tế, chỉ sợ bản thân Cửu hoàng tử ở đây cũng không rõ ràng bằng phần ghi chép này.

“Không sai.”

Lý Thần gật gật đầu, hẳn đột nhiên chú ý một chỗ bất thường.

“Vì sao mỗi ngày Cửu hoàng tử rời giường chuyện thứ nhất là đi tỉ lễ giám?”

Thái giám Tam Bảo ngoan ngoãn nói: “Ty lễ giám phụ trách sửa sang lại tấu chương mà các đại thăn Nội các đã soạn sẵn từ ngày hôm trước, sau khi các đại thần Nội các ấn ấn tỉ thì phát xuống các nơi, bởi vậy thủ phụ đại nhân dùng danh nghĩa cửu hoàng tử học tập, đặc biệt cho phép cửu hoàng tử mỗi ngày đến ti lễ giám xem tấu chương, học xử lý quốc sự.”

Lý Thần giận tím mặt.

“Bản cung mới là Thái tử, lại còn Giám Quốc Thái tử, Tỉ Lễ giám này không đưa tấu chương đến trước bàn của bản cung, ngược lại để Cửu hoàng tử đi xem, sao, chẳng lẽ Thái tử Đại Tân này là do Triệu Huyền Cơ định? Định cho Cửu hoàng tử?”

Tam Bảo thái giám vội nói: “Thái tử điện hạ bớt giận, thái giám chấp bút của Tỉ Lễ giám kia là tâm phúc của Hoàng hậu nương nương, nhiều năm qua quản lý Tí Lễ giám như thùng sắt, nước giội không vào, còn có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, việc này chỉ sợ là phải bàn bạc kỹ hơn”

Lý Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Bàn bạc kỹ hơn? Bổn cung căn bản không có ý định lãng phí thời gian với bọn họ, tí lễ giám chấp bút thái giám thì sao? Nếu không hiểu chuyện, giết là được, trong hoàng cung này, còn thiếu thái giám muốn thượng vị sao.”

Nối xong, Lý Thần hất tay áo: “Đi tỉ lễ giám.”

Giờ phút này trong hoàng cung, ngoài tỉ lễ giám.

Mặc dù vẫn là thiếu niên non nớt, nhưng dưới sự bồi dưỡng và giáo dục lâu dài, Cửu hoàng tử đã có vẻ phong độ nhẹ nhàng, quý khí bức người.

“Cửu hoàng tử ngài đi thong thả, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ sửa sang lại một số tấu chương quan trọng, để ngài học tập quốc sự” Thái giám chấp bút của tỉ lễ giám Ngụy Hiền cung kính nói.

Cửu hoàng tử Lý Huyền gật gật đầu, nói: Làm phiền công công, chỉ là ta còn chưa được phụ hoàng cho phép, tự tiện xem tấu chương, nếu truyền ra ngoài không khỏi dẫn tới tin đồn, huống chỉ hiện giờ thái tử đã giám quốc, nếu hắn biết, lại càng phiền toái, cho nên vẫn nên khiêm tốn một chút, không cần tuyên dương”

Ngụy Hiền cười hì hì nói: “Cửu hoàng tử, trong suy nghĩ của đám người nô tỷ, ngài mới là người được chọn tốt nhất, Thái tử chẳng qua lớn hơn ngài mấy tuổi, chiếm cái danh của trưởng tử, luận hiền đức, luận năng lực, luận thế lực sau lưng, từ nhỏ ngài đã do Hoàng hậu nương nương tự mình bồi dưỡng, Triệu đại nhân đương triều làm sư phụ ngài, thái tử làm sao có thể so sánh.”

Đáy mắt Lý Huyền hiện lên một tia đắc ý và hài lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “ Chớ có ăn nói bậy bạ, lời này truyền ra ngoài cho người ngoài nghe được, chỉ sợ sẽ dẫn tới phiền phức.”

Ánh mắt Ngụy Hiền sáng lên.

Hắn vẫn cho rằng có sự ủng hộ của hoàng hậu và thủ phụ, mặc dù trước mắt thái tử giám quốc, nhưng cơ hội của Cửu hoàng tử vẫn rất lớn, so sánh với Cửu hoàng tử, Thái tử ngoại trừ danh phận trưởng tử ra, thì không có gì cả, cho dù là quyền lực giám quốc trong tay, cũng là tối hôm qua Hoàng thượng mới cho.

Nếu Hoàng Thượng đột nhiên bằng hà thì sao?

Triều chính này, chẳng phải là do thủ phụ định đoạt sao, chẳng phải trong hoàng cung vẫn là do hoàng hậu định đoạt sao? .

Thái tử thì tính là gì chứ.

Cho nên hắn vô cùng hy vọng kéo gần quan hệ với Cửu hoàng tử, nếu không cũng không dám mạo hiểm đem tấu chương từ xưa chỉ có Hoàng đế và nội các mới có thể xem cho Cửu hoàng tử xem.

Mà giờ khắc này Cửu hoàng tử nói, hiển nhiên là đem mình cùng những ° ngoại nhân “ kia tách ra.

“Cửu hoàng tử nói đúng, nô tỷ lắm miệng, nô tỳ lắm miệng”

Ngụy Hiền nói xong, còn nhẹ nhàng vỗ hai cái lên miệng của mình.

Lý Huyền nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, ta phải đi thỉnh an mẫu hậu.”