Xe ngựa của Trầm Lạc được để ở chuồng ngựa phủ tướng quân, Bạch Dư Tề bố trí một chiếc xe ngựa bình thường khác đưa Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh vào cung. So với xe ngựa của mình, chiếc xe ngựa này không phải bình thường, mà là cực kỳ bình thường. Không có mo65td chút trang sức nào, màn xe màu xám tro được tạo thành từ một miếng vải rách, ghế ngồi bên trong cũng không lót nệm êm, xe ngựa lắc lư gay gắt làm cái mông thật ê ẩm. Cậu à, người thật là khiêm tốn mà. Bạch Mạn Thanh liếc mắt nhìn Trầm Lạc đang ngã trái ngã phải, trên mặt càng thêm khinh thường. Nhìn thân thể mảnh mai đến ngồi xe ngựa cũng không ngồi được. Nếu là cưỡi ngựa, dáng vẻ Trầm Lạc như vầy không bị vó ngựa đá mới là chuyện lạ.

Trầm Lạc thấy ánh mắt khi dễ của Bạch Mạn Thanh, biết trong lòng nàng ấy đang đem toàn thân trên dưới của mình từ trong ra ngoài hỏi thăm một lần. Nàng cũng không muốn tranh cãi với nàng ấy, nếu chút xíu nhẫn nhịn này cũng không nhịn được thì lúc vào đến hoàng cung làm sao có thể khiêm tốn im hơi lặng tiếng được đây. Lần này vào cung coi như là đi du ngoạn, là nơi dừng chân được ăn uống miễn phí. Hết kỳ hạn, lập tức dọn dẹp quần áo trở về.

Gió thổi làm rèm cửa sổ nhấc lên, Trầm Lạc nhìn qua rèm cửa sổ, thấy khá hơn là nhìn người cùng ngồi trên xe ngựa. Ngồi xe ngựa này chẳng khác gì tự mình cưỡi ngựa, Trầm Lạc cắn vào môi mấy cái. Xem ra không phải xe ngựa này quá mức bình thường mà là xe ngựa của nàng quá mức hoa lệ tinh mỹ, phụ thân au, người không cần phải lãng phí tiền của như thế đâu, tùy tiện lấy một chiếc xe ngựa của Trầm gia cũng làm cho người dân kinh thành sáng mắt.

Bạch Mạn Thanh đột nhiên vén màn xe ngựa lên, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa bên cạnh. Trầm Lạc cũng nhìn sang, xe ngựa này rất khác biệt so với chiếc xe nàng đang ngồi. Sườn xe vẽ một gốc cây mai, bên cạnh vẽ một con chim màu sắc rực rỡ. Còn viết hai chữ Long Phượng rất đẹp, Trầm Lạc chỉ có thể phân biệt được hai chữ này.

“Hừ, Hà Oánh cũng không biết kiêng dè, thật là phách lối. Chỉ sợ người khác không biết tài văn chương của nàng ta”. Lời nói tràn đầy ghen ghét của Bạch Mạn Thanh làm Trầm Lạc đối với chủ nhân chiếc xe ngựa bên cạnh này càng thêm tò mò Hà Oánh là con gái của vị đại thần nào.

Bạch Mạn Thanh nhẹ buông tay, rèm cửa sổ rơi xuống, xe ngựa khác biệt kia biến mất ở trước mắt. Trầm Lạc ngồi thẳng người, chờ Bạch Mạn Thanh mở miệng. Trầm Lạc biết Bạch Mạn Thanh một khi có uất ức nhất định sẽ tìm người để phát tiết. Quả nhiên một lát sau Bạch Mạn Thanh mở miệng, thậm chí còn gọi Trầm Lạc một tiếng biểu tỷ.

“Biểu tỷ, Hà Oánh là trưởng nữ của Thừa tướng, lớn hơn ta một tuổi. Nàng bằng tuổi ngươi, so với ngươi càng đáng ghét hơn. Cậy vào tài văn chương của mình, khoe khoang khắp nơi, cứ đến tết Nguyên Tiêu, nàng sẽ xuất hiện, mỗi lần đều lấy được một danh hiệu.” Bạch Mạn Thanh càng nói trong lòng càng thêm tức giận, Trầm Lạc cũng có thể ngửi thấy cả xe có một mùi dấm chua nồng nặc. Bạch Mạn Thanh đây là ghen tị công khai, chỉ cho ngươi biết võ công không cho người ta biết văn chương.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mở miệng lại làm ra bộ dáng khác.”Biểu muội, Hà Oánh không biết võ công. Thật đúng là có được tất có mất.” Vốn muốn làm cho tâm lí Bạch Mạn Thanh thoải mái một chút, nơi nào biết trực tiếp chọc trúng lửa giận của Bạch Mạn Thanh.”Trầm Lạc, là ngươi cố ý chọc giận ta. Chẳng lẽ ngươi không biết Hà Oánh còn có một ca ca văn võ song toàn sao? Nàng biết võ công, cùng với ta không phân cao thấp.” Trầm Lạc không biết mở miệng như thế nào, ngay cả Hà Oánh cũng không nhận ra, làm sao biết nàng còn có một ca ca văn võ song toàn. Trầm Lạc dứt khoát không để ý đến Bạch Mạn Thanh nữa, trực tiếp nghiêng đầu nhìn xe ngựa. Nhìn xe ngựa so với nhìn Bạch Mạn Thanh thuận mắt hơn nhiều, không nghe được Trầm Lạc đáp lại Bạch Mạn Thanh càng thêm khó chịu, tung một đấm đánh trên chiếc ghế.

“Hai vị tiểu thư, đã đến nơi rồi. Xe ngựa chỉ có thể đi tới đây, phía trước là nơi tập trung đi theo công công cùng vào cung.” Có một số việc phát sinh thật khéo làm sao, lửa giận Bạch Mạn Thanh lập tức biến mất, trở thành một con chim nhỏ nép vào người cô gái xinh đẹp. Trầm Lạc vỗ vỗ bả vai Bạch Mạn Thanh, “Biểu muội a, đừng nóng giận. Chúng ta mau đi đi, công công chờ đấy.”

Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh đeo tay nải đi tới nơi tập trung trước cửa cung, trước mặt là một công công lớn tuổi, mặc y phục thái giám màu xanh dương đậm, khi thấy gò má của công này nổi lên màu hồng của phấn trang điểm thì trái tim nhỏ của nàng run rẩy. Người như vậy nếu ở huyện Vân Hà, chẳng phải là muốn bị người chụp mũ cho tội già mà không kính sao.

“Các vị tiểu thư, các người sẽ ở trong sương phòng hậu cung, trước tiên đi theo ta vào cung. Tiếp đó sẽ dẫn các ngươi đến nơi đã được an bài sẵn.” Giọng lão Công Công già mà không kính lanh lảnh nói ra.

Hiện tại là thời gian đại thần vào lâm triều, trong triều cũng có đại thần tuổi trẻ tài cao thanh niên tài tuấn. Ví dụ như con của Thái Phó Đỗ Phong, hay là Lại Bộ Thị Lang Tần Lâm, dáng người cao lớn bản lĩnh, gương mặt tuấn tú xinh đẹp. Phần lớn những cô gái không bước ra cửa khuê phòng, đối với việc gặp nam tử rất xa lạ, lần này tới nhiều như vậy chỉ cần nam tử có chút tướng mạo lại trẻ tuổi tài cao làm sao có thể không động tâm. Nhìn bên cạnh những cô gái không dám nhìn rồi lại len lén nhìn kia, Trầm Lạc cảm thấy rất thú vị. Bên cạnh Bạch Mạn Thanh nói trúng tim đen.”Rõ ràng muốn nhìn, lại giả vờ một bộ dáng thục đức, nhìn ánh mắt kia giống như là mắt sói nhìn thấy con mồi.”

Thanh âm Bạch Mạn Thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn không để công công dẫn đầu nghe thấy nhưng tất cả những cô gái ở đây đều nghe rất rõ ràng, lúc này sắc mặt đỏ bừng cúi đầu đi tiếp.

Hà Oánh bên cạnh không có lên tiếng, vẻ mặt như thường, chỉ là quay đầu nhìn Trầm Lạc một cái. Sống lưng Trầm Lạc tê rần, cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, cả người không thoải mái. Trầm Lạc kéo Bạch Mạn Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Hà Oánh là người nào?” Bạch Mạn Thanh đi ở phía trước chép miệng, Trầm Lạc theo ám hiệu của Bạch Mạn Thanh nhìn sang, thì ra đây chính là Hà Oánh, một thân xiêm áo đỏ rực, váy cùng ống tay áo có thêu hoa vàng rực tầng tầng lớp lớp, gió thổi lên giống như vườn hoa nở rộ. Xiêm áo thật chói mắt, thật là đẹp, ngộ nhỡ nàng đem ra so sánh với công chúa thì làm sao bây giờ.

Vào cửa hoàng cung, công công đem các cô gái giao cho một vị ma ma, vị ma ma này trang sức thanh lịch, mặt mũi hiền lành.”Vị này là nhũ mẫu thái tử điện hạ Lưu ma ma, làm phiền Lưu ma ma chăm sóc các vị tiểu thư.”

Lưu ma ma cười nhạt, “Lý công công sao lại nói vậy, ngươi chăm sóc Vạn Tuế Gia rất bận rộn, cứ yên tâm giao chuyện này cho lão thân.” Các cô gái nghe được người này là nhũ mẫu thái tử , lập tức chỉnh lại bộ dáng, thậm chí len lén sửa sang lại xiêm áo. Nếu là ở trước mặt nhũ mẫu thái tử biểu hiện không tệ, ngày nào đó Lưu ma ma ở trước mặt hoàng hậu nói tốt vài câu, thái tử phi nói không chừng chính là nàng.

Trầm Lạc nhìn mấy cô gái bên cạnh, thở dài, nhiều phụ nữ như vậy, đều vì thái tử sao? Nàng rốt cuộc hiểu rõ hôm qua mợ nói với nàng không nên tranh giành với các cô gái khác, tranh gì, tranh người đàn ông chứ sao. Phụ thân kiếp này chỉ cưới một người là mẫu thân, đặt mẫu thân ở trong lòng bàn tay mà yêu thương cưng chiều, ở trong lòng Trầm Lạc, cha mẹ như vậy mới là một cặp vợ chồng hạnh phúc bình thường. Trầm Lạc sau này cũng sẽ tìm một người đàn ông tốt một đời một kiếp yêu thương mình, thái tử cái gì, cút sang một bên.

“Lưu ma ma, làm phiền ngài dẫn đường cho chúng ta rồi. Chúng ta sẽ ở trong cung quấy rầy một thời gian, Hà Oánh thay mọi người cám ơn ngài.” Hà Oánh vừa nói vừa khẽ hạ người xuống làm lễ, tư thái hào phóng lễ độ, không mềm mại làm bộ. Lưu ma ma gật đầu mỉm cười, trong mắt những người khác là một bộ dáng cực kỳ hài lòng. Bạch Mạn Thanh thấy Hà Oánh chớp lấy được cơ hội đầu tiên, cảm giác mình bị bỏ rơi ở phía sau. Hà Oánh vừa mới hành lễ đứng dậy Bạch Mạn Thanh đã hạ người xuống làm lễ, thanh âm nhẹ nhàng, thanh nhã.”Lưu ma ma, Hà Oánh tỷ tỷ nói rất đúng, những ngày tiếp theo phải làm phiền Lưu ma ma rồi.” Cùng một lời nói, Hà Oánh nói ra là một bộ dáng thư thái, Bạch Mạn Thanh làm lại chính là bắt chước nàng ta.

Quả nhiên, Lưu ma ma khẽ nhíu lại chân may nhưng ngay sau đó biến mất rất nhanh, tự tay đỡ Bạch Mạn Thanh đứng dậy.

“Đừng để lão thân ngượng chết, mọi người đừng đứng ở chỗ này nữa. Mọi người mau cùng lão thân đi vào hậu cung đi không nên đứng ở trước cửa cung như vậy nữa. Đến sương phòng, mọi người đem đồ đạc sắp xếp vào rồi ra ngoài ăn điểm tâm. Rồi sau đó ra ngoài tập hợp, lão thân có mấy lời muốn nói cùng các vị tiểu thư .”

Lưu ma ma nói xong, các vị tiểu thư trăm miệng một lời mà đáp. Trầm Lạc đi ở giữa, đi tới khúc quanh, rõ ràng nàng thấy Lưu ma ma nhìn nàng một cái. Tuy chỉ có một cái, nhưng Trầm Lạc cảm giác trong ánh mắt bà ấy có chút ý tứ. Là có ý gì? Tại sao lại nhìn nàng như vậy?

Mỗi người đều đang theo đuổi tâm tư của mình, thì có một nhóm thanh niên tuấn tú đi qua.

Con của Thái phó Đỗ Phong bước nhanh đi tới bên cạnh, Lại Bộ Thị Lang Tần Lâm “Này, ngươi mới vừa rồi có thấy mấy cô gái kia không?” Tần Lâm gật đầu, vẻ mặt như thường, trong giọng nói không biểu lộ hưng phấn nào, làm cho Đỗ Phong rất là mất hứng.”Thấy được thì làm sao?”

Đỗ Phong vỗ bả vai Tần Lâm.”Ngươi đúng là đầu gỗ, hai mươi mốt tuổi vẫn chưa lấy vợ, ngay cả thị thiếp cũng không có.” Tần Lâm nhìn lướt qua Đỗ Phong, ngữ khí khinh thường “Đại trượng phu sao có thể chui rúc trong khuê phòng, uổng cho ngươi là con trai của Thái phó, trong đầu đầy mưu toan gian xảo” Đỗ Phong bĩu môi, “Thôi đi, ta mưu toan gian xảo lúc nào. Ta hiện đã mười tám tuổi, vừa đúng tuổi có thể lấy vợ. Ngươi không thấy thái tử năm nay mười bảy, Thái hậu cùng hoàng hậu để cho các con gái của đại thần vào cung khảo sát một phen xác định thái tử phi sang năm sao? Thái tử năm nay mới mười bảy mà thôi, sao ngươi lại lấy ta ra mà nói.”

Tần Lâm phất tay, bước ngày càng nhanh.”Thái tử khác với ngươi, ta và ngươi cũng khác nhau, ta cùng thái tử lại càng khác nhau.” Nói xong không để ý đến Đỗ Phong trực tiếp đi về phía trước. Đỗ Phong bị Tần Lâm làm cho rối tinh rối mù, khác nhau cái gì. Đợi đến ngày nào đó ngươi thật không thể lấy vợ đến đó cũng đừng hối hận không nghe ta nói, thua thiệt là ngươi thôi. Ai, Tần bá mẫu, ta thật thẹn với người, căn bản khuyên Tần Lâm không có chút chuyển biến nào, người muốn bồng cháu cũng phải chờ thôi.

Trầm Lạc đem bọc quần áo mở ra, đem xiêm áo đặt ở trong ngăn kéo đầu để trong sương phòng. Hôm nay người tới quá nhiều, vốn là một người một gian phòng, mỗi thiên kim một gian phòng, nàng là tạm thời vào cung. Cho nên, cùng Bạch Mạn Thanh chung một gian phòng, cũng may Lưu ma ma đã sớm kêu người mang cái giường tới đây.

“Trầm Lạc, nhanh lên một chút, đến giờ ăn điểm tâm rồi. Chớ lâu la, ta thấy tất cả mọi người đều đến đó rồi.” Trầm Lạc đem một cái xiêm áo cuối cùng bỏ vào trong ngăn kéo đầu, rồi sau đó đóng cửa tủ.”Được rồi được rồi, bây giờ đi.”

Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh đi theo mọi người tiến vào nơi để dùng bữa, Hà Oánh trùng hợp ngồi ở vị trí đối diện. Hà Oánh mới vừa rồi đã gây được ấn tượng tốt, tầm mắt của mọi người đều rơi trên người nàng. Nàng chậm rãi cầm lên một miếng bánh ngọt há miệng bỏ vào trong miệng, Trầm Lạc cũng không có nhàn hạ thoải mái xem xét Hà Oánh, tầm mắt nhìn trên mấy cái bánh ngọt, khi thấy quế hoa cao quen thuộc, hai mắt Trầm Lạc tỏa sáng. Thứ nhất cha mẹ không cho nàng ăn hoa quế tấm ngó sen, thứ hai không cho nàng ăn quế hoa cao, hiện tại hai thứ đồ này nàng đều có thể ăn rồi.

Trầm Lạc cầm một khối quế hoa cao lên, bánh ngọt trong hoàng cung được làm rất khéo léo tinh xảo, những thiên kim tiểu thư kia phải cắn vài miếng mới ăn xong, Trầm Lạc chỉ cắn một miếng là có thể giải quyết hết rồi. Bạch Mạn Thanh trực tiếp cho nàng một cái nhìn xem thường, các thiên kim khác thì ngồi cười khúc khích, Bạch Mạn Thanh là con nhà võ lại không phạm lỗi, hôm nay lần đầu vào cung còn dẫn theo thân thích không làm được việc. Bạch Mạn Thanh thấy mọi người cùng nhau cười nhạo nàng, nàng cũng không phải là ngồi không, mọi người địa vị ngang hàng, nàng cũng không thể để cho người khác khi dễ mình.