Edit: Miêu Ngư
Triệu Cảnh Dục càng ngày càng dính lấy ta, cái miệng trừ ăn ra thì đều là gọi nương, ta chịu không được, nhất định phải tìm Triệu Tử Khâm nói chuyện này. Nhưng mà Triệu Tử Khâm dạo này cứ như rồng không thấy đuôi, tựa hồ rất bận rộn, ta muốn tìm thấy hắn cũng phải bỏ ra không ít sức lực.Thật vất vả mới tìm thấy hắn trong thư phòng, ta trực tiếp đi vào, một tay đoạt lấy bút lông của hắn, một chưởng vỗ lên bàn, mực văng tung toé lên áo. "Có chuyện gì?" Hắn hỏi. "Tại sao lại đưa nhi tử bảo bối của ngươi cho ta nuôi dưỡng, ngươi có ý gì?"Triệu Tử Khâm dường như có chút khó chịu việc ta làm nhiễu hắn đang làm việc, hơi nhíu lông mày, lại cầm tới một cây bút khác, cắm cúi viết, rảnh rỗi mới trả lời một câu."Nó đã kêu ngươi một tiếng nương, vậy ngươi nuôi nó cũng không sai a!""Tên cẩu tử nói nhảm!"Ta tức quá, lại đoạt lấy bút của hắn vỗ lên bàn."Nếu như tiểu tử khắp thiên hạ đều gọi ta một tiếng nương, ta đều phải nuôi dưỡng à! Cũng không phải từ trong bụng ta mà ra, còn muốn ta thay người khác nuôi dưỡng hắn ư?""Hơn nữa hắn gọi ta là nương còn không phải do ngươi dạy!"Bị ta làm náo loạn, Triệu Tử Khâm cũng không còn tâm tư làm việc, thân thể dựa vào ghế, giương mắt nhìn ta, không thèm đếm xỉa lấy một câu. "Vậy ý của ngươi là, ngươi muốn một hài tử từ trong bụng ngươi chui ra?""..."Ta hoài nghi hắn trong khoảng thời gian này đầu óc bị lừa đá, câu nói nào của ta có ý tứ này? Lửa giận lập tức cháy tới ngực, lại đốt tới lên mặt, ta hướng hắn quát."Đồ trứng thối!" Triệu Tử Khâm bỗng nở nụ cười, con mắt cùng miệng cười đến cong lên, ta cảm thấy cái nụ cười này chính là cười nhạo, cười bộ dáng thẹn quá hóa giận của ta. "Thái... thái tử gia."Đột nhiên ngoài cửa ra vào truyền đến một giọng nói rụt rè, ta quay đầu nhìn, Lý thị vệ đang đứng ở đó, một chân thì ở bên trong cánh cửa, một thì lại nằm ở bên ngoài, không biết nên vào hay ra. Thôi xong, câu nói ta vừa nói đã bị Lý thị vệ tận mắt nhìn thấy rồi, hình tượng ôn nhu hằng ngày của ta đã bị sụp đổ. Ta thật sự là vừa tức vừa giận, hung hăng liếc Triệu Tử Khâm, nghiến răng nghiến lợi buông một câu. "Ai thương thì người đó tự đi mà nuôi dưỡng, lão nương mặc kệ."