Đối với việc Tần Cẩn Du không tuân thủ lời hứa, Ngụy Thanh Hoài cảm thấy rất tức giận.

Ngụy Thanh Hoài lúc đầu muốn tìm Hiền phi cáo trạng, nhưng lại thấy nếu tìm Hiền phi thì tám phần sẽ không giúp mình hết giận, nói không chừng còn thiên vị Tần Cần Du, nên lại nhịn lại.

Vẻ mặt Tần Cẩn Du "Ta sai rồi", không được tự nhiên nhìn Ngụy Thanh Hoài.

Ngụy Thanh Hoài mất hứng nói: "Lần này bỏ đi, nhưng từ giờ ngươi không được chơi cùng hắn nữa!"

Tần Cẩn Du đương nhiên không thể đáp ứng, nhưng nếu cự tuyệt Ngụy Thanh Hoài. Hắn chắc chắn sẽ lại tức giận.

Sau khi Tần Cẩn Du suy tư, liền có chủ ý: "Bệ hạ từng nói qua, hòa đồng với đồng môn, Tô Hoành hiện tại là đồng môn của chúng ta, chúng ta không thể không để ý đến hắn nha."

Lời này là lời nói thật, Tần Cẩn Du nói cũng hợp tình hợp lý.

Ngụy Thanh Hoài khinh thường nói: "Bất quá chỉ là con tin, không đáng để bổn Hoàng tử kết giao"

Ngụy Thanh Hoài kỳ thật cũng không phải thật sự để ý thân phận con tin, nguyên nhân chủ yếu không thích Tô Hoành, vẫn là bởi vì tính cách của Tô Hoành thật sự là rất cổ quái.

Tần Cẩn Du gật đầu: "Ngươi không nghĩ để ý tới Tô Hoành, nhưng lời bệ hạ không thể không nghe."

Ngụy Thanh Hoài có chút mơ màng, có chút nghi hoặc nhìn Tần Cẩn Du: "Ngươi có ý gì?"

Tần Cẩn Du thấy Ngụy Thanh Hoài thần sắc mờ mịt, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: "Ngươi nếu không để ý tới Tô Hoành, chẳng phải là đi ngược lại ý của bệ hạ? Ta là thư đồng của ngươi, ta kết giao với Tô Hoành nghĩa là đại biểu cho ngươi kết giao với Tô Hoành, cứ như vậy thì ngươi không cần làm trái ngược với ý muốn của mình đi kết giao với Tô Hoành, cũng không đi ngượi lại ý tứ của bệ hạ."

Ngụy Thanh Hoài nghe Tần Cẩn Du nói liên tiếp, càng mơ màng.

Tần Cẩn Du nói một lúc, rốt cục cũng tổng kết lại bài phát biểu dài của mình: "Cho nên ta kết giao với Tô Hoành là việc rất bình thường, ngươi nếu ngăn cản ta kết giao với Tô Hoành, chính là đi ngược lại ý của bệ hạ, ngươi không muốn vi phạm ý tứ của bệ hạ chứ?"

Ngụy Thanh Hoài chỉ nghe câu cuối cùng trọng điểm, một chút nữa là nhảy dựng lên: "Ta đương nhiên không muốn!"

Hắn lại không ngốc, đương nhiên không thể nói mình muốn vi phạm ý tứ bệ hạ.

Cũng không phải không muốn lăn lộn trong hoàng cung nữa.

Tần Cẩn Du gật đầu, lại nhấn mạnh trọng điểm lần nữa: "Cho nên ngươi không thể không để ta chơi với Tô Hoành."

Ngụy Thanh Hoài nâng tay lên nói: "Chờ một chút."

Tần Cẩn Du trong lòng thất kinh, Ngụy Thanh Hoài có phải hay không đã nhận ra cái gì?

Ngay sau đó, Ngụy Thanh Hoài xoay người rời đi.

Trong miệng còn nói thầm: "Ngươi để ta suy nghĩ trước đã."

Ngụy Thanh Hoài đứng ở cách đó không xa, vuốt cắm của mình, lâm vào trầm tư.

Tần gia tứ công tử Tần Cẩn Vũ và Thái tử Ngụy Thanh Cảnh đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trinh.

Thái tử mặt không chút thay đổi như thường lệ, Tần Cẩn Vũ lại vất vả nghẹn cười.

Nếu không phải Thái tử trừng mắt nhìn hắn một cái, Tần Cẩn Vũ thiếu chút nữa đã cho Tần Cẩn Du một cái vỗ tay.

Logic quỷ tài!

Không hổ là đệ đệ hắn!

Có thể ở hoàn cảnh nan giải mà thoát ra, không chỉ có như thế, còn nghĩ đến việc đẩy vấn đề mấu chốt lên người Ngụy Thanh Hoài.

Nếu là Ngụy Thanh Hoài không cho Tần Cẩn Du chơi cùng Tô Hoành, vậy thì biến thành Ngụy Thanh Hoài không nghe lời bệ hạ.

Tần Cẩn Du lý luận không phải hoàn toàn không có lỗ hổng, nhưng cũng đủ làm khó cho Ngụy Thanh Hoài tám tuổi.

Hiện giờ khó xử không phải Tần Cẩn Du, mà là Ngụy Thanh Hoài.

Tần Cẩn Du vừa mới thở ra một hơi, Ngụy Thanh Hoài đã nhanh chóng chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình mà quay lại.

Ngụy Thanh Hoài tuy rằng còn có chút mê man, nhưng không có bị Tần Cẩn Du dẫn đi hoàn toàn.

Về việc Tần Cẩn Du và Tô Hoành cùng nhau chơi đùa, hắn tuy rằng vẫn là có chút mất hứng, lại không biết nên nói như thế nào để phản bác lại, đành phải nhịn lại trước đã.

Về phần Tần Cẩn Du không tuân thủ lời hứa này, tuyệt không thể dễ dàng buông tha.

Nhất định phải giáo dục lại Tần Cẩn Du!

Nếu mình không giáo dục nàng, nói không chừng nàng về sau sẽ biến thành kẻ đại lừa đảo!

Cho tới bây giờ đều bị các ca ca tỷ tỷ răn dạy, Ngụy Thanh Hoài đột nhiên tìm đối tượng mình có thể răn dạy được, tâm trạng có chút dâng trào.

Tần Cẩn Du nhận mệnh cúi đầu, uể oải nói: "Ta biết sai rồi, ta bồi tội cho huynh, bưng trà rót nước, chép sách đều được."

Tần Cẩn Du nhìn Ngụy Thanh Hoài một bộ dáng kích động, chỉ biết rằng hôm nay nếu chính mình không có thành khẩn nhận sai và bồi tội, Ngụy Thanh Hoài khẳng định là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một khi đã như vậy, thì nhận sai là được rồi.

Dù sao cũng là nàng sai thật.

Ngụy Thanh Hoài nhân phẩm tốt, như vậy sẽ không đưa yêu cầu quá quá khó xử với nàng.

Ngụy Thanh Hoài suy nghĩ thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm: "Hôm nay sau khi tan học, ngươi nghe ta hát, ta liền tha thứ ngươi."

Ca hát?

Nghe hắn hát được xem là bồi tội?

Ngụy Thanh Hoài không phải ngốc, tâm Tần Cẩn Du đang treo trên cao rốt cục cũng rơi xuống, cười trộm.

Tần Cẩn Du không có chú ý tới, đứng một bên xem hết quá trình Tần Cẩn Vũ và Thái tử Ngụy Thanh Cảnh, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo tia đồng tình.

Đến khi Tần Cẩn Du thật sự nghe Ngụy Thanh Hoài ca hát, nàng mới phát hiện chính mình lúc trước là khờ dại cỡ nào.

Tiếng ca Ngụy Thanh Hoài vang động núi sông, kinh thiên động địa, dọa Tần Cẩn Du thiếu chút nữa qua đời.

Cho dù là Tần Cẩn Du nhiều năm sau, nhớ lại kinh nghiệm thời kỳ thơ ấu nghe Ngụy Thanh Hoài ca hát, đều cảm thấy nhức đầu.

=

Giờ Tuất (19~21 giờ), trong Dực Khôn cung.

Sắc mặt Ngụy Thanh Cảnh có chút âm trầm, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay, trong tàng thư các thường hay xuất hiện những loại quyển sách này, nhi thần cho người âm thầm tra xét mấy ngày, cũng không tra ra đến tột cùng là người phương nào gây nên, cho nên đến thỉnh giáo mẫu phi."

Hiền phi là dì của Ngụy Thanh Cảnh, Ngụy Thanh Cảnh từ trước đều cùng Hiền phi thân cận, lúc riêng tư cũng giống Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt cùng nhau xưng hô Hiền phi là "Mẫu phi".

Sau khi Hoàng hậu đi về cõi tiên, Tần Tử Nghi ở hai năm ngắn ngủi từ một Tài tử đến vị trí Tứ phi, nhanh chóng trở thành chỗ dựa vững chắc cho Ngụy Thanh Hoài.

Ngụy Thanh Cảnh phàm là gặp phải khó khăn, đều đến thỉnh giáo Hiền phi

Hiền phi nhẹ nhàng nói: "Ngươi cảm thấy là người phương nào gây nên?"

Ngụy Thanh Cảnh nói: "Nếu luận về thủ pháp làm việc, thật giống như là bút tích của Đức phi, nhưng trước mắt nhi thần còn không có chứng cớ, bởi vậy cũng vô pháp kết luận."

Đối với đáp án của Thái tử, Hiền phi thực vừa lòng, khóe miệng nàng hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, giống như là vui mừng: "Ngươi thân là Thái tử, nhãn giới không thể hạn hẹp, mọi việc đều phải suy nghĩ toàn diện."

Ngụy Thanh Cảnh sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên là nghĩ đến cái gì, cúi đầu nói: "Mẫu phi nói phải, nhi thần thụ giáo, nhi thần còn có việc gấp, xin lui xuống trước."

Dứt lời, liền vội vàng rời đi.

Hiền phi nhìn bóng dáng Thái tử đi xa, khẽ thở dài.

Thái tử tuy rằng lòng dạ thâm trầm, nhưng mà vẫn còn rất trẻ tuổi.

Không chỉ có tầm nhìn không đủ rộng, mà cũng thiếu kiên nhẫn.

Thị nữ đi bên người Hiền phi nhiều năm, hiểu được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, thấp giọng trấn an: "Nương nương, Thái tử điện hạ dù sao còn trẻ, có chút thiếu kiên nhẫn cũng là khó tránh khỏi."

"Tuy rằng tứ Hoàng tử cùng ngũ Hoàng tử xa đều không bằng Thái tử, nhưng bản cung vẫn là hy vọng hắn có thể càng không chịu thua kém." Hiền phi tựa hồ có chút phiền muộn: "Hắn là hy vọng duy nhất của Tần gia".

"Thanh Hoài đứa nhỏ này nhưng thật ra cũng không chịu thua kém, năng lực cũng dần dần vượt qua thực lực Thái tử năm đó, chỉ tiếc..." Hiền phi nặng nề thở dài, không có nói tiếp.

Tần gia, chung quy chỉ có thể dựa vào Ngụy Thanh Cảnh.

=

Trong Vĩnh Thọ cung, Đức phi sắc mặt không hề vui vẻ.

"Tra cho bản cung, đến tột cùng là người nào vô liêm sỉ, mà ngay cả bản cung đều dám tính kế!"

Đức phi trăm triệu lần không nghĩ tới, có người dám bắt chước thủ đoạn làm việc của nàng ra tay với Thái tử.

Sự việc xảy ra, Thái tử trước tiên nghĩ đến tự nhiên là nàng.

Đức phi thật ra vui khi nhìn thấy có người ra tay với Thái tử, nhưng khi đối phương có ý đồ vu oan cho nàng, nàng không thể nhịn được.

"Nương nương xin bớt giận, nô tỳ có thể có một tin tức tốt." cung nữ Thuần Hoa bên người Đức phi đem một tách trà ấm đến trước mặt Đức phi cười nói.

Đức phi không có hào hứng nào cầm lấy chén trà, hoàn toàn không để ý đến ý tứ Thuần Hoa.

Thuần Hoa vẫn tươi cười, vui mừng nói: "Âu Mỹ Nhân đã có thai ba tháng, Tưởng ma ma xem rồi, nghe nói là Hoàng tử."

Đức phi đem trà để trên mặt bàn, lãnh đạm nói: "Hoàng tử thì sao, cũng phải có tiền đồ mới được."

"Nô tỳ tìm người xem qua, nghe nói thai của Âu Mỹ Nhân này, là cực kỳ tốt lành, sinh ra là Hoàng tử, cũng là người có triển vọng." Thuần Hoa nói.

"Được, vậy bản cung sẽ chờ đứa nhỏ của nàng sinh ra."

Tứ Hoàng tử Ngụy Thanh Thần không tranh đấu, cũng không có linh lực, căn bản khó thành châu báu, Đức phi mấy ngày này, đã không muốn hy vọng vào đứa con của mình.

Ngũ Hoàng tử cũng không có linh lực, bát Hoàng tử lại là đứa con của Hiền phi, cho dù Đức phi muốn thu dưỡng đứa nhỏ có triển vọng, cũng không làm được.

Đương kim Hoàng thượng hiện giờ đang là thời kỳ đỉnh phong, nếu đứa nhỏ Âu Mỹ Nhân lại có tiền đồ, cũng có thể để Đức phi sử dụng.