"Mẫu hậu đừng lấy con ra làm trò cười!" Ta run rẩy cả chân, "Con làm sao có thể liên hôn với Vương tử Man tộc được? Vị vương tử đó liệu có đồng ý không?"

Mấy trò nhỏ lẻ trong Đông Cung thì thôi không nói, nhưng liên hôn giữa hai nước là chuyện lớn, nếu sơ sẩy một chút, lại dấy lên chiến tranh thì phải làm sao!

Hoàng hậu nghe vậy, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.

"Có gì mà không đồng ý?" Bà tự hào ngẩng cao đầu, "Thiên triều Đại Hạ là thượng quốc, chịu liên hôn với họ thì họ nên cảm ơn mới phải.”

"Ninh nhi, con đừng lo lắng, cứ đến xem thử Vương tử Man tộc trông thế nào.”

"Nếu hắn trông ưa nhìn, thì nhận cũng được. Còn nếu không đẹp, thì cứ để hắn trở về chỗ của mình!"

Vương tử Man tộc hiện đang ở trong dịch quán, nơi phụ trách các vấn đề ngoại giao tại kinh thành.

Ta nhận được khẩu dụ của Hoàng hậu, chuẩn bị đến gặp xem Vương tử Man tộc trông thế nào.

Nhưng khi đến trước cửa dịch quán, ta lại bắt đầu do dự.

Ta nên nói gì đây?

Nói rằng ta đến xem ngươi trông thế nào à?

Nếu trông được thì tối nay vào động phòng, còn không thì ngươi cứ ở chỗ nào mát mẻ mà đợi?

Thế có lịch sự không?!

Ta còn đang đi vòng vòng tại chỗ, thì bên kia, một tiểu tư trong dịch quán đã nhanh chóng mời ta vào.

"Xin hỏi, có phải là Cố Tích Ninh cô nương không?" Hắn nhìn ta, đôi mắt lấp lánh, "Vương tử Phổ Lạp Tư muốn gặp cô nương."

Tiểu tư dẫn ta đến trước một phòng riêng, thái độ nhiệt tình đến mức khiến ta cảm thấy rùng mình.

Nhìn cánh cửa trước mặt, ta đưa tay gõ nhẹ, sau khi nhận được phản hồi, ta từ từ đẩy cửa vào.

Trong phòng, đứng sẵn một nam tử có ngoại hình và phong cách ăn mặc đậm chất dị vực.

Hắn có làn da ngăm đen, râu tóc rậm rạp, nhưng đôi mắt lại trong veo như đá lam ngọc, khiến người ta liên tưởng đến bầu trời.

Vừa nhìn thấy ta, hắn liền cúi chào.

"Tham kiến Thái nữ điện hạ."

Ta: "???"

Không phải! Ngươi đừng nói bừa!

Ai là Thái nữ chứ! Ta chỉ là một Thái tử phi, sao lại thành Thái nữ được!

Ta cũng biết việc phụ thân ta nắm tám mươi vạn thiết kỵ mà chưa tạo phản là điều khiến người ta khó hiểu! Nhưng một ngày phụ thân chưa tạo phản, thì một ngày ta vẫn là Thái tử phi mà!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của ta, Phổ Lạp Tư lại tỏ vẻ như đã hiểu rõ.

"Vẫn chưa phải à?" Hắn cười, "…Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ là như vậy thôi."

Ta: "…Cái gì sớm muộn cũng sẽ là?"

Sớm muộn gì cũng là gì? Ngươi đừng có mà hù dọa bổn cung!

Ai ngờ, Phổ Lạp Tư lại lục lọi trong hành lý, rồi lấy ra một cuốn sách.

Chỉ thấy trên đó có ba chữ lớn: "Hoàng Thái Nữ”

Ta: “???"

Ta: "Đây đây đây là cái gì vậy?"

"Thái tử phi không biết à?" Lần này đến lượt Phổ Lạp Tư ngạc nhiên, "Đây là cuốn sách bán chạy nhất ở Hạ quốc các ngươi suốt mười mấy năm qua, ngay cả nước chúng ta ai cũng có một cuốn."

"Cuốn sách này, người thật sự không biết sao?"

…Thật xin lỗi, nhưng ta không đọc loại sách nhàn nhã này.

Từ nhỏ, phụ mẫu đã nghiêm khắc dạy dỗ ta.

Kinh văn binh pháp, sử địa tạp học, không thứ gì ta không phải học, hơn nữa còn phải học đến mức thành thạo, có thể vận dụng linh hoạt, hiểu biết sâu rộng.

Ngoài ra, cưỡi ngựa bắn cung, võ công, ta cũng được rèn luyện từ nhỏ, rất là khổ cực.

Với lịch trình học tập dày đặc như vậy, ta làm gì còn thời gian để đọc mấy loại sách nhàn nhã này?

Khi đi qua khu vực tiểu thuyết trong thư viện, ta đều chỉ lướt qua.

Vương tử đã đưa cho ta cuốn "Hoàng Thái Nữ" này, còn dặn dò ta phải đọc kỹ.

Lúc sắp rời đi, hắn còn e thẹn nói với ta rằng, nếu ta đồng ý, hắn có thể lập tức vào Đông Cung.

Vừa lên xe ngựa, ta đã không kìm được mà mở ngay cuốn sách này ra.

Cuốn sách kể về một cô gái từ nhỏ phải trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng được Hoàng đế và Hoàng hậu nhận lại, phong làm Hoàng Thái Nữ.

Cuối cùng, cô gái ấy đã thành công lên ngôi Hoàng đế, mang đến cảnh quốc thái dân an.

Câu chuyện bắt đầu khi ngự y chẩn đoán rằng Hoàng hậu sức khỏe không tốt, sau khi sinh đứa con này xong, có lẽ khó mà có thể sinh thêm nữa.

Triều đình thì đang bị phe bảo thủ thao túng, nếu Hoàng hậu sinh con gái, nhất định sẽ ép Hoàng đế nạp thêm phi tần.

Nhưng Hoàng đế và Hoàng hậu tình thâm, Hoàng đế chỉ nguyện một đời một kiếp, chỉ yêu một người là Hoàng hậu.

Đúng lúc đó, người bạn sinh tử của Hoàng đế - Cố tướng quân - vừa sinh được một bé trai.

Vì thế hai gia đình bàn bạc, quyết định đổi hai đứa trẻ cho nhau, tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng hậu sinh ra Thái tử, còn nhà họ Cố sinh được một tiểu thư độc nhất.

Trong tương lai, để hai đứa trẻ kết hôn với nhau, rồi sinh ra hậu duệ hoàng tộc để kế thừa ngôi vị.

Như vậy chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao.

Nhưng cô gái ấy lại thực sự xuất sắc.

Không chỉ từ nhỏ đã học rộng biết nhiều, cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi giang.

Lũ lụt, nạn châu chấu, cứu trợ dân chúng… bất kể gặp phải khó khăn gì, cô cũng đều dựa vào sự thông minh tài trí của mình mà giải quyết thành công.

Dân chúng yêu mến cô, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng yêu quý cô.