Khi đó tôi cảm thấy cho dù vất vả hơn nữa cũng đáng giá.

Bởi vì trước khi biết chân tướng, Chu Kinh Trì quả thật khiến tôi có cảm giác anh ta rất yêu tôi.

Bố mẹ tôi đang trên đường đến dự lễ tốt nghiệp thì gặp tai nạn xe hơi.

Khi đó tôi tự trách bản thân, nếu không phải vì tôi thì có lẽ bọn họ đã không chết.

Vì vậy, tôi bị trầm cảm nặng và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cân nặng của tôi giảm xuống nhanh chóng, từ 125 cân đến 75 cân, giảm đúng 50 cân.

Ngày gặp Chu Kinh Trì, tôi đang c.ắ.t c.ổ tay, nghĩ đến c.h.ế.t là hết, dù sao sống cũng không có ý nghĩa.

Nhìn cổ tay đang rỉ m.á.u của tôi, Chu Kinh Trì luống cuống, cuống quít lục lọi tìm băng gạc băng bó cho tôi.

Lúc ấy tôi nghĩ có phải người này có phải có bệnh không, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã sớm chạy không thấy bóng dáng, ai lại đi tìm xui xẻo cho mình chứ!

Bởi vì ăn uống không đều đặn trong thời gian dài nên tôi bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng.

Sau khi ở bên nhau.

Vì chăm sóc tôi nên anh ta đã từ bỏ “công việc” lương tháng cũng không tệ lắm, trở thành người nấu ăn trong gia đình.

Mỗi ngày anh ta đều dặn dò tôi uống thuốc đúng giờ.

Chu Kinh Trì đối với tôi khi đó mà nói giống như một tia sáng xuyên qua bóng tối, làm cho người tôi phấn đấu quên đi ý định ban đầu.

Nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy Chu Kinh Trì trong quán bar, tôi mới phát hiện, thì ra luồng ánh sáng kia cho tới bây giờ chưa từng chiếu sáng tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ đây cũng là một khâu trong trò chơi của anh ta.

Để tôi lấy lại niềm tin vào cuộc sống, sau đó lại cho tôi một cú đ.ấ.m mạnh, trải nghiệm sự tuyệt vọng từ thiên đường rơi xuống địa ngục.