Da Luật Tề say khướt nằm trên giường không nhúc nhích, vũ nữ áo trắng hưng phấn đứng ở đầu giường, ham muốn nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của hắn.

Việc này giống như chuyện thần tiên, Thái tử có thể chọn trúng nàng! Nàng đã từng nghĩ mình sẽ bị áp bức và lăng nhục cả đời, không dự đoán được bản thân lại có một ngày may mắn như thế này, có thể hầu hạ hắn, trở thành nữ nhân của hắn.

Tay nàng run run nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Da Luật Tề, lộ ra da thịt màu đồng cổ của hắn, bả vai rộng lớn, eo lưng tinh tráng rắn chắc . . . . . . Đang lúc tay nàng đang ở trên lồng ngực hắn thì bỗng nhiên từ sau có người đánh vào đầu làm nàng ngất đi.

Tiếp theo, một bóng người lập tức lủi trên giường, ôm Da Luật Tề, một đôi tay đi động trên người của hắn, làm dục vọng hắn nổi lên mãnh liệt.

Ý thức mơ hồ Da Luật Tề thì thào phun ra một câu: "Khuynh Thành, ngươi đã đến rồi." Sau đó liền cùng bóng người kia dây dưa cùng một chỗ, liều chết triền miên dâng lên.

Say rượu sau lại buông thả dục vọng, làm Da Luật Tề ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Đau đầu, đầu đau quá! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi hắn thanh tỉnh.

Khi hắn bắt đầu suy nghĩ lại được, mới phát hiện bị một nữ nhân trần trụi đè trên người – trong đầu hắn còn sót lại hình ảnh yến hội cùng chuyện hoan ái mứa vừa rồi, làm cho hắn lần đầu tiên đối với oại chuyện này sinh ra cảm giác phẫn nộ và ghê tởm.

Hắn buồn bực giật tay nữ nhân kia ra, một cước đạp nàng xuống giường.

Phịch một tiếng, bên giường truyền đến thanh âm nặng nề rơi xuống đất, cùng lúc đó, còn truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi hoàn toàn không giống nhau, trong đó có một thanh âm giống hệt thanh âm mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Da Luật Tề kích động nhìn ra ngoài màn, thấy bên giường một thân thể nữ nhân trần truồng đè ép lên người một vũ nữ áo trắng, hai người cùng đau thương kêu lên. Hắn dùng một tay nắm lấy nữ nhân thân thể trần truồng kia kéo quay về trên giường, mái tóc của nàng bay lượn, cho đến khi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn mới nhìn rõ nàng đúng là hàng thật giá thật Triệu Khuynh Thành.

Hóa ra đêm qua người cùng hắn dây dưa đúng là nàng! Cảm giác ghê tởm vừa rồi lập tức biến mất, một chút lo lắng dâng lên trong lòng Da Luật Tề.

Hắn ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi nhỏ: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta nghĩ ngươi, rất nhớ ngươi, cho nên ta liền nhịn không được chạy tới." Triệu Khuynh Thành quên đau đớn, quay lại ôm Da Luật Tề, "Tối hôm qua ngươi luôn mồm kêu tên của ta, làm cho ta thật cao hứng, thật cao hứng. . . . . ."

"Ừ, ta biết." Trong ngực Da Luật Tề cảm thấy mềm mại, cuối cùng lòng cũng yên tĩnh lại, nhịn không được giễu cợt nàng: "Bất quá, ngươi đến tột cùng là nhớ ta như thế nào? Là trong lòng hay vẫn là thân thể? Nếu không vì sao khi đến, liền thừa dịp ta say rượu đối với ta bá vương ngạnh thượng cung?"

Triệu Khuynh Thành mặt đỏ lên, dịu dàng nói: "Ta lại thấy là có người thừa dịp ngươi say rượu muốn thượng ngươi, mới đưa ngươi từ hang hùm giải cứu ra; bởi bản thân ngươi cấm dục lâu lắm, một khi tới gần ta liền động thủ động cước, còn dám đem tội danh đổ xuống ta."

Hai người nói tới đây, mới nhớ tới cái vũ nữ áo trắng xui xẻo kia. Vũ nữ kia đêm qua bị Triệu Khuynh Thành nện đau, mê man suốt một đêm, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy lại bị Triệu Khuynh Thành ép tới đầu óc choáng váng.

Lúc này nàng mới miễn cưỡng đứng lên, phát ra tiếng thét thảm thiết: "Người tới a! Có thích khách, người mau tới a!"

Nàng không chỉ làm kinh động đôi uyên ương trên giường, cũng đánh động được chú ý của bọn thị vệ, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân.

"Nữ nhân ngu ngốc kia, ngươi câm miệng lại cho ta, ai cũng không cho phép vào đây!" Da Luật Tề buồn bực điên cuồng trách cứ không chỉ vũ nữ áo trắng, mà còn đúng lúc quát bảo ngưng lại thị vệ thiếu chút nữa xâm nhập.

Xử lý xong vũ nữ áo trắng gây phiền toái, Da Luật Tề và Triệu Khuynh Thành hai người ăn mặc chỉnh tề, mới thẳng thắn nói cho nhau tính toán của bản thân.

"Khuynh Thành, lần này ngươi trở về, chỉ là vì nhìn xem ta một lát mà thôi sao?" Da Luật Tề một lời nói mang hai ý nghĩa, sợ lần này có khả năng nàng đảm đương vai trò mật thám Đại Tống, trên người có lẽ còn mang theo một ít mật hàm linh tinh gì đó.

"Ta đều không làm gì hết chỉ muốn đến thăm ngươi một chút." Triệu Khuynh Thành mỉm cười, nàng thẳng thắn làm trong lòng Da Luật Tề căng thẳng. Chỉ thấy nàng bưng chén trà sứ men xanh, nhẹ nhàng uống một ngụm trà Bích La Xuân, "Ngươi quên sao? Ta là Thái tử phi Liêu quốc, ngươi còn chưa hưu ta, ta vẫn còn là thê tử của ngươi, nơi này là nhà của ta. Ngoài việc phải về nhà, ta còn có thể đi đâu?"

Lời của nàng làm cho Da Luật Tề cảm động, hắn sửng sốt một chút rồi mới nói: "Chúng ta tuyệt đối không có khả năng cùng nhau, ngươi đừng mộng tưởng hão huyền sẽ không có chuyện gì hay đâu."

"Chúng ta đây tách ra là tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao? Ta rất nhớ ngươi, không có ngươi ở bên, ta sống một ngày bằng một năm; ta không nghĩ sống tiếp những ngày thống khổ như vậy, sống như vậy không bằng chết thì tốt hơn." Triệu Khuynh Thành tức giận ném vỡ chén trà, nhặt lên một mảnh nhỏ cắt một đường trên cổ tay mình, hung tợn nói: "Ngươi nếu không cần ta, quên đi, ta muốn chết."

Biết rõ nàng chỉ bày trò, biết rõ nàng đang ép buộc hắn, nhưng Da Luật Tề vẫn không nhẫn tâm hết hồn nhìn nàng.

Hắn gắt gao nắm lấy hung khí trên tay Triệu Khuynh Thành, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng kiên quyết, trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: "Ngươi sao phải khổ vậy chứ?"

Nghe giọng điệu hắn, Triệu Khuynh Thành biết hắn đã đồng ý cho nàng lưu lại, không khỏi lộ ra một chút mỉm cười. "Ta yêu ngươi, cho nên ta muốn dùng hết toàn lực cùng ngươi cùng một chỗ, cho ngươi cảm thấy hạnh phúc. Trước nếu ta không dùng toàn lực làm được, ta tuyệt đối sẽ không buông tay buông tha ngươi, ta cũng tuyệt không tin tưởng trên đời có bốn chữ ‘không có khả năng’."

"Cho dù ta đồng ý cho ngươi lưu lại, nhưng nếu có một ngày, chiến tranh Tống Liêu bùng nổ thì ngươi lại lựa chọn như thế nào?" Da Luật Tề nhìn chằm chằm Triệu Khuynh Thành, quan sát những biến hóa rất nhỏ trên gương mặt nàng.

Chỉ thấy nàng lắc đầu, thở dài, "Ta không biết, nhưng tất cả cũng là chuyện tương lai, chúng ta đừng để cho khả năng không biết trước ảnh hưởng đến hạnh phúc trước mắt được không."

Thấy nàng mang tính trẻ con không muốn lo lắng, Da Luật Tề bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đem nàng ôm vào trong lòng, không hề ép hỏi nàng nữa. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: "Chuyện ngươi quay về Thái tử phủ một lần nữa, chỉ cần ta đi thỉnh cầu, mẫu hậu chắc chắn mềm lòng, tiếp nhận ngươi một lần nữa, nhưng cái chính là phụ vương bên kia sẽ cần tốn nhiều công phu. Phụ vương trời sanh tính đa nghi, nhất là sau khi xảy ra sự kiện lần này, một khi chỉ có một manh động nhỏ, hắn đều có khả năng đem ngươi bỏ, điểm này, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

"Vì ngươi, ta không sợ! Huống chi ta biết ngươi sẽ bảo vệ ta, đúng không?" Triệu Khuynh Thành ở trong ngực của hắn nói nhỏ, phảng phất ngực của hắn chính là của chỗ tựa vững chắc của nàng; có được hắn, nàng sẽ là một chiến binh vô địch.

Da Luật Tề phái cung nữ báo tin cho Liêu hậu, hôm nay hắn muốn mời Liêu hậu gặp mặt, tán gẫu việc nhà.

Da Luật Tề là sự kiêu ngạo của Liêu hậu, nàng sinh hạ hắn, nhìn hắn ngày từng ngày trưởng thành, từng ngày từng ngày nổi tiếng; nhưng chính hắn cũng là sự tiếc nuối của nàng, theo năm tháng tuổi của hắn ngày càng lớn, hắn cũng càng ngày càng bất hòa với nàng. Da Luật Tề giống phụ vương hắn, cả ngày bận việc quốc sự, ngay cả muốn gặp mặt nhau cũng rất khó khăn.

Mà nay hắn bỗng nhiên lại báo tin muốn cùng nàng ôn tình cảm mẫu tử, nên Liêu hậu rất cao hứng, sáng sớm lệnh cho cung nữ chuẩn bị điểm tâm mà Da Luật Tề thích ăn, nóng lòng chờ hắn đến.

Khi Liêu hậu nhìn về phía cửa lần thứ tư thì mắt không khỏi sáng lên.

Trước mặt tiến vào hai bóng người, người phía trước tuấn tú rất cao, mặc áo khoác hồ cừu màu trắng, đúng là Da Luật Tề; nữ tử phía sau mặc áo choàng màu hồng quấn kín, làm cho người khác không thấy rõ mặt. Chỉ trong chốc lát, hai người đã vào tới đại sảnh.

Da Luật Tề cùng nữ tử đang cởi áo khoác, khi Liêu hậu nhìn thấy rõ gương mặt nữ tử kia, không khỏi ngây ngốc sửng sốt, thì ra nàng chính là Thái tử phi mất tích đã lâu – Triệu Khuynh Thành.

Nhìn hai người biểu tình có vẻ nghiêm túc, Liêu hậu lập tức đoán được lý do bọn họ đến đây, lòng nàng bỗng chốc trở nên nặng nề.

Nàng sớm biết hai người kia yêu nhau, cho nên lúc này nhất định là đến để van cầu nàng thành toàn. Nhưng việc này làm sao nàng có thể làm chủ được? Nếu trước đây không có việc Triệu Khuynh Thành phản bội, nàng còn nắm chắc thuyết phục được Liêu vương bỏ qua chuyện cũ, nhưng hiện tại nàng thật sự lực bất tòng tâm.

"Phụ vương ngươi đều cho rằng loại người ‘nếu không phải là bằng hữu, thì chính là kẻ địch’; Tề nhi, điểm này ngươi hẳn là đã biết." Liêu hậu giống như không chút để ý nói với Da Luật Tề, chỉ một câu vô cùng đơn giản, liền làm cho Da Luật Tề không thể mở miệng được.

Triệu Khuynh Thành thản nhiên cười, tiến lên thăm viếng Liêu hậu, uyển chuyển hỏi: "Mẫu hậu cùng Thái tử nói cái gì vậy, vì sao Khuynh Thành một câu đều nghe không hiểu?" Nàng có ý đồ làm bộ như nghe không hiểu ý Liêu hậu cự tuyệt.

"Khuynh Thành, ngươi không cần như vậy. Nếu ta đã quyết định lưu lại ngươi, như vậy ngươi không cần quan tâm đến việc này, hết thảy đều do ta đến đối phó." Da Luật Tề nhíu mày, ngắt lời Triệu Khuynh Thành.

Từ trước đến nay Triệu Khuynh Thành rất chán ghét nam nhân tự đại hành vi ngu ngốc, nhưng là lần này Da Luật Tề bá đạo làm trong lòng nàng trào ra vô hạn nhu tình mật ý. Nàng thuận theo không nói nữa, lẳng lặng đứng ở một bên.

"Mẫu hậu, ta yêu Khuynh Thành , ta muốn sống cùng nàng, nhưng phụ vương một khi biết sự tồn tại của nàng, sẽ tùy lúc lấy tính mạng của nàng; bởi vậy ta khẩn cầu mẫu hậu, lúc ta không có ở bên Khuynh Thành, thay ta bảo hộ nàng cho tốt." Da Luật Tề không thừa lời giải thích, đi thẳng vào vấn đề đưa ra yêu cầu của mình với Liêu hậu.

"Yêu cầu của ngươi là như vậy sao?" Liêu hậu nhìn chằm chằm Da Luật Tề. Hắn là con ruột của nàng, hắn và phụ vương hắn giống nhau vĩ đại, nhưng hắn lại là người tình cảm hơn phụ vương, đây là ưu điểm làm người ta tôn sùng, nhưng cũng là khuyết điểm chết người?

"Khuynh Thành rời xa nơi chôn rau cắt rốn gả đến đại liêu, nàng vì ta, ly khai người nhà thân yêu; ta hy vọng ở nơi này, không chỉ ta có thể cho nàng tình yêu, còn hy vọng mẫu hậu có thể cho nàng thân tình, làm nàng càng thêm lưu luyến Đại Liêu. Mẫu hậu, có thể chứ?" Da Luật Tề trịnh trọng đưa ra yêu cầu thứ hai với Liêu hậu.

Lời của hắn không chỉ làm Triệu Khuynh Thành cảm động thật sâu, cũng làm cho nội tâm Liêu hậu rung động, nàng có thể thấy được tình yêu hắn dành cho Triệu Khuynh Thành đã rất thâm hậu.

Triệu Khuynh Thành không tự giác đưa tay cùng Da Luật Tề mười ngón tay đan vào nhau, nàng nhìn Da Luật Tề nói: "Có những lời này của ngươi, ta liền cảm thấy thực an ủi, thực hạnh phúc, ngươi làm cho ta cảm thấy những cố gắng lúc trước của mình hoàn toàn không uổng phí."

"Đứa ngốc." Da Luật Tề khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra tươi cười động lòng, tay kia thì cưng chìu nhu nhu đầu Triệu Khuynh Thành.

Nhìn thấy màn tình cảm này trong hoàng cung, làm cho Liêu hậu cảm thấy cảm xúc rất nhiều. Tình cảnh trước mắt này làm nàng như trở lại thời điểm trước, khi đó nàng vẫn là một tiểu cô nương còn bện tóc, cả ngày vô ưu vô lo đùa ca, chơi đùa trên thảo nguyên; thẳng đến một ngày, nàng gặp gỡ một anh tuấn thiếu niên cưỡi hãn huyết mã, từ đó về sau làm nàng thường nếm tư vị tương tư.

Chính là từ khi gả cho Liêu vương, làm Liêu hậu, nàng càng ngày càng không thoải mái. Cả ngày nàng chìm trong vội vàng tranh đua quyền lực cùng người ngươi đoạt ta tranh, tình cảm phu bắt đầu chậm rãi biến đổi, ánh mắt Liêu vương nhìn nàng cũng chậm chậm từ nóng chuyển sang lạnh lùng.

Nghĩ đến đây, lòng Liêu hậu cảm thấy chua xót, sâu kín thở dài nói: "Ta đáp ứng ngươi."

Triệu Khuynh Thành thật không ngờ Da Luật Tề chỉ nói hai ba câu, Liêu hậu lại nhanh đáp ứng yêu cầu bọn họ như vậy. Nàng hưng phấn khuôn mặt trở nên cứng ngắt, không biết phải làm gì.

Liêu hậu thấy mặt nàng trì độn, không khỏi âm thầm cười, "Hài tử ngốc, nếu đến xem ta, liền phải ngồi xuống theo ta cùng nhau nói chuyện phiếm, uống trà a, còn đứng ở đó làm gì?" Nàng chủ động đi qua, kéo tay Triệu Khuynh Thành, đến bàn ngồi xuống. "Khuynh Thành, lần trước ngươi đã nói qua, vài tỉnh vùng duyên hải Đại Tống, mỗi lần ngư dân rời bến khi đều phải bái tế tổ mẫu, rốt cuộc tổ mẫu này là thần tiên nơi nào? Sau khi ngươi đi rồi, ta đã hỏi qua rất nhiềunhà sư, bọn họ đều không có nghe nói qua." Nàng mỉm cười nhìn nàng.

Da Luật Tề vừa lòng cười, đi lên trước nhu đầu Triệu Khuynh Thành nói: "Khuynh Thành, ngươi ở đây nói chuyện phiếm với mẫu hậu, sau khi ăn cơm trưa, ta lại đến đón ngươi về."

"Ngươi muốn đi đâu?" Triệu Khuynh Thành vội vàng ngẩng đầu.

Giống như cảm nhận được nàng bất an, Da Luật Tề phá lệ nói rõ hành tung của mình: "Ta muốn đi đem chuyện của chúng ta bẩm báo cho phụ vương, nói cho hắn biết quyết định của ta."

Triệu Khuynh Thành nghe vậy đứng lên, kiên định nhìn hắn, "Ta đi cùng ngươi."

"Không, ngươi đi chỉ càng làm chuyện xấu thêm, ngươi vẫn nên ngồi ở chỗ này, an tâm chờ ta trở lại." Da Luật Tề ôn nhu cự tuyệt nàng, sau khi nói xong, hắn liền bước nhanh rời đi.

Liêu hậu vỗ vỗ tay Triệu Khuynh Thành nói: "Đừng lo lắng, có một số việc nam nhân với nam nhân có biện pháp giải quyết, ta tin tưởng Tề nhi có thể thuyết phục được phụ vương hắn."

Triệu Khuynh Thành cảm kích nhìn Liêu hậu cười cười, một lòng thủy chung bỏ xuống lo lắng.

Triệu Khuynh Thành cùng Liêu hậu ăn cơm trưa xong, đợi hồi lâu, đều không thấy Da Luật Tề trở về.

Nàng rốt cuộc không ngồi yên được, lo lắng không ngừng trong phòng đi qua đi lại, Liêu hậu muốn nàng chơi cờ, nàng cũng không yên lòng.

Liêu hậu thấy thế đem bàn cờ đẩy, Triệu Khuynh Thành nghĩ sợ Liêu hậu tức giận, đang muốn xin lỗi thì chỉ thấy Liêu hậu mỉm cười nói: "Tề nhi đến bây giờ vẫn chưa trở lại, ta cũng thựclo lắng, không bằng phái cung nữ đi tìm hiểu một chút tin tức, miễn cho chúng ta ở trong này lo lắng suông."

Nàng đưa mắt ra hiệu cho một cung nữ bên người, cung nữ kia lập tức lĩnh mệnh đi.

Hai người đợi không bao lâu, cung nữ kia liền vội vã gấp trở về bẩm báo: "Vương hậu, không tốt! Vương thượng cùng Thái tử ầm ỹ lên, nghe nói ngay cả bàn ghế trong ngự thư phòng đều bị vương thượng ném ra cửa phòng."

Từ trước đến nay Liêu hậu đều trấn tĩnh nghe vậy cũng chấn động, nghe lời nói cung nữ kia, nói vậy Da Luật Tề cùng phụ vương hắn đàm phán đã lâm vào cục diện bế tắc. Nàng vội vàng lôi kéo tay Triệu Khuynh Thành, giục nàng cùng nàng cùng nhau đến khuyên giải phụ tử hai người bọn họ, nhưng Triệu Khuynh Thành lại kéo giữ nàng lại, không cho nàng đi ra ngoài.

Liêu hậu kinh ngạc nhìn Triệu Khuynh Thành, chỉ thấy mặt nàng không chút thay đổi nhìn Liêu hậu nói : "Ta không thể đi, ta tin tưởng Tề, hắn không muốn ta đi nhất định có lý do của hắn; lúc này là thời khắc mấu chốt, nếu ta bỗng nhiên xuất hiện, chỉ biết nhiễu loạn kế hoạch của hắn."

Liêu hậu thấy thế cũng không miễn cưỡng, thở dài nói: "Vậy ngươi ở chỗ này đợi, ta đi xem một chút, xem sự tình có hay không cứu vãn được." Nói xong liền đi ra ngoài.

Liêu hậu vừa đi, các cung nữ lập tức đuổi theo, phòng to như vậy bỗng chốc chỉ còn Triệu Khuynh Thành cùng hai cung nữ, ba người mắt trơ mắt nhìn nhau, cảm thấy rất lúng túng.

Ngày dần dần ngã về tây, không chỉ không thấy bóng dáng Da Luật Tề, ngay cả bóng dáng Liêu hậu cũng là đi chưa quay lại. Không biết thời gian qua bao lâu, ngoài cửa rốt cục vang lên tiếng bước chân, lòng Triệu Khuynh Thành cũng lập tức thấp thỏm, phản xạ quay lại nhìn xem. Da Luật Tề đang rất nhanh đi tới, ánh mắt của hắn hết sức sáng ngời, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Triệu Khuynh Thành kích động chạy như bay đến Da Luật Tề. Nàng nhào vào trong ngực của hắn, thật lâu nói không ra lời.

"Phụ vương rốt cục đồng ý." thanh âm Da Luật Tề có chút khàn khàn, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi.

"Ngươi thật không dễ dàng khi thuyết phục phụ vương, hiện tại nhất định rất mệt mỏi phải không." Triệu Khuynh Thành đau lòng nhìn hắn.

"Không sai, phụ vương là người rất khó đối phó, nhưng ta tin hắn hẳn là cảm thấy ta càng khó đối phó hơn, hiện tại hắn nhất định còn mệt hơn ta." Thuyết phục Liêu vương, làm cho tâm tình Da Luật Tề chuyển biến tốt đẹp, vẻ lo lắng tiêu tán hết.

"À, mẫu hậu đâu?" Triệu Khuynh Thành nhìn cửa, phát hiện chỉ có một mình Da Luật Tề về đây.

Da Luật Tề thần bí cười, "Sau một hồi tranh luận, phụ vương bị ta nói cho phục, hắn hiện tại cảm thấy thực thất bại nên cần mẫu hậu an ủi, giờ phút này làm sao mẫu hậu có thể trở về được?"

Thấy vẻ mặt hắn cười xấu xa, Triệu Khuynh Thành lập tức cảm thấy kỳ quái.

Da Luật Tề gõ nhẹ đầu của nàng, bỡn cợt cười nói: "Không cần hiểu sai, bọn họ nhiều lắm chỉ ôm nhau sẽ không làm chuyện gì đâu."

Triệu Khuynh Thành xoa xoa đầu, tức giận nói: "Ngươi làm sao biết ta đang suy nghĩ cái gì?"

Da Luật Tề nắm lấy tay nàng, nghiêm mặt nói: "Khuynh Thành, ta vì ngươi đã cố gắng hết sức, ngươi nhất định đừng phụ ta nha."

Ánh mắt hắn chuyên chú mà nóng bỏng, làm cho Triệu Khuynh Thành cảm động sâu sắc, nàng đổi nắm lấy tay hắn nói: "Sẽ không, ta sẽ không bao giờ làm vậy! Đời này chỉ có ngươi rời đi ta, không có chuyện ta sẽ rời đi ngươi."

Hai người hiểu nhau cười, ôm nhau trở về.

Trong đại sảnh, hai cung nữ kia nhìn thấy hai người nói chuyện đầy thâm tình, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Thái tử và Thái tử phi thật sự rất yêu nhau!

Phượng Nghi Các Thái tử phủ

Trong ánh nến chiếu nhẹ nhàng, Da Luật Tề và Triệu Khuynh Thành nhìn nhau đắm đuối, giống như muốn khắc sâu vào tim bóng hình nhau đến ngàn năm, vạn năm, thẳng đến vĩnh viễn.

"Khuynh Thành, ngươi là một điều bí ẩn đối với ta, ta không hiểu hết ngươi nhưng lại bị ngươi hấp dẫn sâu sắc." Da Luật Tề linh hoạt cởi bỏ quần áo Triệu Khuynh Thành.

"Ta biết trong lòng ngươi có nhiều nghi vấn lắm, ngươi cứ việc hỏi, mặc kệ ngươi hỏi cái gì, ta đều thành thật trả lời ngươi." Triệu Khuynh Thành mềm mại rúc vào trong ngực của hắn, nồng nàn ôm lấy cổ của hắn.

"Có phải ta hỏi xong liền đến phiên ngươi hỏi phải không?" Da Luật Tề dùng hàm dưới vuốt ve mái tóc nàng, thích thú hỏi lại.

Triệu Khuynh Thành chôn trong ngực của hắn, nhịn không được nở nụ cười. Hắn thật không hổ là người nàng yêu thích, thông minh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy mánh khóe của nàng.

Bởi vì nếu nàng không giấu diếm chút gì mà thắng thắn thành thật với hắn, thì theo đạo lý có qua có lại, khi nàng hỏi hắn thì hắn làm sao có điều giấu diếm nàng được? Nàng dùng chiêu này để biết hắn đã dùng phương pháp nào thuyết phục Liêu vương bởi vì nàng – Thái tử phi này cực kỳ tò mò nhưng hắn lại làm bộ thần bí, nhất định không chịu kể cho nàng nghe.

"Ngươi dám chơi trò chơi nói thật không?" Triệu Khuynh Thành thấy Da Luật Tề vẫn im lặng, đầu óc lập tức nảy sinh chiêu khích tướng này.

Da Luật Tề thấy bộ dáng nàng nóng lòng muốn biết, không đành lòng làm nàng mất vui, gật đầu đồng ý.

Triệu Khuynh Thành lập tức đứng dậy ngồi xuống đối diện, vuốt lại tóc tai đang hỗn độn rồi nghiêm trang nhìn Da Luật Tề."Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi hỏi trước đi."

"Ngươi yêu ta bao nhiêu?" Đây là vấn đề thứ nhất Da Luật Tề hỏi.

Triệu Khuynh Thành nghe vậy không khỏi sửng sốt. Nàng từng nghĩ tới, có lẽ hắn sẽ truy hỏi chuyện Thu Lãnh sanh non, truy hỏi thời gian nàng mất tích ở Thái tử phủ từ đầu đến cuối, hoặc nàng lại như thế nào thần bí có thể xuất hiện ở Thái tử phủ. . . . . . Nhưng nàng thật không dự đoán được hắn lại rất hứng thú với vấn đề này.

Nàng sửng sốt một lát, mới chậm rãi đáp: "Rất yêu rất yêu, yêu nhiều đến nỗi ta không biết làm như thế nào biểu đạt được ta yêu ngươi bao nhiêu."

Da Luật Tề gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, tiếp theo mỉm cười nhìn Triệu Khuynh Thành, "Ta đã hỏi xong, bây giờ ngươi có thể hỏi ta."

"Không thể nào? Ta nghĩ ngươi ít nhất sẽ hỏi ta chuyện Thu Lãnh sanh non, hoặc là hỏi ta có biện pháp thần bí gì có thể xuất hiện ở Thái tử phủ, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không muốn biết? Sau khi từ biệt ở Khai Phong phủ, chuyện gì xảy ra với ta, vì sao lại chạy tới Liêu quốc tìm ngươi?" Triệu Khuynh Thành không dám tin vấn đề hắn muốn biết chỉ có một câu này, liên tục nói ra nghi vấn trong lòng.

"Ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao? Tuy rằng ngươi rời đi Đại Liêu, hóa thân tướng Đại Tống, vì Đại Tống vào sinh ra tử, hết thảy chuyện này dù làm cho ta tức giận, nhưng một người nếu có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý, không để ý sống chết, vinh nhục, nàng tuyệt không thể ác độc đến bóp chết một đứa trẻ chưa ra đời. Mà chuyện ngươi có thể thần bí ra vào Thái tử phủ lại càng không khó giải thích, bởi vì người hầu của ngươi – Bình nhi vẫn còn ở Thái tử phủ, có sự giúp đỡ của nàng, hơn nữa ngươi đầy mưu ma chước quỷ, chuyện ngươi có thể ra vào Thái tử phủ còn không dễ dàng sao? Nữ tử như ngươi, trên đời cũng không nhiều, ta gặp được ngươi, lại có thể nào không yêu ngươi được đâu?"

Da Luật Tề dừng một chút, vẻ mặt biến đổi, "Lúc ở ngoài thành Khai Phong nhìn thấy ngươi, trong tích tắc đấy, ta liền thấy rõ lòng mình, cho nên ta mới liều lĩnh bắt ngươi đi, khi đó nhìn thấy thần sắc ngươi đau khổ, ta làm sao dễ chịu được. Từ đó về sau, ta ngày ngày đêm đêm đều muốn nhớ ngươi, cho đến ngươi lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt ta, liều mạng mê hoặc ta, ta thật sự không thể kháng cự, cũng không có cách nào nhẫn tâm để ngươi rời khỏi ta, cho dù biết ngươi là mối nguy hiểm ngầm của Đại Liêu, ta cũng thể trông nom nhiều như vậy. Ngươi đã nói, chuyện tương lai đều không biết bao nhiêu, ta không có khả năng tưởng xa như vậy mà buông tha cho hạnh phúc trước mắt."

Triệu Khuynh Thành cảm động đến rơi nước mắt, gắt gao ôm lấy hắn.

Da Luật Tề nhẹ nhàng hôn trán nàng, "Ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi sao? Tốt nhất mau một chút ——" lời còn chưa nói dứt, hắn đã chờ không kịp đem Triệu Khuynh Thành áp đảo ở trên giường, một đôi tay xấu xa đã chạy trên người nàng.

Bị hắn khiêu khích như vậy, Triệu Khuynh Thành làm sao mà còn tâm trí để hỏi chuyện khác, nàng ấp úng nói: "Ta, ta còn chưa hỏi, ngươi đã trả lời tất cả, ta còn vấn đề gì mà hỏi nữa?"

"Nếu như vậy, chúng ta đây liền chuyên tâm làm chánh sự ." Da Luật Tề cười ám muội, cúi đầu xuống cướp lấy môi đỏ mọng của nàng, hai người liền đắm chìm trong bể dục. . . . . .

Bên kia hai người trẻ tuổi bừa bãi diễn xuân, đồng dạng bên này Liêu vương cũng xuân sắc khôn cùng.

Bên trong màn vàng, Liêu vương và Liêu hậu ôm nhau ngủ.

Liêu hậu hỏi nhỏ: "Vương thượng, Tề nhi đến cùng đã làm như thế nào thuyết phục được ngươi? Ta thật sự rất ngạc nhiên, ta thật sự không nghĩ tới ngươi nhưng lại lần nữa tiếp nhận Khuynh Thành."

Liêu vương lười biếng đáp: "Ngay từ đầu ta xác thực không đồng ý, tiểu tử đó lại sốt ruột mặt mũi nhìn thẳng ta, cuối cùng còn uy hiếp ta, nói ta nếu không đồng ý, hắn sẽ không làm Thái tử nữa."

"Thật sự?" Liêu hậu căng thẳng truy hỏi.

"Ta vừa nghe cũng nổi nóng, quá xúc động liền đem trong ngự thư phòng có gì tất cả đều đập vỡ, không nghĩ tới Tề nhi lại ôm hai khuỷu tay, biểu tình giống như xem kịch vui nhìn ta, ta giận quá, vì thế cầm cái bàn ném đến chỗ hắn đứng. . . . . ."

Liêu vương miêu tả sinh động như thật, đem tình hình cãi vã lúc đó kể lại rất sống động, làm cho Liêu hậu nghe xong nhịn không được cười trộm.

Liêu vương thấy thế, bực mình không chịu kể tiếp, làm Liêu hậu phải nhỏ nhẹ cầu xin thật lâu, hắn mới tiếp tục nói: "Tề nhi lẩn tránh rất nhanh, không ném trúng hắn, cửa sổ lại không rắn chắc, cái bàn đã bị ta ném vỡ."

"Không phải cửa sổ không rắn chắc!" Liêu hậu kêu sợ hãi, "Ngươi cũng không phải không biết, cái bàn trong thư phòng đó rất nặng, mấy người đàn ông vạm vỡ đều nâng không nổi. May mắn ngươi không ném trúng Tề nhi, bằng không hắn chẳng phải đã bị ngươi ném chết rồi sao?"

Liêu vương phẫn nộ nhưng nói: "Tề nhi làm sao lại dễ dàng bị ta ném chết như vậy."

"Sau lại như thế nào? Ngươi còn chưa nói đến vấn đề chính." Liêu hậu khẽ đẩy hắn, ý bảo hắn tiếp tục kể.

"Sau Tề nhi liền kể cho ta nghe chuyện hắn cùng với Triệu Khuynh Thành phát sinh như thế nào, từ đầu đến đuôi tất cả, cả việc hắn như thế nào tiến một bước phát hiện Triệu Khuynh Thành tốt đẹp, lại như thế nào tiến một bước yêu thương nàng. . . . . . Nghe tất cả xong, ta nhớ tới năm đó, lúc ta và ngươi còn trẻ."

"Sau đó ngươi đồng ý?"

"Không có, chuyện này có nguy hiểm đến an ninh quốc gia, ta làm sao có thể bởi vì nhất thời cảm động sẽ đồng ý. Khi đó Tề nhi nói cho ta biết, Triệu Khuynh Thành trước mắt sở dĩ vẫn là Công chúa Đại Tống, là bởi vì dù sao nàng vừa tới Đại Liêu không lâu, đối với Đại Liêu còn không có lòng trung thành, chỉ cần có một ngày, Đại Liêu trong lòng nàng càng trở nên trọng yếu thì nàng sẽ nhất định vui lòng vì lợi ích Đại Liêu mà suy nghĩ."

"Nàng sinh trưởng ở Đại Tống, trong người chảy đều là dòng máu Đại Tống, muốn trong lòng nàng Đại Liêu trở nên trọng yếu hơn Đại Tống, chỉ sợ rất khó a." Liêu hậu nghe vậy, thở dài một hơi.

"Cũng không nhất định như vậy, lòng nàng sở dĩ vẫn hướng về Đại Tống, là vì bên kia có phụ thân của nàng, nhưng nếu có một ngày, phu quân và nữ nhi của nàng đều là người Đại Liêu, thậm chí là vương thượng Liêu quốc thì cảm tình của nàng tất yếu sẽ nghiêng về hướng Đại Liêu."

"Rất có lý, những điều này đều là do Tề nhi nói cho ngươi nghe?" Liêu hậu chi nâng nửa người trên, nhìn vào hai mắt Liêu vương.

Liêu vương gật gật đầu, "Những lời này của Tề nhi thật sự là thuyết phục được ta, bởi vì Triệu Khuynh Thành thật là một nữ tử kỳ lạ hiếm có, Liêu quốc có nàng, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh."

"Khó trách hôm nay Tề nhi muốn ta đối đãi Khuynh Thành giống người thân, thì ra hắn còn có ý sâu xa này."

Liêu vương mỉm cười, "Ta cùng Tề nhi ước định, chờ khi Triệu Khuynh Thành sinh hạ long tử, sẽ lại tiếp tục thử thách nàng, nếu đến lúc đó nàng vẫn một lòng hướng về Đại Tống, như vậy ta đuổi Triệu Khuynh Thành đi thì hắn phải im lặng."

"Ah, chỉ mong đến lúc đó Khuynh Thành có thể vượt qua, bởi vì ta nhìn ra được là Tề nhi phi thường yêu nàng, ta hy vọng nàng không phụ Tề nhi." Liêu hậu thành tâm nói.

"Tề nhi dùng loại phương pháp này kéo dài thời gian, ý đồ để cho chúng ta trước đều cảm tình hoàn toàn tiếp nhận Triệu Khuynh Thành, mặc dù thật sự có một ngày Triệu Khuynh Thành không vượt qua được thử thách, chúng ta cũng không thể nhẫn tâm chia rẽ bọn họ." Liêu vương lộ ra một chút cười khổ.

"Thì ra Tề nhi lại có chủ ý này a." Liêu hậu bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Liêu vương vẻ mặt lại đổi, cười đắc ý, "Mà ta còn cám ơn Tề nhi lúc này đã giúp ta làm dịu đi xung đột với hắn. Đối với ta mà nói, ta có thể dời chuyện đuổi đi Triệu Khuynh Thành qua vài năm nữa, nhưng là do vậy, lại có thể tránh cho Đại Liêu mất đi một gã Thái tử vĩ đại; cho nên khi Tề nhi tính kế ta đồng thời ta cũng tính kế hắn, ai rơi vào bẫy ai vẫn chưa biết được đâu nha."

Liêu hậu bỗng nhiên che miệng Liêu vương, ngăn hắn tiếp tục nói, nàng yếu ớt nói: "Không nói nữa, ta không thích nghe những lời này."

Thì ra, trong lúc đó hắn với Tề nhi vẫn có một hiệp định bí mật, tương lai Tề nhi và Khuynh là vui hay buồn vẫn chưa biết được. Không biết về sau Khuynh Thành có phụ thâm tình của Tề nhi hay không? Cũng không biết chắc ngộ nhỡ Tề nhi mất đi Khuynh Thành thì sẽ như thế nào đây?

Vương thượng ơi vương thượng, ngươi một đời anh danh, như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, Tề nhi và Khuynh Thành lúc này còn không chịu tách ra, nếu chờ đến khi cảm tình bọn hắn qua vài năm bồi dưỡng thêm, cho dù là thần tiên cũng không khả năng tách ra hai người bọn họ, ngươi thật sự cho rằng Tề nhi sẽ rơi vào bẫy ngươi sao?

Liêu hậu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, sâu kín thở dài.